Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

My Ideal Life by Okami

Go down

My Ideal Life by Okami Empty My Ideal Life by Okami

Bài gửi by karinedg_9x Wed 24 Dec 2008 - 18:24

I. MỞ ĐẦU



10/11/2005, 12h41 pm
Mình ko phải là 1 người hay mơ mộng, nhưng dù sao mình cũng là con gái và đang trong lúc dậy thì, sẽ ko tránh khỏi có những suy nghĩ vớ vẩn. Mình cũng ko phải là người thích yêu như nhiều người khác, mình ko mong chờ vào 1 cuộc tình lãng mạn hay sét đánh, vì đó ko phải lý tưởng sống của mình. Có thể gọi đây là nhật ký, có thể gọi đây là nơi mình thả hồn đi thôi. Cuốn nhật ký thật sự mình vẫn đang viết bằng 1 cuốn tập, mình thích viết hơn là type nhật ký.


Năm lớp 10 mình đã có những giấc mơ thật thú vị (mình nghĩ vậy) và tới giờ nó vẫn tiếp diễn. Đó là những giấc mơ liên tiếp nhau như 1 câu chuyện, đôi khi cũng mơ đi mơ lại 1 cảnh trong đó. Bản thân mình chưa bao giờ chán khi phải ngồi 1 mình, mình luôn nhớ tới các giấc mơ đó, và….phăng tiếp ra :). Cũng vui đó chứ. Mới hôm qua, mình kể sơ cho đứa bạn nghe, nó đã khuyến khích mình viết thành truyện. Nhưng vì mơ và giấc mơ kể về 1 cuộc sống mình ao ước nên có vài chỗ ko được tế nhị lắm nên cũng ngại viết ra :). Viết xong, chắc chỉ để bản thân mình và bạn đọc. Nhưng dù sao cũng giải toả và mình sẽ ko quên khoảng thời gian mình mơ về nó. Mong là khi viết ra nó ko quá tệ. Trong mơ mình tên Phạm Chiêu Quân, là tên mình thích. Mình chỉ định viết ra thui chứ ko định làm thanh cuốn truyện, nên câu văn và cách xưng hô sẽ đôi lúc có vấn đề.
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

My Ideal Life by Okami Empty Re: My Ideal Life by Okami

Bài gửi by karinedg_9x Wed 24 Dec 2008 - 23:58

Tittle: My Ideal Life
Author : Okami
Genre : Action , School Life , Romance
Rate : T
Summary + Warning : nothing , chính xác là bạn post-er chả nhớ là có j ko XD~
Post-er : Karine =))
Permission : xem cái di động của bạn sẽ thấy XD~


My Ideal Life
Friendship , Love and Hate




I. CHUYỂN TRƯỜNG.



Reee..eenn..ggg…!!!!....Reee..eenn..ggg…!!!!....

- AAAAAAAAAA, từ từ đi, ồn ào wá! – Nó ôm chăn hét ầm lên khi có tiếng chuông cửa. Thật là bực mình, mới có 6h sáng đã có đứa làm phiền. Mặt mày ngái ngủ nó bước ra khỏi phòng, lê lết đến cái cửa chính cằn nhằn:

- Thằng điên nào đó? Mới 6h mà làm trò gì vậy?
“Thằng điên” đứng sau cửa cười hề hề:

- 6h rồi mà còn ko dậy đi học hả mày? Tao tới làm nhiệm vụ cao cả kêu mày dậy đây.

Nghe giọng của thằng bạn than nhất của nó, Daniel, nó mở cửa rồi để mặc thằng bạn tự lo với cánh cửa, nó lết vô phòng rửa mặt. Đóng cửa rồi mà còn nghe tiếng dạy đời của Dan:

- Trời, chưa rửa mặt mà ra mở cửa, lỡ ko phải tao thì sao? Làm vậy ai dám lấy mày nữa hả?

- Ko sao, tao ế tao sẽ bám mày suốt đời, hehehe.


Dan làm bữa sáng trong khi nó vật lộn với cái cặp, ko biết nên bỏ gì vô đó. Nó, Phạm Chiêu Quân, 1 đứa con gái ko khác con trai mấy về tính cách, ko được cao lắm, ko thể nói là đẹp nhưng ko xấu (no nghĩ thế ), và rất…cà chớn, theo lời Dan, đang ngái ngủ tìm đồ bỏ vô cặp.


Dan và nó quen nhau từ khi nó vô nhà trẻ, tức là hồi… 1 tuổi. Lúc đó còn nhỏ chưa biết gì nhưng mà 2 đứa vẫn chơi với nhau, cứ như là định mệnh.Nó bắt nạt Dan hoài, còn Dan thì lo cho nó từng chút, cứ như bảo mẫu. Nói vậy thôi, chứ nếu ko có Dan nó ko biết làm sao dậy đi học được, ko biết ai nấu ăn cho nó, và nó quậy phá với ai nếu ko có Dan.


Nó uể oải bước ra bàn ăn ngồi chờ. Nó nhìn Dan lui cui trong bếp đang pha nước uống mà tội nghiệp. Nó là con gái mà để cho Dan làm mấy việc này đôi khi cũng áy náy. Dan pha xong quay ra bàn ăn nhoẻn với nó 1 nụ cười, đẹp ko thể tả (theo lời đám con gái lớp nó nói). Nó chỉ thấy nham nhở hết sức. Dan cao 1m72, cân nặng thì nó ko biết (ko quan tâm mà), đẹp trai, thông minh, xuất sắc về tất cả những gì dính đến computer. Đại khái là người khá hoàn hảo trong mắt các bạn nữ và chơi được theo lời các bạn nam. Nó và Dan là 1 cặp trời sinh, có thể nói như vậy, tuy là đã cố gắng lắm rồi nhưng tụi nó vẫn ko thể thích nhau. Hiện giờ Dan đã có gf.

- Mày chở tao lên trường tao nha, hôm nay lười wá ah. – Nó nói.

- Uh, cũng được, bữa nay thôi nha, tao còn phải chở Uyên đi học nữa. (Uyên là gf của nó)


Đến lớp thì nó thấy đám bạn buồn rười rượi. Nó bước vào, đứa nào nhìn cũng như muốn khóc. Nó cười:

- Đừng làm bộ mặt đưa đám đó chứ, tao chỉ chuyển trường theo lời yêu cầu của ba tao thôi, chứ tâm hồn tao vẫn ở đây với tụi mày mà.
- Mày đi rồi ai bảo kê cho tụi tao, đám lớp khác đập tụi tao chết.- Trong lớp nhao nhao.


Chẳng qua là nó rất có uy ở đây, và mọi người đều quý nó, chuyển trường nó cũng thấy tiếc. Nhưng vì lý do đó, ba nó ko muốn nó học trường đó nữa, nghĩ rằng nó được cưng chiều wá sẽ hư. Thật ra nó và ba nó mối quan hệ ko được tốt lắm.Nhưng nó vẫn nghe theo.Ngày mai là nó sang trường mới học rồi, cũng ko xa trường này lắm.Nhưng nghe đâu kỷ luật ít hơn. Đó là cái chính ba nó muốn nó tới trướng đó, ba nó nói, lên trường mới để đám ma cũ dạy cho nó 1 bài học. Nhảm nhí! Nó nghĩ vậy.


Tối đó, nó cùng đám trong lớp đi bù khú 1 đêm, 11h khuya mới về tới nhà. Vì nó ở 1 mình nên muốn về mấy giờ cũng được. Nó dọn ra ở riêng theo sự cho phép của gia đình, nó theo chủ nghĩa tự do mà sống chung bị quản thúc ghê quá. Ba nó như còn có ý cho nó đi khuất mắt để khỏi bực mình. Vậy là nó ra ở riêng. Khoẻ re, mà có người dọn dẹp giùm nữa chứ. Nó bừa bãi lắm nên hầu như ngày nào Dan cũng qua dọn giùm nó. Công nhận Dan siêng ghê. Mệt mỏi, nó lăn ra ngủ 1 giấc tới sáng.


.
.
.
.

TBC
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

My Ideal Life by Okami Empty Re: My Ideal Life by Okami

Bài gửi by karinedg_9x Mon 1 Jun 2009 - 11:00

5h sáng hôm sau, Dan lại kêu nó dậy đi tập TD. Dan kêu nó ra công viên chờ nó 1 chút, nó đi mua đồ ăn sáng cho Uyên. Đồ dại gái! -Nó nghĩ.Ra công viên mới xây gần nhà nó, nó chưa đi lần nào nên hơi bỡ ngỡ. Cuối cùng nó dừng chân ở nơi mà nó cho là hấp dẫn nhất ở cái công viên này, đó là khu chơi bóng rổ. Nó ngồi trên ghế đá, nhắn tin cho thằng dại gái cho biết nơi nó đang ngồi. Rồi nó rút MP3 ra nghe, nó đang nghe bài Years Go By của Stratovarius. Đang lúc cao trào, nó …rên theo tiếng nhạc.. “ Years go by, aa…”, bỗng nhiên thấy trời đất tối sầm, 1 thứ gì đó cam cam, tròn tròn như thứ mà mọi người vẫn gọi là trái bóng rổ bay thẳng vào mặt nó. Cũng may là nó ngồi ghế đá, có chỗ dựa, chứ ko là té lộn nhào ra sau rồi. Điều duy nhất lúc đó nó nhận thức được là tên ném trái banh này có 1 lực tay đáng nể. Nó định thần lại thì có 1 thằng con trai trong đám đang chơi bóng rổ đi tới nhặt trái bóng, và quăng cho nó 1 câu “xin lỗi” hết sức đểu cáng. Nó nhịn, ko nói gì.

Nó nhịn chẳng qua là vì nó nghĩ Dan sắp tới, nếu thấy nó gây chuyện thì phiền lắm. Nó bật lại bài Yrs Go By nghe. Không hiểu là người nó có sóng âm điện hay lực hút gì ko mà khoảng 1 phút sau, đúng lúc cao trào của bài hát,lần này nó chưa kịp ngoác mỏ rống theo đã dính ngay trái banh thứ 2 bay tới với 1 vận tốc ánh sáng. Mặt nó đỏ gay, vì do trái banh và vì tức. Nó ko quen nhịn ai bao giờ, nó nhặt trái banh lên, bước tới chỗ tụi con trai chơi bóng rổ. Mặt nó đanh lại, nhìn khủng khiếp lắm. Lúc đó, xung quanh đang cuời cợt nó, nhưng khi thấy vẻ mặt của nó, các tiếng động lập tức chấm dứt. Nó có 1 khuôn mặt mà khi đanh lại thì….

Nó hỏi, nhẹ nhàng nhưng giọng ko có chút tình cảm:

-Thằng điên nào chơi bóng ngu dữ vậy hả? Ko biết chơi thì tập tành đàng hoàng đi, trái bóng này dùng để ném vô cái rổ cao cao trên kia kìa, chứ ko phải ném vô măt người ta. Hiểu ko?

-Hiểu làm cái quái gì, thấy chướng thì ném đó. - Một giọng nam, ngang tàng cất lên.

Nó nhìn về phía có giọng nói. Đó là 1 thằng con trai …ơ… theo nó thì… hơi bị cao. Cỡ 1m80, gầy, đầu chĩa lên như bàn chông, đeo 1 bên khoen tai, nhìn …khá du côn, đang hất mặt nhìn nó. Nó nheo mắt hỏi:

-Ê, có biết chơi bóng rổ ko vậy?

-Đương nhiên là biết, vậy bé biết chơi ko mà bày dặt la lối người khác.

-Ê, tui ghét ai kêu tui là bé lắm ah nha, mấy tuổi mà ăn nói kiểu đó hả? Còn bóng rổ hả? Tui ko dám nhận mình chơi giỏi, nhưng mà cũng đủ xài, để ko ném vào mặt người khác.

-Anh đây 18 tuổi, còn em?

-…..xì, 18 cũng khoe, tui… 19 nè, kêu chị đi.

-19 gì mà như 13, 14 vậy? Bị thiếu ăn hả? Hahahaa. Đấu ko? Nếu tui thua “chị” thì tui xin lỗi vụ hồi nãy, còn nếu “chị” thua thì sao?

-Sao cũng được.

Nó chưa bao giờ từ chối bất kỳ lời thách đấu nào. Nó quay lại, Dan đứng đó từ lúc nào. Nó lại chỗ Dan tháo đồng hồ ra, đội ngược nón ra sau, đưa đồng hồ cho Dan trong tiếng cằn nhằn :

-Vậy đó, ko có tao là lại đi gây chuyện. Cố lên nha.

Dan cằn nhằn cỡ nào thì cũng luôn ủng hộ nó. Nó biết.

Và trận đấu bắt đầu, ko có luật, chỉ cần quẳng được cái thứ cam cam, tròn tròn đó vô rổ. Tưởng có luật còn khó, chứ kiểu này thì chưa chắc mèo nào cắn mỉu nào.

Bóng vừa thảy vào, nó và “cái bàn chông” kia cùng nhảy lên. Tên kia ko hề nương tay, ỷ mình cao hơn đạp nó xuống ko thương tiếc. Nó định chửi thầm nhưng chợt nhớ đây là luật rừng nên thôi. Nó theo đà té ngồi thụp xuống thằng chân gạt ngang người đối thủ. Hắn cũng bị mất đà té ra sau nhưng lại chống tay giữ thăng bằng được. Tranh thủ thời gian, nó phóng về phía trái bóng đang ở trơ trọi 1 mình. Chụp được rồi! Nó mang bóng chạy về phía rổ, ở đây quá xa, ko thể ném vô được, nó nghĩ vậy. Nhưng nó ko ngờ 1 điều là tên kia lộn tới trước đá bóng bật lên cao. Nói thì dài, chứ tất cả những điều đã kể và sắp kể chỉ diễn ra trong tích tắc, chóng vánh và khẩn trương. Tệ thật! Tranh bóng trên cao là bất lợi cho nó (e hèm, thật ra nó ko được cao cho lắm, cho dù sức bật tốt thì sao bằng được 1 thằng cao như vậy, chưa kể là tên này bật cũng cao ko kém nó), nó lập tức quay lại, nở 1 nụ cười nham hiểm đồng thời thực hiện cái ý định như nụ cười của nó. Đó là thoi thẳng vào bụng của tên kia rồi nhảy lên chụp bóng rồi giây sau là 1 cú ném xa. Ko ngờ bị đánh đau vậy, tên kia ko đủ đà cũng như thời gian nhảy lên để tranh bóng với nó, nên hắn … lột 1 chiếc giày ra nhắm thẳng trái banh ném làm chệch hương rơi của nó. Khỉ thật – Nó nghĩ - gần tới rổ rồi mà còn bị phá đám. Nó chạy tới bắt trái banh, trong lòng thấy lạ lạ, nhưng hiện giờ nó bật kể xung quanh chỉ cần đưa được trái banh vô rổ là được rồi. Rồi nó nhảy lên, làm 1 cú dunk thật tuyệt, ko thua gì Michael Jordan, nó nghĩ.

Xung quanh bỗng như bầy ong bị ai đó chọc vỡ tổ. Nó thấy mọi người lăn lộn mà cười. Trong 1 thoáng, nó nghĩ rằng nó thật tuyệt, mọi người phải công nhận tài năng của nó. Nó nhìn Dan, thằng điên đó cũng cười sặc sụa, đó đâu phải là cách chúc mừng chiến thắng của Dan,nó bắt đầu thấy lạ.Nhưng trong các giọng cười thì giọng của tên bàn chông rõ nhất ( thì nó đứng gần tên đó mà ). Nó bĩu môi nghĩ: “Xì, đồ bại trận, vui gì mà cười, cười cho đỡ quể hả?”. Mà nó cũng đang say men chiến thắng, ko để ý tới xung quanh. Rồi nó như gần thở khi 1 vật ở gần “cái bàn chông”. Nó tròn tròn, cam cam, rất giống trái bóng rổ. Nhìn lại lần nữa, nó khẳng định, đích thị đây là trái bóng rổ. Nó giật mình quay đầu tìm kiếm thứ mà nó vừa tốn công làm 1 cú úp rổ thế kỷ: …1 chiếc giày. Nó dở khóc, dở cười loạng choạng: “Mẹ ơi,chuyện gì vậy chứ?” Xung quanh vẫn cười ko ngớt. Nó tức tối nhặt chiếc giày ném về phía tên kia, nói:

-Đấu lại.

Tên kia vừa mang giày vừa cười sặc sụa. Cười tới nỗi nói ko nổi, đứt quãng:

-Ok, nhưng..chị..haha..cho em cười hết đã…haha, thật thú vị!!

Nhưng rồi thì tràng cười cũng dứt. Nó lại đấu với cái bàn chông 1 lần nữa. Kỳ này khá lâu và quyết liệt. Nó chơi thằng tay, tên kia cũng chẳng có vẻ gì muốn nhuờng, 2 bên cứ thi nhau mà đập lộn để giành bóng. Tỉ số hiện giờ là 3-2 nghiêng về phía cái bàn chông. Nó lại lấy được bóng và tiến về phía rổ, ko hiểu tên kia lơ đễnh điều gì mà nó vụt đi rồi hắn mới chạy theo. Vì chạy ko kịp nên muốn chơi xấu cũng khó, trong tình thế này, hắn chọn cách đơn giản, ko bạo lực đó là nắm tay con nhỏ đó kéo lại. Còn nó thì hết hồn khi đang chạy ngon lành bỗng có ai giựt lại, nó ko đề phòng và ko hiểu sao mặt nó đỏ gay. Nó buông trái banh theo phản xạ để giữ thăng bằng ko bị ngã ra sau. Hắn ko hề đuổi theo trái banh, chỉ đứng nhìn. Nó giựt tay ra, có lẽ đang đà té và nó giựt quá mạnh nên khi giựt tay ra, nó té thiệt. Người ê ẩm, nó đứng dậy bỏ đi.Hắn kêu giật lại:

-Ủa? Ko đấu tiếp hả? Sợ hay sao? Ko đấu tiếp là thua ah.

-Uh, thua, hết hứng rồi, ko đấu nữa.

-Rồi quịt luôn vụ cá cược hả?

-Ai thèm quịt, mai tính.


Nó đi về với Dan, chửi rủa suốt đường đi.

-Khốn kiếp! Tên điên làm mất buổi sáng an lành của tao. Holy shit, mới sang sớm gặp thằng khùng rồi. Lẽ ra là tao đá banh với mày được rồi, giờ này rồi còn làm ăn được gì nữa. Khốn nạn.

-Làm gì ghê vậy mày? Tao bị mất buổi tập, ko la lối thì thôi chứ. Mà dù sao mày cũng được vận động rồi còn gì. Ah, sao lúc cuối mém gỡ hoà được mà dừng lại vậy, sao lại buông banh, té thì vẫn ném được chứ sao. Xì, dở quá, gặp tao là ngon ăn rồi.

-…Chả biết nữa, tự nhiên lúc đó điên. Phản xạ rụt tay lại chứ ai biết gì đâu. Hoàn toàn xảy ra trong vô ý thức. Tao ko biết.

-Thôi được rồi, mày thua hơi uổng nhưng mà đáng. Thằng kia chơi giỏi quá mà.

-Hay quá, tao thua mà mày khen ngợi đối thủ hả? Tại bóng rổ chứ đá banh thì tao ko có thua dễ vậy đâu.

-Uh, tao cũng nghĩ vậy. Thôi bỏ đi. Tắm rửa lẹ rồi đi học.

-Hả? Đi học hả? Sao lẹ vậy? Thôi để tuần sau đi.

-Dẹp, khỏi nói nhiều, mày mà ko đi tao nói lại với ba mày ah.

-Ok, được rồi.

Vậy đó, mở đầu 1 ngày sóng gió. Đi học, trời ơi đi học. Mệt quá.




End I
TBC
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

My Ideal Life by Okami Empty Re: My Ideal Life by Okami

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết