Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình

Go down

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình Empty [Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình

Bài gửi by karinedg_9x Tue 28 Oct 2008 - 18:52

Tittle : Sơn Thủy Hữu Tình

Author : Round Robin : ceraX , karinedg_9x ( ở một số diễn đàn có thể là karine9x hoặc karinedg9x )

Genre : Sa-Ya , Xuyên tạc , Super Sến =))

Rate : M

Summary : Non nước có tình ;))

Warning : Bạn nào cảm thấy không thích vấn đề xuyên tạc truyền thuyết của dân tộc thì đừng xem nhé

Note :

_ Kar : em thắp nén nhang cho ông bà ông vải phù hộ em qua khỏi tuần trăng này

_ ceraX : con xin thề với các vị tổ tiên con viết cái này chỉ để thoả mãn chính mình chứ không có ý bôi nhọ ai cả.

Kar’s POV

CeraX’s POV

Đây là câu chuyện hoàn toàn hư cấu , mọi trùng lặp nào đối với thực tại hay 1 câu chuyện nào khác đều là cố ý chứ ko phải vô tình . Tác giả ko chịu trách nhiệm trong bất kỳ trường hợp nào XD



Sơn Thùy Hữu Tình



1.

Có tiếng gió vi vu thổi .

Có tiếng sóng dập dìu vỗ bờ đá .

Có mảnh trăng bạc nhạt màu trong mây .

Có lời thì thầm lạc lõng tiếng thổn thức trong đêm .


_ Giang , em không muốn ...

_ Mộc ...

_ Tại sao ? Em yêu Giang mà ? Tại sao em không được ở cạnh Giang ?

_ Mộc , em nghe ta nói ...

_ Giang , em và Giang đã hẹn ước , đúng không ? Chúng ta đã thề sẽ dành cho nhau trọn vẹn cả cuộc đời này , đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về nhau thôi . Chúng ta đã thề , không phải sao ?

_ Đúng , Mộc , ta đã thề cả trái tim và linh hồn này thuộc về em ...

_ Vậy thì còn chờ gì nữa ? Em cũng chỉ là của mình Giang thôi ! Giang , em là người của Giang , em chỉ yêu Giang ! Chỉ yêu Giang thôi !

_ Phải , chúng ta là của nhau , tình yêu của cả hai chỉ thuộc về riêng chúng ta mà thôi . Nhưng Mộc àh , chúng ta không được phép đến với nhau ... Xã hội này không chấp nhận tình yêu . Hai bộ tộc của chúng ta lại là tử thù truyền kiếp . Hơn thế ... chúng ta ... Mộc àh ... chúng ta là hai người con gái ... chúng ta không thể ...

_ Giang ... Chẳng lẽ Giang không yêu em ? Chẳng lẽ từ trước đến nay tất cả chỉ là ...


Tiếng nói thoát ra vụt tan biến .

Thủy châu lăn dài chợt vụn vỡ .

Hòa trong một nụ hôn . Nụ hôn có vị mặn , đắng , chát . Nụ hôn của niềm đau .

Nụ hôn cháy bỏng tình yêu ...


_ Mộc , em có biết em ám ảnh ta thế nào không ? Em có biết hàng đêm hình ảnh của em làm phiền ta trong giấc ngủ , tiếng nói em vang vọng trong tim ta , đôi mắt em soi rọi hình bóng ta ! Em có biết ta khó chịu thế nào không ? Em có biết ta muốn lao mình khỏi chốn ấy để đến bên em thế nào không ?

_ Giang ... Vậy tại sao ?

_ Mộc , ta và em đã bị lựa chọn cho hôn nhân sắp tới . Em phải kết hôn với Thủy Vương , còn ta phải bước vào hậu cung của Sơn Vương . Ta và em , chúng ta được lựa chọn làm cống vật cho đôi bên , coi như một hiệp ước chấm dứt chiến tranh . Ta ... Hai ta không thể làm gì khác . Bây giờ , bất kỳ việc gì chúng ta làm đều ảnh hưởng đến sinh mệnh muôn dân . Chúng ta không thể ích kỷ được Mộc àh ... Ngay lúc này ta thật muốn đưa em đi bỏ trốn , nhưng ...

_ Suỵt , được rồi Giang ! Em hiểu rồi . Dù sao đi nữa , em yêu Giang , chỉ Giang thôi ! Em mãi mãi chỉ là của riêng Giang thôi .

_ Mộc , ta cũng mãi mãi chỉ yêu em thôi !

_ Giang , chúng ta đã không thể đến với nhau trọn vẹn , chúng ta đã không thể giữ lời hẹn thề của cả hai . Vậy , em có một ước nguyện . Giang , hứa với em nhé , chúng ta sẽ thực hiện nó thay cho lời thề dở dang ...

_ Mộc , bất kỳ điều gì em muốn .

_ Giang , em muốn kết hợp số phận hai đứa con chúng ta . Mỗi người sẽ chỉ sinh một đứa con , và sẽ cho hai đứa trẻ đính ước với nhau . Chúng sẽ nối tiếp mối duyên đứt quãng của chúng ta , chúng sẽ nối kết hai ta với nhau . Giang , hứa nhé ...

_ Mộc ... Tuyệt quá chứ ! Ta hứa ! Hai đứa trẻ sẽ kết duyên với nhau , và chúng ta sẽ bảo vệ tình yêu của chúng ...

_ Giang , để chúng có thể tự bảo về mình , chúng phải có quyền lực . Giang , hãy sinh con trai .

_ Mộc ...



Gió thong dong trên đồi vắng .

Sóng bạc đầu cuồn cuộn dưới lòng sâu .

Vầng trăng khuyết ẩn hiện sau vạt mây mỏng .

Tiếng yêu hòa vào dòng nước , hòa vào cỏ cây . Tiếng yêu hòa trong đất trời thanh cao trong đêm vắng .


Sơn Thủy Hữu Tình ...




TBC
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình Empty Màn 1 Cảnh 2

Bài gửi by karinedg_9x Tue 28 Oct 2008 - 18:56

2.


Rừng núi đại ngàn,lâm sản quý,sừng tê...nhung hươu...ngà voi...
Tất cả đều thuộc quyền quản lý của Sơn vương,vị vua của núi rừng

Biển rộng bao la,hải sản độc đáo,san hô...tôm hùm...thuỷ quái
Một tay Thuỷ vương cai quản,ông hoàng của đại dương

Từ hàng ngàn năm nay, hai bộ tộc Sơn và Thủy này vốn chưa từng ưa nhau...chưa bao giờ...

Nhưng hiệp ước hoà bình đã kí vì sự cân bằng của đất trời,vì sự yên bình của nhân loại.Hai cô gái thuộc gia đình quyền quý của hai bộ tộc,được gả cho hai vị vua đứng đầu mỗi xứ.

Chẳng ai biết...hai cuộc hôn nhân được coi là tôn quý ấy đã chia loan rẽ thuý,cách biệt một cuộc tình sâu đậm.

Đất trời cứ thế mà yên bình khi hai vị phu nhân lần lượt sinh hạ hai hoàng tử đẹp như tinh hoa của vạn vật,hai người kế thừa hai bộ tộc mạnh nhất .

Giang phu nhân, vợ của Sơn vương sinh hạ một cậu bé có mái tóc đen thẫm như thân gỗ mun,đặt tên là Sơn Long.

Mộc phu nhân,vợ của Thuỷ vương cũng hạ sinh một cậu bé có đôi mắt xanh màu biển cả,đặt tên Thuỷ Giao.

Sau năm năm sống trong hoà bình,nhân một dịp đẹp trời,hai bộ tộc quyết định họp mặt nhau để tổ chức tiệc kỉ niệm ^^.

Hai đứa trẻ cùng tuổi nhau,lại được hai vị phu nhân dìu dắt từ nhỏ nên thân thiết với nhau như anh em.

Hai vị đại vương nhìn cảnh lũ trẻ chơi đùa với nhau mà trong lòng như mở cờ vì nghĩ sau này sẽ được lợi từ những đứa con iu dấu.Thuỷ vương vuốt bộ râu màu xanh biển tươi cười nói với Sơn vương

- Thật đáng tiếc,đáng tiếc,giá mà một trong hai chúng ta sinh được con gái thì hai nhà chúng ta ắt hẳn đã kết thông gia với nhau được rồi.

- Uh, đúng là tiếc thật.

Sơn vương khề khà đáp lại,nhìn vẻ mặt hả hê của hai ông vua,hai vị phu nhân cứ mỉm cười ý nhị mà cũng không quên liếc mắt đưa tình với nhau.

- Nghe nói Hùng vương vừa sinh một công chúa.

Sơn vương lên tiếng, Thuỷ vương ứng theo

- Chà rốt cuộc lão già ấy cùng thoả mong ước nhé, lão có đến 4 đứa con trai còn gì.

- Thì thế,Hùng Vương cai quản cả một vùng trung du rộng lớn,nhưng chỉ có một lũ con trai không thì vẫn chưa được,phải có con gái để sau này còn kết thông gia với nhà tôi nữa chứ.

- Ô hay, tại sao Hùng vương lại đi kết thông gia với ngài được,công chúa của Hùng vương phải kết đôi với con trai ta mới xứng.

- Ô Sơn vương ngài nói lạ nhỉ, tại sao con gái quý báu của ông ấy lại kết đôi được với cái thằng nhóc trâu bò nhà ngài.

- Ê Thủy vương,ngài nói con ai trâu bò đấy,thế ngài nghĩ Hùng vương sẽ thích thằng con ái nam ái nữ của ngài chắc.

- Này này,ông nói con ai ái nam ái nữ đấy,liệu mà giữ mồm đấy

- Thế thì đã sao nào...tôi nói sai chắc

Hai ông vua bắt đầu bởi màn đấu khẩu kịch liệt rồi sau đó nhanh chóng chuyển sang thực chiến trong sự cỗ vũ nồng nhiệt của lính nhà.

Hai quý phu nhân lắc đầu chán nản với các đức ông chồng,lần nào gặp mặt nhau cũng thế,không mỉa mai,đâm thọt thì cũng xỉa xói nhau các kiểu.Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn chứ,nhất là đối với hai phụ nữ cao quý như các bà,Giang phu nhân đạp gãy cái bàn rồi anh dũng đứng dậy dõng dạc tuyên bố

- Hai ngài có thôi đi không,còn gì là thể diện của hai nhà chứ hả.Mà tôi nói cho hai ông biết,không có chuyện Sơn Long hay Thủy Giao cưới cái con công chúa trời băm ấy nhá.

- Ô phu nhân nói hay nhỉ,con trai lớn thì phải gả vợ cho nó,còn ai xứng hơn công chúa của Hùng vương nữa.

Sơn vương ngẩng mặt lên hỏi vợ trong khi tay vẫn nắm chặt bộ râu xanh của Thủy vương,Giang phu nhân cười khẩy

- Thế ngài quên còn có Thủy tộc đây cũng danh giá không kém sao,nếu hai bộ tộc chúng ta tiếp tục kết hợp, lại làm sui gia thì chẳng phải hay sao

Hai ông vua ngẩn ra một hồi rồi đồng thanh chỉ nhau

- Nhưng nhà hắn làm gì có con gái

Mộc phu nhân đưa tay che miệng giấu nụ cười hớn hở

- Thì cần quái cứ phải con gái,cho hai thằng bé kết đôi không được à...

- Cái gì cơ...

Hai ông vua thả nhau ra trân trối nhìn hai bà vợ đang hí hửng kia,Thủy vương lắp bắp nói không ra tiếng

- Làm sao..làm sao mà

- Không đời nào,con trai ta với con trai hắn á...không bao giờ

Đến lượt Sơn vương gào rú thảm thiết,hai ngài nhìn nhau cứ gọi là đắm đuối rồi tiếp tục lao vào nhau mà chiến vì không thể chấp nhận cái viễn cảnh của hai bà vợ vừa nêu.Bỏ mặc hai đức lang quân ẩu đả với nhau,hai vị phu nhân dắt con ra chỗ khác hàn huyên tâm sự.

- Chà,trông hai thằng bé đẹp đôi chưa kìa

Giang phu nhân xúyt xoa

- Vâng,em cũng thấy thế Giang ạ,Sơn Long sau này sẽ là người đàn ông đáng tin cậy.

Mộc phu nhân chớp chớp mắt mơ màng.Suy nghĩ hồi lâu,Giang phu nhân vẫy hai thằng bé lại, nắm lấy tay chúng mà dặn dò

- Sơn Long,sau này con nhất định phải kết đôi với Thủy Giao,không được quên đấy nhé.

- Vâng thưa mẹ.

Pé Sơn Long cười ngây thơ đáp lại,bé Thủy Giao tuy chưa hiểu ý nghĩa của câu nói ấy nhưng vẫn cười hồn nhiên chấp nhận.

Vậy là xong,tương lai của hai bé đã được định đoạt,ôi hai đứa bé.Chúng đẹp như tinh hoa của đất trời,và quả thật,không ai xứng đôi hơn chúng





TBC
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình Empty Màn 1 Cảnh 3

Bài gửi by karinedg_9x Fri 12 Dec 2008 - 20:09

3.



Ở một ngọn núi to to , có một tòa thành không nhỏ . Trong tòa thành không nhỏ có cái cung to to . Trong cái cung to to , có cái trường kỷ không nhỏ . Trên cái trường kỷ không nhỏ , có một anh seme ... super đẹp ( XD ) . Này nhá , mái tóc đen mượt rũ xuống che đi nửa khuôn mặt phong trần , ẩn dưới bộ áo màu tro xám là nước da nâu bánh mật rắn rỏi . Sống mũi cao cùng đôi mắt đen sâu thăm thẳm càng làm tăng nét quyến rũ bí ẩn nơi chàng vương tử quyền quý . Dù là một nụ cười mỉm chi hay cái nheo mắt của chàng cũng khiến cho hàng tá cô nàng hám giai phụt máu từ đằng mũi và miệng . Nhưng hôm nay mức độ tàn sát của sắc đẹp ấy còn cao hơn thế , những cái nhíu mày , nhăn mặt , cùng chất giọng trầm bổng khạc ra lửa của chàng tỏa ra tứ tán , khiến các cung nữ cũng như hoạn quan chết ngất vì độ cun thì ít mà vì độ nguy hiểm thì nhiều . Nói gì thì nói , Đại Vương Tử Sơn Long hôm nay đang bực mình !


Hôm nay , ngày nào đó , tháng nào đó , năm nào đó ... Trời đẹp !


Lão Mặt Trời dê già , xiên thẳng mấy cái ria vàng chóe của mình xuống mơn trớn , vuốt ve làn da nõn nà , thân hình thon thả mà mỡ màng của các cô thiếu nữ . Mấy đôi chim uyên ương dính cứng vào nhau , chấp chới bay trên trời rồi lại vội vã cùng sà vào một bụi rậm nào đấy . Thú rừng tung tăng tí tởn đuổi bắt nhau ven bờ suối , vờn hớt , bỡn cợt ra chiều thắm thiết lắm . Tán cây trong rừng quấn quýt ôm ấp nhau , rỉ lá thủ thỉ hú hí mầy lời yêu đương thống thiết .


Xem ra vạn vật đều có đôi có cặp , có việc để làm , có mưu để nghĩ , có thứ để dê , bỏ mặc anh chàng điển trai bơ vơ vất vưởng , cầu bơ cầu bất ngồi thu lu góc cung . Đã mấy ngày nay Thủy Nhi không đến chơi , cũng chẳng hò hẹn gì với anh , làm anh buồn tủi cô đơn một mình ngắm mây trời non nước hữu tình còn mình vô tình .


Trời đẹp mà đời ứ đẹp ...


Trời đẹp mà tình ứ đẹp ...


Suy ra trời ứ đẹp ...


Bất mãn với sự đời bất công , nhàm chán , đã ba ngày nay anh chẳng có việc gì làm ngoài trò ngồi trong bếp đếm xem có bao nhiêu con ruồi xẹt ngang qua và lấy dao phay băm nghiến nó . Và rốt cuộc anh cũng thành công vào ngày thứ ba khi phát hiện một con và đuổi nó bán sống bán chết đến suýt rơi xuống vực . Nhưng sau cùng , vào ngày thứ tư , tức hôm nay , anh nhận ra đó là một trò chơi điên rồ và tởm lợm , đồng thời tự thấy bản thân quá ngu ngốc , khi vấn đề được giải quyết rất dễ dàng , anh chỉ cần sai gia nhân sang Thủy Tinh điện hỏi thăm và đưa lời nhắn cho Thủy Nhi là xong . ( Kar : Đúng là ngu lâu dốt bền khó đào tạo *lắc đầu* ) Cơ mà sao cái tên Heo rừng này đi gì mà lâu thế nhở ?


Đang thắc mắc , tự dưng anh thấy bên ngoài có tiếng xôn xao , ồn ào . Hình như có chuyện gì đó . Uể oải , anh đứng dậy vươn vai ngáp vài cái , xoay xoay vặn vẹo nắn gân cốt , chỉnh đốn trang phục , trước khi điềm nhiên xuất hiện trước bàn dân trong cung . Ung dung nhún nhẩy tung tẩy bước ra sân điện , anh thấy đám tì nữ hớt hơ hớt hải chạy kiếm khăn khô với vải lót , đám lính gác thì bấn loạn xúm xít quanh một cái thây ướt như ... lợn lột . Anh húng hắng ho vài tiếng , lên giọng hỏi :

_ Chuyện gì thế ?


Đám gia thần nghe tiếng chủ vội vã quay lại , khúm núm gập người chào . Một tì nữ rón rén bước lên , cất tiếng run run trả lời :

_ Dạ ... bẩm ... bẩm Vương Tử , Heo Rừng đại nhân không hiểu vì lý do gì sáng nay lao mình xuống biển rồi ... chìm nghỉm , lính gác của ta phải nhờ người của Thủy Tinh Điện vớt hộ . Mãi vừa rồi 4 vị thủy quái bên đó mới đem được ngài Heo Rừng vào bờ .

_ Ờh ... àh há _ Anh ậm ừ trong họng khi nghĩ đến cảnh sáng nay đã phải dọa Heo Rừng nếu hắn không ra Thủy Tinh điện thì sẽ bị đem quay , xào xả ớt , còn thủ lợn thì đem hiến tế trong dịp lễ tới . Hình như anh quên mất là cả Sơn Tinh Điện chẳng ai biết bơi ngoài anh .


Tằng hắng thêm vào tiếng , anh ra vẻ ngạc nhiên , nói :

_ Sao có thể bất cẩn vậy chứ ‘ ‘ ? Thôi đem hắn ra giữa sân hong nắng cho khô , rồi lôi vào phòng cho ăn bột sắn nguấy với mật ong ( Kar : thế thì chết mẹ con người ta rồi cha XD )


Nói xong anh quay lưng nhảy chân sáo ra khỏi điện , mặc đám nô tì lính gác đứng lớ ngớ tiếc thương cho số phận ngài Heo Rừng . “Chậc , sai con heo vô tích sự đấy đi đúng là chả xơ múi đc gì , đã thế ta tự ra cung của Thủy Nhi .” , anh nghĩ thầm trong đầu , đoạn khinh công một mạch ra bờ biển .




Nói về Thủy Tinh Điện , đó là một tòa thành xây bằng loại đá nhũ xanh nổi lên giữa biển Đông xanh thẳm , bên dưới không có móng đỡ hay đất đảo . Dù vậy tòa thành vẫn vững vàng giữa biển khơi bao la , mặc cho bão tố dữ dằn cuồn cuộn từ đại dương ập vào . Song chỉ có các bộ tộc có nguồn gốc thần thánh mới có thể nhìn thấy tòa thành ấy , để tránh sự xâm nhập của loài người . Điều đó hẳn nhiên cũng ứng với Sơn Tinh Điện , tòa thành được tạo nên từ màu nâu của nhũ đá .


Nhưng đó không phải là tất cả bí mật của hai tòa điện lộng lẫy này . Sơn Tinh và Thủy Tinh điện là nơi ở biệt lập của hai vị vương tử Sơn Long và Thủy Giao , hoàn toàn không liên quan đến đền Tản Viên , nơi ở của Sơn Vương hay Thủy Cung , nơi ở của Thủy Vương . Tòa điện của Sơn Vương tử được xây dựng ở một ngọn đồi sát biển , đất đai màu mỡ , mang sắc nâu tương tự với cung điện của ngài , xung quanh là rừng cây xanh ngút ngàn che khuất tòa điện nhằm tránh ánh mắt dòm ngó của thiên hạ . Còn Thủy Vương tử lại sống trong thủy điện cách bờ không quá xa , người thường chắc chắn không đủ sức bơi ra đó , nhưng với một vị thần có đẳng cấp thì việc đó không quá khó khăn . Dù mang màu tiệp với đại dương , song Thủy Tinh Điện lại rất dễ bị phát hiện bởi người của Sơn Tinh Điện , cũng như người ở Thủy điện chỉ cần đứng trong cung ngó ra đã thấy bóng dáng Sơn điện lẩn khuất sau những tán cây của rừng già . Điều đặc biệt của hai tòa điện , xuất hiện khi ráng chiều đổ xuống , hắt lên lớp nước và lá những tia sáng rực rỡ cuối cùng trong ngày , phản quang vào bờ thành đá nhũ của Sơn Thủy điện , tạo ra những ánh tím lung linh huyền ảo . Trong sắc chiều vời vợi , những tia sáng kỳ lạ ấy tìm đến nhau , đan xen vào nhau , hòa hợp một cách tự nhiên ...


Những bí mật ấy , hẳn nhiên có bàn tay của hai vị mệnh phụ phu nhân đáng kính sắp đặt ;))



Quay lại với chàng vương tử hào hoa , lúc này đã ra đến bờ biển . Đứng trước bờ cát trải dài uốn quanh , tiếng sóng bạc đầu rì rào cùng tiếng gió thổi vi vu mang hơi thở mặn mòi của biển như nhận chìm anh trong một thế giới xa xôi , nhưng lại vô cùng thân thuộc , gần gũi với đứa con của bộ tộc Thiên Sơn , vốn quen với cuộc sống trên cạn . Nói gì thì nói , anh mang trong mình một nửa dòng máu của Giang phu nhân , dòng máu cuồn cuộn của một đứa con biển sâu . Hơn hết , tuổi thơ của anh vốn gắn liền với cậu , Thủy Nhi . Ngày nào mà cậu chả lôi anh ra đây nô đùa , vẫy vùng giữa dòng nước mát lạnh . Hình ảnh ấy hiện hữu ngay trước mắt anh , như mới đây thôi , cái vóc người nhỏ bé với làn da trắng sáng kỳ lạ đương lôi xềnh xệch anh xuống biển , tiếng nói trong vắt lảnh lót giữa bầu trời xanh cao ... Cái dáng người ấy , ngày nào cũng đến làm phiền anh , thế mà mấy ngày nay không gặp , anh lại thấy nhớ . Ờh đấy , nhắc vụ lặn tăm , anh ra đây để bơi ra Thủy Tinh Điện hỏi tội tên bạn thân sao mấy ngày rồi không thèm sang nhìn mặt anh lấy một lần , một lời nhắn cũng không có . Đấy , cứ mải vu vơ những vọng tưởng xa xôi mà quên đi mục đích chính .


Ơh mà sao nhớ đến cảnh hai đứa vầy nước ngày bé , anh chợt cảm thấy kỳ kỳ , dường như có hơi nóng bốc lên trong người . Tự dưng thấy hồi hộp kỳ lạ , trái tim nhảy nhót loạn xạ , có cảm giác nhột nhạt ở đâu đó , chỉ một chút thôi , nên anh chẳng phát hiện ra nó bắt nguồn từ chỗ nào . Àh , chắc tại anh nhớ món gỏi sứa đỏ mà Thủy Nhi hay làm cho anh ăn mỗi khi gặp nhau . Cũng bốn ngày rồi anh không được nếm món đó còn gì XD ... Nghĩ đến đây , anh lại thấy bụng sôi cồn cào . Đấy , tiếng réo của bao tử đương thúc giục anh bơi đến tòa điện xinh đẹp giữa biển xanh kia . Nhún vai một cái , anh nhào người vào lớp sóng dập dìu ...


Biển bao la ôm lấy đứa con thân yêu . Trong làn nước mát lạnh , anh tìm lại sự tỉnh táo của bản thân . Cứ thế , anh để những khối nước đè nặng mình xuống , đôi cánh tay sải rộng khoát cật lực , hướng đến Thủy Tinh điện ...




To Be Continued...
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình Empty Màn 1 Cảnh 3 ( tiếp )

Bài gửi by karinedg_9x Fri 12 Dec 2008 - 20:14

Ngoi ngóp bám vào bậc thềm , anh vất vả lôi tấm thân ướt sũng lên . Chậc , mới mấy ngày không bơi mà giờ đã thấy xương khớp rã rời . Anh lếch thếch lết cái bộ dạng mệt mỏi bơ phờ đến gõ vào cánh cổng khắc đôi long phụng màu xanh . Một mái đầu ngó ra , thất kinh la lớn :

_ Ôi Sơn Vương tử , sao trông ngài ...

_ Rồi rồi , ta sang thăm chủ nhân các ngươi . Tên đấy sao rồi ? Sao mấy hôm rồi chả thấy mặt mũi đâu ? Mà thôi , cho ta vào lẹ , không ta chết run mất ! _ Chấm dứt tràng liến thoắng anh cũng len chân qua cánh cổng tót luôn vào trong , chẳng chờ tên gác cổng đáp lời .

_ Dạ , để nô tài gọi người dẫn ngài đến chỗ chủ nhân ! _ Nói đoạn hắn cất tiếng ồm ồm _ Sơn Vương Tử giá đáo !


Một nô tì ăn vận mang nét đặc trưng của Thủy điện vội vã chạy ra , kính cẩn nghiêng mình chào anh rồi lẹ làng dắt lối . Anh điềm nhiên bước theo , cất giọng hỏi :

_ Vương tử của mấy người đâu ?

_ Dạ bẩm , Chủ nhân do bị ốm mấy hôm nay , liên tục phải ngâm mình trong hồ thảo dược , không được phép của Lệnh bà , Chủ nhân không được rời đi ạh !

_ Hả ? Thủy Nhi ốm àh ? Ốm làm sao ? _ Anh kinh ngạc hỏi , không kiềm nổi nỗi lo lắng trong giọng nói .

_ Dạ , tiện nữ cũng không rõ . Chỉ biết là từ lúc Lệnh bà sang thăm Chủ nhân , Chủ nhân chợt thấy người nôn nao , mệt mỏi , lúc nào trong người cũng như có lửa đốt , dù làm gì cũng thấy không yên , chỉ muốn đi nằm , mà nằm cũng không ngủ an giấc , cứ mộng mị suốt . Vậy nên Lệnh bà mới truyền lệnh cho chuẩn bị hồ thảo dược cho chủ nhân ngâm mình tịnh tâm tĩnh dưỡng . Chủ nhân chỉ được phép rời hồ lúc chập choạng tối . _ Rồi cô dừng bước , đưa tay ra hiệu cho anh bước vào một cánh cửa lớn _ Mời Sơn vương tử vào đây ngâm mình , thay đồ . Nếu Ngài có mệnh hệ gì thì nô tì khó toàn mạng với Lệnh bà và Chủ nhân .


Nói rồi cô hầu gái vội vã rút đi , để mặc tự Sơn Long xoay sở trong căn phòng ngập khói và mùi thảo dược kỳ lạ . Cô rời đi mà quên không nói cho anh biết cả Thủy điện nguy nga chỉ có một hồ nước nóng rất lớn , không hề được ngăn cách ra . Mà âu có lẽ cũng do Mộc phu nhân dặn dò có Sơn Vương tử đến thì cứ chỉ dẫn ngài vào đó , ngoài ra không giải thích gì thêm ...



Lúng túng khi lần đầu tiên phải tự tắm một mình , cuối cùng anh cũng trút bỏ được bộ áo màu xám nặng trịch vì thấm nước biển . Nhẹ nhàng , làn hơi ấm nóng mang hương thơm kỳ lạ vấn vít lấy cả cơ thể anh , khiến anh lại có cảm giác như khi đứng trước bờ biển lúc nãy ... Lắc mạnh đầu cho tỉnh táo , anh từ từ đắm cả thân người trong làn nước nóng bỏng , khoan khoái tận hưởng cảm giác mới được mang lại này , thích thú lấy tay khoát nước vài cái . Tiếng nước vung vẩy rơi tí tách ...


_ Ai đấy ? Kẻ nào cả gan bước vào đây thế ? _ Chợt một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến anh giật mình . Tiếng nói lảnh lót âm vang suốt từ quãng tuổi thơ của anh cho đến tận mấy ngày trước đây thôi ...


Làn hơi ẩm ướt trước mặt anh chợt dạt ra , làm hiện rõ bóng dáng người ấy . Làn da trắng muốt mỏng manh ẩn hiện , tấm áo choàng trong suốt hờ hững tuột xuống , để lộ bờ vai trần thon thả cùng cái cổ trắng ngần , vấn vương những lọn tóc xanh tím hư ảo . Cái dáng người mềm mại dẻo dai , dù đã 19 tuổi mà tựa như một mỹ thiếu nam . Đôi cánh tay thon gầy đã cố kéo tấm áo che đi toàn bộ cơ thể , nhưng vẫn không giấu nổi cặp chân dày thon thả đương khép chặt vào nhau . Cặp mắt xanh như chứa cả đại dương ngỡ ngàng mở to nhìn anh :

_ Tiểu Sơn ?

_ Thủy ... Thủy Nhi ? _ Anh lắp bắp , choáng váng trước hình ảnh người con trai trước mắt _ Cậu ... Cậu làm gì ở đây ?

_ Câu đó mình hỏi Tiểu Sơn mới đúng . Sao Tiểu Sơn lại ở Thủy điện của mình , lại còn ở ... _ Nói đến đây chợt nhận ra tình cảnh của hai người , cậu vội quay mặt sang hướng khác , cố tình hất tóc để che đi phần khuôn mặt ửng hồng đương lộ ra .


Như có hiệu ứng , anh cũng chợt đỏ mặt , lóng ngóng , lúng búng trong miệng :

_ Àh ... thực là ... Thật ra mấy ngày nay không thấy cậu đâu , tôi thấy ... thiếu thiếu , nên hôm nay quyết định ra đây thăm cậu . _ Anh cúi xuống đỏ mặt ấp úng

_ Thật sao ? _ Cậu vội quay lại hỏi . Anh mơ hồ nhận ra , trong ánh mắt và giọng nói trong vắt kia có cái gì đó tươi vui mà thật khác lạ _ Tiểu Sơn nhớ mình ?

_ Ờh ... ờh ... tại trên bờ chả ai biết làm món gỏi sứa đỏ ngon như cậu ! _ Anh liếm môi , ậm ờ .

_ Vậy ... vậy hả ? Uhm , vậy lát mình sẽ làm cho Tiểu Sơn món đó . _ Anh thấy trong nụ cười tươi ấy như có chút hụt hẫng _ Thông cảm nhé , mình bị bệnh , phải nằm nhà tĩnh dưỡng . Chờ chút , mình phải đổ loại thuốc nguyên chất này lên người rồi mới được phép xuống nước ngâm . Đại y của mẫu thân đã dặn đi dặn lại vậy .


Nói đoạn cậu vươn tay với lấy một chiếc thau bằng sứ trắng , được chạm khắc tinh xảo , khẽ đưa lên đầu , nhẹ nhàng nghiêng đi . Dòng dịch đặc quánh mang màu ánh bạc sóng sánh đổ ra , quện chặt lớp áo choàng vào sát người cậu , đã mỏng manh nay càng thêm rõ . Từng giọt từng giọt chảy dọc xuống thân người cậu . Chúng trượt nhẹ qua mái tóc mượt mà , khiến từng lọn tóc lấp lánh những hạt lân tinh . Rồi những giọt bạc tiếp tục lăn xuống qua bờ vai dịu dàng , chạy trên lằn sống lưng hõm sâu quyến rũ , lượn lờ quanh vòng eo mảnh mai , trước khi xuống đến cặp mông tròn trĩnh , chảy vào trong thung lũng giữa , rồi vuốt ve cặp chân dài trắng trẻo . Những giọt bạc cứ thế lướt qua , để lại phía sau một nét chạm khắc bàng bạc tuyệt mỹ , như cố ý nhấn mạnh , tô đậm thêm nét đẹp của chàng trai ... Từng chuyển động nhẹ nhàng của những hạt dung dịch ấy khiến cho những tiếng rên nho nhỏ phát ra , từ người con trai hấp dẫn kia hay từ chàng trai đương đắm mình trong hơi nóng của lớp nước thảo dược , và của chính mình ...


Kết thúc việc bôi thuốc , cậu ngần ngừ định cởi tấm áo choàng ra , rồi lại khoác lại , bước từng bước nhỏ xuống hồ nước , cố lẩn vào trong làn hơi ấm để che đi tấm thân trần trụi . Nhưng làn sương chùng chình như trêu ngươi cậu và anh , cứ loãng dần ra , để lộ cho người này thấy gương mặt ửng đỏ của người kia . Hơi nóng bốc lên nghi ngút , mơ hồ mà rõ ràng ...


Hơi e ngại , cuối cùng cậu cũng tiến lại gần chỗ anh đang ngâm mình . Im lặng kéo dài xuyên suốt gian phòng . Tìm cách phá vỡ cái không khí ngột ngạt này , cậu quay sang anh nói nhỏ nhẹ :

_ Như thế này thật giống hồi nhỏ nhỉ ! Ngày đó mình vào Tiểu Sơn cũng suốt ngày ...


Cứ thế , tiếng nói của cậu như trượt qua tai anh , tan vào không gian . Giờ trong đầu anh chẳng còn gì nữa , anh chẳng thể nghĩ ngợi , chẳng thể lắng nghe , cũng không thể mở miệng cất tiềng nào ... Chỉ còn lại hình ảnh Thủy Nhi trước mặt anh ... Đôi mắt mơ màng với hàng mi dài mỏng mảnh ... Chiếc cẳm thon thon xinh xắn ... Bờ môi mọng đỏ cùng hàm ngọc trong ngần kia cứ hé mở ra , như mời gọi , như khiêu khích anh ... Đầu óc anh quay mòng mòng với hình ảnh những nét khắc xám bạc tinh tế trên cơ thể cậu ... Cả cơ thể cậu như thể đang quyến rũ anh ... Anh thấy người nóng ran ... Anh muốn vòng đôi tay mình ôm chặt lấy tâm thân mảnh mai ấy , luồn lưỡi vào thưởng thức hương vị ngọt ngào ấm áp trong tận cùng ...


_ Tiểu ... Tiểu Sơn ... _ Cậu mấp máy môi nói không nên lời . Khuôn mặt hai người giờ sát rạt nhau .


Giọng nói trong vắt , run rẩy như thủy tinh vỡ vụn thức tỉnh tâm trí anh , lôi anh ra khỏi cái thế giới đê mê kia . Anh ngỡ ngàng , trợn mắt nhìn cậu , không tin nổi cái ham muốn mãnh liệt chiếm được chàng trai trước mặt kia của mình . Đứng phát dậy , anh lao thẳng lên bờ , chòng vội mớ quần áo nham nhở của mình lúc nãy , phi một mạch ra khỏi Thủy Tinh điện . Một lần nữa , anh để mặc tiếng nói của cậu rơi thành từng mảnh vào không gian ...




To Be Continued...
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình Empty Màn 1 Cảnh 3 ( hết )

Bài gửi by karinedg_9x Fri 12 Dec 2008 - 20:23

Đã ba ngày sau sự cố viếng thăm kia . Cả Sơn Tinh điện chìm trong không khí u ám . Dù kẻ nào mưu tính gì thì cứ mưu tính , kẻ nào giờ trò dê già gì thì cứ giở trò , kẻ nào hú hí với nhau thì cứ hú hí , nhưng tất cả đều diễn ra một cách im lặng , nặng nề .


Ba ngày liền , chàng Vương tử Sơn Long , chủ nhân của cả tòa điện , ngồi thu mình bó gối trong góc bếp . Ba ngày liền , anh thức trắng . Ba ngày liền , không một phút chợp mắt . Ba ngày liền , anh ngồi chong đèn trong cái xó xỉnh ấy chờ đợi có một con ruồi bay qua . Lúc đó anh sẽ tóm lấy nó , giữ chặt trong tay , rồi bứt từng cánh , từng chân của nó ra . Một cái là anh không yêu Thủy Nhi , hai cái là anh yêu Thủy Nhi ... rồi cứ thế , cho đến khi nào con ruồi ngắc ngoải vì rụng hết chân cẳng cánh cung , anh sẽ tìm được sự thật lý giải cho những gì đã diễn ra mấy ngày qua . Tiếc cho anh , Sơn Tinh điện cao cổng kín tường , một em ruồi bu cũng chẳng thể lọt qua ! Àh không , xin lỗi , vẫn có một em bạo gan và tài ba dám xông pha vào chốn này . Vâng , đó chính là em ruồi mà bốn hôm trước đã lượn lờ ở ngay tại đây và suýt bị anh phanh thây bằng con dao sọc tiết lợn . Ây da , nhưng em này to gan lớn mật đến mấy cũng còn hiểu đạo lý lắm , còn biết trên biết dưới , biết tiếc thương cái mạng nhỏ nhoi của mình , nên ngay khi nhận ra luồng tử khí thân thương trong cái xó xỉnh quen thuộc , em ấy lập tức ù té bay , không để vương lại tí chất thải nào của bản thân để cho kẻ cuồng sát kia có thể đánh hơi thấy mà đuổi theo . Thôi xong , anh vuột mất cơ hội duy nhất kiểm chứng tình cảm của mình một cách hợp lý nhất !



Chán nản lết lại về cái cung to to có cái trường kỷ không nhỏ của mình , anh ngã người xuống đó . Vật vã lăn lộn trên lớp nệm nhung được làm từ da loài báo trắng đốm hoa , giờ đã bị anh cào cấu cắn xé tả tơi , anh vẫn không thể hiểu được tại sao cơ thể mình lại có phản ứng như thế . Con người ấy quá gần gũi với anh , quá thân thiết với anh . Người ấy là bạn thân của anh . 19 năm tồn tại trên cõi đời này , người ấy luôn ở bên cạnh anh , với tư cách là người bạn hiểu rõ anh nhất . Vậy mà ... vậy mà , chỉ mấy ngày không gặp , anh lại chợt nảy sinh dục vọng với cậu . KHÔNG ! KHÔNG THỂ ! Chuyện quái gì đã xảy ra , cái quái quỷ gì đã nhập vào người anh ?


Nào , từ từ , bình tĩnh lại , thử tái hiện lại ngày hôm đó xem nào . Nào , đầu tiên , anh cũng vất vưởng nơi xó bếp chơi rượt bắt với em ruồi bu kia . Rồi thì anh sai tên Heo Rừng ra Thủy Tinh điện . Tên heo già , chả làm ăn được gì , chỉ vì hắn mà giờ anh khổ sở thế này ! Thôi , quay lại nào . Ờh , sau đó anh bơi ra điện của Thủy Nhi . Rồi anh lon ton tót vào , rồi thì anh xớ rớ trong cái hồ ấy , rồi anh thấy Thủy Nhi , rồi ... Trước mặt anh là hình ảnh chàng trai xinh đẹp , trong tà áo choàng mỏng manh , bết dính vào tấm thân quyến rũ bởi những đường nét xám bạc ... !!!!! Không không không ! DỪNG LẠI >”< !


Thôi rồi , thử lại , giờ là xem lại từ bé . Ờh , lúc anh bắt đầu có được ý thức , anh đã nhận ra anh và cậu đang tay trong tay tình thương mến thương . Từ đó hai đứa lúc nào cũng quấn lấy nhau , sáng Thủy Nhi sang điện của anh , lôi anh dậy rủ đi bơi và phơi nắng , chiều đến anh rủ Thủy Nhi lên rừng đi săn . Hai đứa cứ thế mà tung ta tẩy với nhau , mặc cho thời gian trôi qua . Rồi thì , ừh đúng 7 ngày trước , cậu biệt tăm tung tích . Ngày đầu tiên , anh thấy thiếu thiếu gì đó , nhưng vẫn phớt tỉnh bỏ qua . Ngày thứ hai , cậu vẫn không đến , anh nghĩ có lẽ cậu có việc bận không sang chơi được , dù trong lòng thấy ... lạ lạ , lần đầu tiên cậu cố giấu diếm việc gì đó không nói với anh . Ngày thứ ba , anh bắt đầu giận cậu . Sao cậu không sang thăm anh ? Sao cậu bận việc mà cũng không nói với anh một câu ? Sao cậu có thể bỏ mặc anh thui thủi một mình ba ngày liền mà chẳng thèm ngó ngàng đến ? Anh giận cá chém thớt , trút mọi nỗi bực dọc lên em ruồi ngây tơ tội nghiệp không hiểu mình gây nên tội nghiệt gì . Sang ngày thứ tư , thực sự , anh thấy ... nhớ cậu , nhớ da diết . Nhớ lại lúc đứng trước bờ biển trải dài bất tận , những ký ức trong sáng của tuổi thơ ồ ạt ùa về , nhận chìm anh trong nỗi nhớ nhung , quay quắt hình bóng cậu , tiếng nói của cậu , điệu cười khúc khích , đôi mắt trong vắt , mơ màng mà sâu thẳm của cậu ... Ừh , anh công nhận là anh rất nhớ cậu , và anh ghen tức với kẻ nào đó khiến cậu quan tâm đến còn hơn vả với anh . Rồi lúc anh đến thăm cậu , anh chỉ còn muốn độc chiếm cậu làm của riêng ...


Khoan !!! Nhớ ? Ghen ? Ham muốn độc chiếm ? ... Ớh , thế là anh yêu rồi àh ? ... Ừh thì anh công nhận , giờ anh công nhận , vì anh hiểu ra , anh yêu cậu . ANH YÊU CẬU ! ( Kar : Ừh thì giờ em trao anh cái giải “Seme thông minh đột xuất ngu thường xuyên” XD ) . Nhưng anh yêu cậu thì sao chứ ? Cậu có yêu anh đâu ? 7 ngày xa cách , cậu đâu có nỗi nhớ mòn mỏi , bứt rứt đợi chờ như anh ? Đấy , kể từ lúc anh rời Thủy điện , cậu lại bặt vô âm tín , không một lời nhắn nhủ . Hơn nữa , có khi biết được tình yêu này , cậu lại ghê tởm anh , cậu lại rời bỏ anh . Vậy thà cứ giữ nguyên tình bạn giữa hai đứa như bây giờ , có phải anh vẫn được ở cạnh cậu không ?


Cứ chạy loanh quanh lòng vòng với những suy nghĩ vẩn vơ không đầu không cuối , những tâm trạng không tên của bản thân , cả cơ thể hứng chịu áp lực mấy ngày qua của anh mệt mỏi buông thõng , thả trôi dần vào một cõi nào đó ... Trong cõi hư vô mịt mùng ấy , anh thấy mình vẫn ngồi trên trường kỷ , nhưng xung quanh sương giăng mắc dày đặc . Anh đưa tay gạt lớp sương chắn tầm nhìn , và rồi ... Đôi chân dài thon thả ẩn hiện trong tà áo thẫm nước trong suốt ... Làn da trong sáng như ngọc , đôi mắt xanh như chứa cả đại dương , làn môi mọng đỏ khêu gợi , khẽ mấp máy :

_ Tiểu Sơn ...


Tiếng nói trong ngần cất giọng run rẩy đê mê gọi tên anh ... Người đó gọi anh ... Người ấy là ...






To Be Continued...
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình Empty Màn 1 Cảnh 4

Bài gửi by karinedg_9x Fri 12 Dec 2008 - 20:30

4.


Đại vương tử Sơn Long đang mơ, một giấc mơ phải nói là đẹp vô cùng. Ngài nằm mộng thấy vương tử Thủy Giao của Thủy tộc, tức bạn Thủy Nhi của mình đang ngồi ngay bên cạnh, Thủy Nhi đang dùng bàn tay thon thon khẽ vuốt mặt anh , sờ trán anh.

Ôi, Sơn Long không thể tin được đấy chỉ là mơ. Nếu chỉ là mộng thì tại sao bàn tay ấy lại mát rượi thế này, tay đưa đến đâu là chàng thấy mát lạnh đến đó. Lại còn cả mùi hương cứ thoang thoảng này nữa. Tất cả như đang làm anh bừng tỉnh, anh chộp lấy bàn tay kia trước khi nó rời bỏ mình, miệng thì rên ư ử.

_ Thủy Nhi… Thủy Nhi… đừng đi.

Sơn Long ôm lấy bàn tay ấy như sợ nó bỏ đi mất còn miệng thì không ngừng rên rỉ. Và bất chợt vang bên tai anh một giọng nói, không phải là chất giọng trong veo của Thủy Giao, mà lại là một giọng nói trầm nghiêm khắc vô cùng thân thuộc.

_ Anh đang mê sảng đấy à!? Thủy Nhi đang ở dưới Thủy Tinh điện kìa, còn ở đây chỉ có tôi thôi

Sơn Long choàng tỉnh khỏi giấc mộng ,trân trối nhìn vị phu nhân đang ngồi bên cạnh

_ Mẫu… Mẫu thân đại nhân..người đến khi nào thế?

Vâng đấy đích thị là Giang phu nhân, Vợ yêu của Sơn Vương lừng lẫy. Người mà mỗi khi nổi giận thì đến Sơn Vương cũng phải co rúm người lại mà năn nỉ “ Đại tỉ tha em”

Và Giang phu nhân đây , rất lo lắng cho thằng quý tử của mình khi liên tục nghe lũ người hầu báo cáo rằng đại vương tử có dấu hiệu của người mắc chứng tâm thần phân liệt. Biểu hiện của chứng này ở Sơn Long vô cùng rõ rệt khi đã ba bốn ngày nay ngài tự giam mình trong phòng rên rỉ lẩm bẩm một mình, rồi đôi khi lại cười khùng khục. Thỉnh thoảng lại thấy ngài chạy quanh phòng bắt ruồi.

Mẫu thân ngài vì quá lo nên mới thân chinh đến Sơn Tinh điện để thăm và bà đã phát hiện ra một sự thật rõ ràng là thằng con bảo bối chẳng có vấn đề gì về thần kinh cả, vương tử Sơn Long đây chỉ bị một cái chứng mà nói cho hoa mĩ là bệnh tương tư và quất thẳng một câu trần trụi là bạn bị “thiếu hơi bạn Thủy Nhi”.

Giang phu nhân lắc đầu ngán ngẩm với thằng con đẹp mã mà đầu đất của mình. Bà lên giọng

_ Nhớ thằng bé thì mò xuống đó mà thăm hỏi chứ không lẽ nằm đó chờ sung rụng chắc.

_ Nhưng mà mẫu thân à…tại... – Sơn Long phân trần

_ Tại làm sao?

Giang phu nhân nhíu mày hỏi làm bạn Sơn Long cứng họng, không lẽ bây giờ anh lại đi nói thật với bà mẹ là nhỡ anh xuống đấy, bắt gặp bạn Thủy Nhi trong cái tình trạng xệch- si ấy một lần nữa thì thật sự là anh sẽ không cầm lòng nổi mà lao vào “ làm gỏi” bạn ý ngay.

Chỉ mới nghĩ đến đấy thôi mà ban Sơn Long đã run lên bần bật làm mẫu thân cũng phải hãi

_ Anh đang nghĩ gì mà chảy cả máu mũi ra thế kia.

_ Hả…á…à không…không sao, con ổn rồi, mẫu thân cứ về cung mà an dưỡng.

Sơn Long vừa quệt mũi vừa xua tay đuổi Giang phu nhân đi. Đã thế thì vị phu nhân cũng chả thèm quan tâm nữa, ngu thì chết chứ chả phải bệnh tật gì.



Rời khỏi Sơn Tinh điện bây giờ xuống thăm Thủy Tinh điện xem em Thủy Giao ra làm sao rồi.

_ Công tử đâu?

_ Thưa phu nhân công tử đang ở ngoài Thủy Tạ.

Nghe người hầu đáp thế là Mộc phu nhân đi xồng xộc như bay ra phía nhà Thủy Tạ. Vừa mới thoáng thấy mái tóc dài màu xanh tím của cậu quý tử bà đã vội lên tiếng.

_ Thủy Nhi, ta nghe Giang nói… hự…ối giời ơi…con ăn mặc cái kiểu gì thế kia, không sợ trúng gió à?

_ Nóng, con mặc thế này cho nó mát chứ gió nào mà đỡ nổi con.

Trước ánh mắt ngac nhiên của Mộc phu nhân, Thủy Giao đáp tỉnh bơ. Kìa xem bạn ấy ăn mặc thế nào kìa, khoác lên cơ thể trắng như bạch ngọc ấy là một cái áo sát nách xẻ ở giữa khiến hai tà áo cứ phấp phới show nguyên khuôn ngực phẳng phiu với hai hàng xương sườn quyến rũ. Và cái quần thuộc dạng nửa váy nửa quần kia thì nó ngắn như cái mini jube cố ý khoe cặp giò siêu mẫu. Lại còn cái tư thế nửa nằm nửa ngồi cực kì mơi của bạn ấy nữa kìa.

Mộc phu nhân lại ca cẩm

_ Con ơi là con thân đã thế rồi mà còn không biết giữ, cứ nằm phơi ra đó nhỡ bọn xấu nó mà lẻn vào thấy thì xong.

_ Chờ mãi một thằng đầu đất còn chả thấy đâu chứ đừng nói mấy thằng.

Thủy Giao bĩu môi nói thẳng tênh làm Mộc phu nhân mém xỉu, may mà bà còn đứng vững.

_ Con ơi là con, kiểu này Sơn Long mà thấy thì nó bỏ chạy mất, mất hết cả hình tượng uke ngoan hiền mà ta gây dựng.

_ Con thách Tiểu Sơn mà chạy nổi đấy! Lại chả thèm nhỏ dãi ra. Lần trước mới vờn có một tí mà đã… chán.

Vừa nói Thuỷ Giao vừa chuyển hẳn sang tư thế nằm cho đỡ mỏi. Mộc phu nhân bó tay với cậu công tử của mình rồi nên lắc đầu

_ Ta thua con rồi đấy, Giang mà biết được cái bộ mặt thật của con thì chắc… mà thôi, ta nghe nói Sơn Long đang ốm đấy, thu xếp mai lên thăm nó cùng ta.

_ Tên đầu đất đó mà cũng ốm được á. Tài thật.

Thủy Giao cười mỉm. Mộc phu nhân liếc xéo cậu công tử

_ Thế do đứa nào nên thằng bé mới lăn ra ốm!? Còn không phải do con à!?

_ Ai bảo hắn ngốc! Nếu hôm đấy hắn có gan liều thì cũng chả đến nỗi… đúng là đồ đầu to óc nho.

Mộc phu nhân không nói nổi bé Thủy Giao quá đỗi ngây tơ và tong tắng này nữa nên đành thở dài rồi quay về cung.






To Be Continued...
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình Empty Màn 1 Cảnh 5

Bài gửi by karinedg_9x Fri 12 Dec 2008 - 20:43

5.


Tình ơi sao đi mãi , nên sông dài mênh mông .

Vòng tay ôm nỗi nhớ , xôn xao biển rộng .

Vì tôi mất em mất em .

Người ơi đã đi mất sao .

Còn chăng với tôi nỗi đau , RUỒI BUUUUUU !!!!!!


Nâng chén trà ướp hoa oải hương lên ngang mũi , Giang phu nhân hít hà lấy cái mùi hương dịu ngọt , cố làm giãn bớt mấy sợi tơ kết màng nhĩ của bà .


Mây buồn trôi mãi , trôi về nơi xa ...

Mây cũng tiếc nuối miếng mồi ngon hồi hôm kia

Mây buồn mây tiếc

Áng mây trôi đi lặng lẽ

Thịt mồi bay biến sao còn mần được nữa ???



Người xưa có dạy , khi đọc sách thì phải tĩnh tâm , muốn tĩnh tâm thì nên đọc sách , âu cũng là một lời khuyên cho những ai đang được thử thách để vượt lên chính mình , nhất là khi thử thách ấy là giữ bình tĩnh trước tiếng rống của con bò đực lên cơn điên tình . Bao năm sống hiên ngang ở đời , coi trời là cái nắp vung , coi tổ tiên lễ nghĩa được bằng miếng sụn gà , lần đầu tiên Giang phu nhân đành một lần luồn cúi tuân theo lời chỉ bảo của các bậc bề trên đã khuất sau bụi rơm .


Chuyện tình Sơn và Thủy là một chuyện tình cay đắng ...

Dưới lòng hồ kia

Sơn muốn đè Thủy ra ...




_ BAY ĐÂU , LÔI THẰNG ĐẦN NÀY RA LỘT HẾT QUẦN ÁO QUẲNG VÀO RỪNG CHỖ BẦY KHỈ CHO TA . DẠO NÀY KHÍ HẬU THẤT THƯỜNG , BỌN KHỈ CÁI CHẾT GẦN HẾT , LŨ KHỈ ĐỰC CHẮC NHU CẦU CAO LẮM RỒI , VẤT THẰNG ĐỰC RỰA NÀY VÀO CHO CHÚNG NÓ GIẢI KHUÂY , CHÚNG NÓ CHẢ CHÊ ĐÂU !!!!!!! _ Nộ khí xung thiên , tiếng hét át tiếng sấm của Giang phu nhân vang một lần sạch không kình ngạc , vang hai lần văng xác chim muông .


Đám gia nhân đần người giữa sân điện vì tim ngừng đập , hồn phách dắt díu nhau đi nơi khác mà tâm hự . Chim muông thú rừng tưởng mình lỡ làm việc gì chướng tai gai mắt mà bìu ríu nhau ra tự làm lông , cắt tiết , chuẩn bị hiến thân cho đấng quyền năng Giang phu nhân .


Vạn vật chưa kịp định thần lại sau cơn đại chấn , thì tiếp tục hứng chịu cơn tiểu chấn :

_ ỐI MẪU THÂN ĐẠI NHÂN ƠI ... TRINH TIẾT MỘT ĐỜI GIAI CỦA CON CƯNG SAO LẠI NỠ RẺ RÚNG , ĐEM QUĂNG CHO CÁI LŨ TỞM BỰA ẤY ... *hức* ... BEEP ... ?

_ Ôi con ơi , mẫu thân cũng thương con lắm chứ ! Mẫu thân biết tình cảm con dồn nén bấy lâu , nhu cầu tăng cao ngật ngưỡng . Nhưng hỡi ôi đời vốn trêu ngươi người , người con thầm thương trộm nhớ nào có thèm ném cho con một ánh nhìn khinh bỉ , chứ đừng nói đến cái thứ xa xỉ phẩm tươi sáng tinh khiết tiệt đời , nhầm tuyệt vời mang tên mỹ miều TÌNH YÊU kia . Con yêu nó , đêm đêm con nằm mơ , gào thét rống riết , rên rỉ gầm gừ , sáng ra giường ướt sũng , con ngồi thẫn thờ trong cơn thèm khát . Còn nó , ngày qua ngày ăn sung mặc sướng , ăn dầm nằm dề trong cung của nó , chả một lời thăm hỏi bận tâm . Vậy cho đến khi nào mấy giấc mơ nóng bỏng bốc lửa của con mới thành hiện thực ? Đến khi nào nhu cầu của con mới được thỏa mãn ? Thế nên ta mới nghĩ , con nên vào rừng , ăn nằm một thời gian với các vị Sư Khỉ trong đó . Các vị ấy tuy đã lớn tuổi , nhưng vì lâu ngày không được giải quyết bức xúc , đâm ra sẽ sung mãn lắm , hơn nữa đấy cũng là bậc tiền bối , kinh nghiệm lâu năm . Coi như là cơ hội cho con học hỏi kiến thức về một điều tất yếu trong cuộc sống . Thôi ráng lên con , mọi việc ta làm , suy cho cùng cũng xuất phát từ lòng thương con tha thiết , lo lắng cho con sau này không biết nghệ thuật lên giường , hoan lạc gối chăn mà thiệt thân trên con đường đời dài đằng đẵng . Nghe lời ta , vào với các vị ấy đi con !

_ KHÔNG ...G...G...G !!!! THỀ CHẾT CON KHÔNG BÁN RẺ ĐỜI TRAI , TREO CHỮ TRINH VỚI GIÁ CÒM CÕI NHƯ THẾ !!! CON KHÔNG BAO GIỜ ĂN NẰM VỚI LŨ QUÁI VẬT ẤY !!! VẤT CON RA ĐẤY ĐỂ CHÚNG NÓ LÀM TẬP THỂ ÀH ? ... THỀ CHẾT KHÔNG NGHE ... THỎA MÃN ĐƯỢC CON CHỈ CÓ MỖI ...

_ MÀY CÓ IM ĐI KHÔNG ? GiỜ MÀY CÃI LỜI TA HẢ ? MÀY DÁM KHÔNG NGHE LỜI ĐẤNG QUYỀN NĂNG CAI QUẢN BỘ TỘC THIÊN SƠN NÀY CHỨ GÌ ? MÀY THÍCH THEO ĐUỔI CÁI THỨ TÌNH YÊU TIỆT ĐỜI ẤY CHỨ GÌ ? ĐƯỢC , ĐÃ THẾ TA CHO MÀY TRIỆT SẢN LUÔN !!!!!!

_ DỪNG LẠI ....


Trợn trắng dã mắt , lật ngược tròng , lộn ngươi ra ngoài , Đại vương tử Sơn Long thất kinh hồn vía , thần xiêu phách tán , bủn rủn chân tay , người run lẩy bẩy trước mãnh lực phi thường , khác thường đến ... bất bình thường của Mẫu thân , mồm mép há hốc như con cóc già sắp chết khô ngoác mồm mốc miệng trên phiến lá sen chờ ruồi bay vào , nhất thời tâm trí đảo điên mà dường như không nhận biết được gì , hoàn toàn bất động . Ngay cả giọng nói trong trẻo ngọt ngào của người yêu cũng chẳng thể xoa dịu nỗi đau đớn , sợ hãi không tên trong chàng ...


_ Thủy Nhi , không việc gì phải bênh vực nó ! Phận con mà bất hiếu , dám nghịch lại lời giáo huấn của bề trên , bậc làm cha làm mẹ như ta thật đau lòng , đành bất lực ngồi nhìn nó thành đứa phá gia chi tử đến thế sao ? Không được , hôm nay ta dạy nó không nên người , thì ta cũng không để nó làm kẻ phá hoại truyền thống tổ tiên . Nó đã không muốn học hỏi , đúc kết kinh nghiệm làm người , thì nó cũng không cần đến những thứ minh chứng , khẳng định nó là dòng giống này nữa !

_ Giang phu nhân , xin người nguôi giận mà tha lỗi cho Tiểu Sơn . Chẳng qua lâu ngày bệnh nặng , ảnh hưởng đến sức khỏe , suy nhược thần kinh , khiến cậu ấy mệt mỏi mà thiếu sáng suốt , vô ý làm phật lòng người . Hôm nay , coi như nể tình con và mẹ con , là bạn tri âm tri kỷ của người , xin Giang phu nhân xá tội cho Tiểu Sơn ! _ Thủy Nhi bước đến chắn giữa Giang phu nhân và Tiểu Sơn , cất lời xin tội cho người bạn thân thiết .



Đứng sau cậu , anh đắm đuối nhìn ngắm cái bóng dáng thân thương bao ngày xa cách , lãng quên cả tình cảnh éo le mình đương mắc phải . Cậu đứng đây , ngay trước mặt anh . Bao ngày xa cách , bao ngày quằn quại , vật vã trong nỗi nhớ nhung , luyến thương , cậu lại xuất hiện trước mặt anh , còn đứng ra bảo vệ anh . Vóc dáng ấy , làn da ấy , mái tóc ấy , giọng nói ấy , đã bao lần ám ảnh anh trong những giấc mơ dài bất tận , từ ngày này qua ngày khác , và giờ đây , chúng lại tiếp tục dìm anh trong sự tra tấn tái tê đầy mê dại . Làn da bạch ngọc , mái tóc xanh tím , thân người mảnh mai ... từ cơ thể cậu toát ra một thứ mê lực nguy hiểm , một hương thơm ma mị quấn quýt lấy anh , vấn vít đến tận sâu từng thớ cơ trong người anh , khiến anh muốn lao vào mà giày vò cậu , chiếm đoạt lấy cơ thể ấy , để hơi ấm ấy chỉ thuộc về mình anh ...



Một bàn tay ấm ấp nhẹ nhàng níu lấy từng ngón tay , tiếng nói cậu hóa thành muôn ngàn hạt nhỏ li ti thấm vào tâm trí anh :

_ Tiểu Sơn , cậu sao vậy ? Đau chỗ nào àh ...


Anh bần thần người ngắm nhìn thiên sứ trong sáng trước mặt , bối rối không hiểu mình nên làm gì . Mỗi cử động nhỏ của hai người cũng khiến anh bị kích động , lằn ranh lí trí mong manh dường như chực vỡ nát bất kỳ lúc nào . Hơi thở nóng ấm vương trên cổ anh , đôi môi mọng đỏ hé mở ấy như đang mời gọi , đang trêu tức anh , khiến anh không có đủ tự tin mà dằn lòng mình ...


_ Thôi , Tiểu Sơn mệt mỏi vậy , ta nên làm gì cho cậu ấy được khuây khỏa . _ Mộc phu nhân im lặng từ lúc cùng Thủy Giao bước vào Sơn Tinh điện bất ngờ lên tiếng _ Hôm nay vừa hay trời đẹp , nắng vàng gió lộng , rất thích hợp để ra biển . Bốn chúng ta lâu lắm rồi cũng không chơi đùa cùng nhau , nhân dịp tốt ngày này sao không cùng nhau xả hơi thư giãn ?





To Be Continued...
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình Empty Màn 1 Cảnh 5 ( tiếp )

Bài gửi by karinedg_9x Fri 12 Dec 2008 - 20:59

Thế là , trong lúc còn chưa hiểu mô tê , ô mô sao giặt sạch được tê giác thì anh đã thấy mình đứng trước bãi cát trắng ngút ngàn , gió lồng lộng thổi , biển xanh mơ màng , nắng vàng chói chang . Rồi thì đám nô tài cờ rước võng lọng , vác ra bốn cái ô to oành cắm phập xuống cát , dưới đó là bốn cái ghế hoành tá tràng , bên cạnh là mấy cái bàn ngập ngụa cơ man nào cocktail , rượu nhẹ , bánh ngọt ... hầm bà lằng . Rồi thì hai vị phu nhân như đương độ xuân thì , cứ tự nhiên mà lột cho hết từ đầu đến chân , giữ lại độc có mảnh mắt kính mỏng tang bên trên , bên dưới là cái quần chữ T vải ít dây nhiều , cả bộ bikini như nằm trong bộ sưu tập áo tắm hè năm nào đó TCN mang tên “Dây và vải trong suốt” của một nhà thiết kế nam tài hoa với con mắt thẩm mỹ (dê) bậc nhất . Rồi thì hai cái thân hình phơi phới , hơn hớn như gái đôi mươi chưa chồng chưa giai ấy tí ta tí tởn nắm tay nhau tung tăng phi thẳng ra làn sóng xanh bạc mát lạnh , để mặc hai thằng con khôi ngô tuấn tú ở đấy mà tình trong như đã , mặt ngoài còn e . Rồi thì non nước mây trời gợi tình , gái xinh gái tươi mát mắt , nhìn xa tưởng là hoa , nhìn gần hóa bà già nhà mình chẳng có gì đáng cho anh ngóng , lượn vèo vèo con mắt mấy vòng xung quanh cũng chóng mặt , anh cho nó về đậu lại đúng nơi nó muốn ... dừng lại trên người con trai bên cạnh . Rồi thì ... hết việc , anh chả biết làm gì , cứ đứng ngây ra đấy mà ngắm nhìn cậu .



Sau một hồi im lặng , cậu cất tiếng nhỏ nhẹ , hơi có vẻ ngại ngùng vì nhận ra nãy giờ có người chăm chăm ngó mình :

_ Tiểu Sơn mệt hả ? Mình ra kia phơi nắng nhé ? _ Vừa nói cậu vừa chỉ tay về phía mấy tấm trải được sắp sẵn trên bai cát ngập nắng .

_ Huh ... ah ừh , tùy ... tùy Thủy Nhi ... _ Giật mình anh lúng búng trong họng , chẳng rõ đang nói về cái gì nên đáp trớt quớt .


Nghe câu trả lời , cậu mỉm cười rạng rỡ , chẳng chậm trễ kéo thẳng anh ra chỗ tấm trải . Đến nơi hai người thấy có một cái giỏ đan đặt sẵn ở đấy , bên trong đựng đầy những lọ dầu massage với đủ mùi hương : Oliu , Oải Hương , Chanh , Dâu Rừng , Chocolate , Mật Ong ... Cậu cúi xuống ngó mấy chai dầu , rồi nghiêng nghiêng đầu nhìn anh , trong thoáng chốc anh thấy một cái nhíu mày kỳ lạ , vụt qua trong tích tắc , trước khi giọng nói trong như chuông khánh vang lên :

_ Tiểu Sơn thích dùng hương gì ?

_ Àh ... ừh ... có lẽ ... oliu , mà tùy Thủy Nhi ! _ Anh ậm ừ thoái thác , ngượng miệng khi gọi cậu bằng cái tên thuở nhỏ .

_ Thế dùng dầu hương Dâu Rừng đi ^ ^ ! _ Cậu quyết định thay anh


Lựa xong loại dầu hai người sẽ xài , cậu đứng thẳng người dậy , bắt đầu tháo bỏ sợi đai lưng lụa mềm mại , rồi tuột dần những lớp áo xẻ tà ngắn đến ngang đùi , từ từ hé lộ từng phần da láng mịn . Anh đứng như trời chồng , ngó đăm đăm cảnh tượng trước mặt mà thấy như đất trời đảo điên , rồi sực tỉnh tá hỏa khi thấy cậu chuẩn bị tháo bỏ luôn cái khố màu xanh trắng , thứ trang phục duy nhất còn vương lại trên người cậu lúc này . Anh lao vội ra , chộp vội tay cậu , không xác định nổi là mình đang giữ cậu lại hay giúp cậu giật luôn cái mảnh vải ấy khỏi người :

_ Thủy ... Thủy Nhi ... làm ... làm cái gì vậy hả ? Có biết đây ... ở đây ... tôi ... _ Anh lắp bắp chẳng được một câu ra hồn .

_ Sao vậy Tiểu Sơn ? Muốn bôi dầu massage thì phải cởi hết ra chứ ? Nào , lại đây giúp mình Tiểu Sơn .


Nói đoạn cậu tuột luôn mảnh khố , lôi xềnh xệch Đại vương tử Sơn Long lúc này hồn vía lên mây về phía tấm trải gần đấy . Cậu khụy gối xuống , nhoài người về phía cái giỏ đựng . Đằng sau cậu , anh cứ đứng đó mà ngây ngất ngắm nhìn tấm thân trần hoàn mỹ ấy : đường lưng cong võng xuống , bờ mông tròn đầy đặn , cặp chân dài thon thả ... , từng đường cong trên cơ thể cậu đều quyến rũ , khiến lòng người đắm say . Chợt cậu đặt lọ dầu hương Dâu Rừng vào tay anh , nói :

_ Tiểu Sơn bôi giúp mình nhé ._ Cậu ngả người nằm sấp xuống tấm trải .


Anh bàng hoàng trước lời đề nghị của cậu . Massage cho cậu ư ? Làm sao mà ...


_ Sao vậy Tiểu Sơn ? Lại đây giúp mình lẹ đi ! _ Giọng Thủy Nhi nũng nịu giục giã .


Trước khi kịp định thần lại để mà xác định việc mình làm , anh đã quỳ xuống bên cạnh cậu , mở nút chai , đổ đầy dầu ra tay . Chất dịch đậm đặc màu hồng đào trào ra ấm nóng trên lòng bàn tay anh , cuốn theo một hương thơm ngọt ngào nồng nàn đầy kích thích . Anh hít một hơi căng buồng phổi mùi hương ấy , rồi xoa đều dầu trong hai lòng bàn tay , đoạn chầm chậm đưa tay chạm vào mảnh bạch ngọc đương nằm đợi anh kia . Từ từ , nhẹ nhàng , anh xoa dầu lên đôi bờ vai mảnh khảnh , lướt theo hai cánh tay , rồi quay lại vuốt dọc sống lưng , mơn trớn hai mạng sườn và vòng eo thon thả . Mọi thứ diễn ra thật đều đặn , êm ái . Bàn tay anh chờn vờn nơi cặp mông tròn lẳn , chợt : “... Nnhm ...” một tiếng kêu nho nhỏ vuột ra từ Thủy Nhi . Anh ngước lên , lo lắng hỏi :

_ Thủy Nhi khó chịu àh ?

_ Ưn ... không , cứ tiếp tục đi _ Cậu khó khăn đáp lại , giọng đè nén .


Anh không hiểu liệu mình có làm gì phật ý cậu , càng cố xoa tay thật dịu dàng , chậm chạp . Vuốt tay theo chiều dài đôi chân cậu từ hông xuống , anh luồn tay và mé trong , lướt ngược lên . Những ngón tay dài mang hơi nóng của cơ thể anh đi lên từ từ , chạy dọc trong phần đùi non , gần như tiến sát lên điểm tận cùng . Không kịp kiềm lại , cậu bật ra một tiếng rên dài :

_ Aah aah ... ahn ...


Anh giật mình rụt tay lại hỏi , thấy làn da cậu đỏ ửng lên :

_ Thủy Nhi , có chuyện gì vậy ? Cậu bị gì hả ? Tôi đã làm gì àh ? _ Anh sợ anh làm cậu đau

_ Không , không , không có gì đâu ! Mọi thứ đều ổn mà ! Không sao đâu ! _ Cậu vội lắc đầu trả lời , lòng ấm ức nghĩ “Đồ ngống đực , âu yếm , mơn trớn người ta vậy mà còn hỏi”

_ Có chắc là có thể tiếp tục không Thủy Nhi ? _ Anh vẫn không ngừng hỏi han .

_ Thật là không sao mà ! Tiểu Sơn cứ tiê ... _ Cậu chợt khựng lại , một ý nghĩ vừa thoáng vụt qua , dưới đáy đại dương xanh thẳm chợt nhá lên một tia sáng kỳ lạ , trong khoảnh khắc nhanh chóng tan biến _ Thôi , Tiểu Sơn giúp mình thế đủ rồi . Giờ để mình massage cho Tiểu Sơn .





To Be Continued...
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình Empty Màn 1 Cảnh 5 ( tiếp )

Bài gửi by karinedg_9x Fri 12 Dec 2008 - 21:01

( Kar : Bắt đầu đẫm blood từ đây ;)) )


Nói rồi cậu nhanh chóng đứng dậy , đẩy anh ngã sấp người lại chỗ cậu vừa nằm . Không để anh kịp phản ứng , cậu lướt những ngón tay mảnh mai xuống bụng anh , tháo nhanh đai lưng , rồi vội vã giật phăng những lớp áo cùng cái khố , mặc anh rít lên phản đối . Anh quẫy đạp , cố tìm cách vùng ra mà không làm đau cậu . Biết nếu chỉ dùng tay sức cậu không thể kìm được anh , hít một hơi và ... cậu leo lên ngồi trên người anh , hai chân dạng ra . Anh cứng người bất động trong sự đụng chạm của hai làn da ấm nóng . Lúc này , cậu mới khẽ khàng ngả người xuống sát tai anh , bờ môi đỏ mọng phả hơi thở nóng bỏng cất lên giọng nói khêu gợi :

_ Tiểu Sơn , ngoan ngoãn nằm yên đi . Mình sẽ phục vụ Tiểu Sơn thật chu đáo .


Thẳng người lại , cậu vươn tay lấy lọ dầu , hòa dòng dịch ấm áp ấy vào lòng bàn tay mình . Giờ là tới lượt cậu giúp anh thư giãn . Khẽ lướt ngón tay qua vành tai khiến anh rùng mình , cậu trượt bàn tay thon nhỏ xuống gáy , chờn vờn quanh bờ vai rắn rỏi , lướt dọc theo hai bên mạng sườn , hành hạ anh bằng thứ cảm giác nhột nhạt kỳ lạ . Bàn tay cậu xoa nhẹ cặp mông , dịu dàng mơn trớn chúng . Rồi bất chợt , cậu lấy lọ dầu rải một dải dịch mỏng từ phần hõm sâu ở dưới eo anh , chạy dài theo đường rãnh . Anh rung động mạnh khi ngón tay mảnh của cậu vuốt dọc theo đường rãnh ấy . Móng tay cậu chạy dọc xuống má trong phần đùi anh , vội vã nhưng vẫn nhẹ nhàng đầy khiêu khích , khiến cả thân người anh nóng bừng , hơi men lửa bốc lên , thoát ra thành những hơi thở gấp gáp , hòa cùng hơi thở của cậu và nhịp đập của hai trái tim . Lý trí anh hoàn toàn bị thiêu đốt , cảm tưởng như anh sắp đánh mất chính mình . Và ranh giới hoàn toàn vỡ vụn khi đôi môi mềm mại của cậu hôn dọc sống lưng anh . Khi nụ hôn vừa kết thúc ở vết hõm phía trên mông cũng là lúc anh vùng dậy lật người đè cậu xuống .


Anh ngồi lại tư thế của cậu lúc nãy , trên người cậu . Đôi mắt đen hoang tàn mê dại hút sâu lấy đôi mắt trong xanh của cậu , tựa như đại dương bao la chìm lấp trong không gian bất tận . Đôi mắt anh khóa chặt lấy tâm trí cậu , không để cậu dứt ra khỏi ánh nhín mãnh liệt ấy . Anh không cho phép cậu từ chối , không phản kháng . Bất ngờ , anh lao vào ngấu nghiến lấy bờ môi ấy . Môi anh ép chặt vào môi cậu , mút lấy cặp cánh hoa mật ngọt ấy . Lưỡi anh từ từ luồn vào , cậu tự nguyện tách miệng ra đón lấy anh , ôm lấy anh , âu yếm lấy anh . Lưỡi họ chờn vờn nhau , hòa chung trong một vũ điệu đê mê chỉ chúng mới hiểu . Anh tham lam luồn vào tận sâu bên trong , khám phá mọi ngóc ngách ấm áp , ngọt ngào nhất trong vòm họng cậu . Cậu rên rỉ để mặc anh chiếm hữu lấy mình . Khi anh dứt ra để cả hai lấy hơi , cả người cậu đỏ bừng , hơi thở đứt quãng , bờ môi nát bấy . Nhưng chẳng để cậu kịp nghỉ ngơi , anh lại bao lấy khuôn miệng nhỏ xinh ấy , để họ trao nhau từng hơi thở gấp gáp . Bàn tay anh luồn ra sau , nâng đầu cậu dậy kéo sát vào anh , tìm đường tiến sâu hơn . Anh không tài nào thỏa cơn khát khi ở bên cậu , song đành luyến tiếc tạm dừng nụ hôn trước khi cậu chết ngạt . Vừa rồi môi anh , cậu gục đầu xuống vai anh thở hổn hển , miệng khẽ gọi :

_ Tiểu Sơn ...


Âm thanh khiêu khích ấy như càng khuấy đảo thêm tâm trí anh lúc này đã hoàn toàn điên loạn . Anh vòng tay kéo mạnh thân người cậu lại , vùi sâu vào làn da thơm ngon nơi cổ . Anh hôn tới tấp lên cái cần cổ trắng ngần ấy , chờn vờn lưỡi trên phần da mịn màng , mút lấy cái hương vị quyến rũ của người yêu bé nhỏ . Trải dọc từ cổ xuống vai là những dấu hôn ửng đỏ , có chỗ bật máu , những dấu tích đánh dấu cậu thuộc quyền sở hữu của riêng mình anh . Anh vẫn tiếp tục cắn , day , nghiến lấy bờ vai nõn nà , khiến cậu phải níu lấy vai anh mà không ngừng rên rỉ . Trong nhịp thở không đều , cậu ráng tìm lại tiếng nói của mình :

_ Tiểu ... Tiểu Sơn , dừng lại ... Đừng làm thế ...


Anh vẫn không nghe , nút lấy cổ cậu , lần xuống bờ ngực mềm mại . Những nụ hôn trải dọc đường đi , đôi tay không ngừng vuốt ve làn da mịn màng . Cậu chợt cong người khi khuôn miệng ẩm ướt của anh bao lấy một đầu nhũ , lưỡi anh quấn lấy nó và mút thật mạnh , bên kia là những ngón tay ấm nóng đang không ngừng xoa và bóp nhẹ cho đến khi trở nó nên cứng và ửng đỏ . Trong tiếng rên rỉ , cậu cố tìm cách dằn những cảm giác anh mang lại , cất tiếng nói yếu ớt :

_ Tiểu Sơn ... nếu tất cả ... không là gì ngoài nhu cầu thể xác ... làm ơn ngừng lại đi ... _ Cậu nấc lên bất lực để mình bị những khoái cảm của anh nhấn chìm , dòng nước che mờ đôi mắt xanh .


Anh bất ngờ dừng lại trước câu nói của cậu . Quá đủ rồi . Anh kiềm chế quá lâu rồi . Anh gào lên , để cho cả thế giới này có thể nghe được tâm tư của anh :

_ Nhu cầu thể xác ư ? Không là gì ngoài nhu cầu thể xác ư ? Nếu chỉ vì thế thì tôi đã không cuồng dại như thế này .Thủy Nhi , em có biết em hành hạ tôi thế nào không ? Em có biết tôi nhớ em đến phát điên , tôi thèm được gặp em mỗi ngày , được nghe giọng em nói , được siết chặt em trong vòng tay . Nỗi nhớ em làm tôi như một thằng hề làm toàn những chuyện ngu ngốc . Đêm đêm tôi mơ thấy em nằm trong lòng mình , và sáng ra thẫn thờ trên cái giường trống trải lạnh ngắt . Tôi đã phải kiềm chế mình để không lao vào mà chiếm đoạt em . Nhưng giờ thì hết rồi , tôi không thể ngăn mình nữa . Ngay lúc này tôi sẽ biến em thành của tôi , chỉ thuộc về tôi thôi .


Nói rồi anh vội đè ngửa Thủy Nhi xuống , nhưng Thủy Nhi đã kịp ngăn anh cúi xuống hôn mình . Cố lấy tay đẩy anh ra , cũng để ngăn mình lại , cậu hỏi , thở không ra hơi :

_ Vậy là ... Vậy tình cảm của anh đối với em là sao ? _ giọng cậu run rẩy

_ Tôi nói vậy mà em còn không hiểu sao ? LÀ TÔI YÊU EM ! TÔI YÊU EM , YÊU THỦY NHI ! EM HIỂU KHÔNG ?

_ Thật hả ? Tiểu Sơn , anh yêu em hả ? _ Cậu ngỡ ngàng , không tin nổi vào lời con ngỗng đực kia vừa nói .

_ CHẾT TIỆT , EM CÒN KHÔNG TIN SAO ? _ Anh gào lên tức tối _ ANH YÊU EM ! TIỂU SƠN YÊU THỦY NHI ! ANH YÊU EM ĐẾN PHÁT ĐIÊN !! YÊU ĐẾN CHẾT ...


Lời nói của anh chưa kịp thoát ra đã hòa tan trong làn môi cậu . Cậu nhào tới , vòng tay ghì chặt lấy anh , miệng cậu bịt chặt lấy miệng anh , lưỡi quấn chặt lấy nhau . Cũng như anh , một nụ hôn không thể nào thỏa được cơn khát trong cậu .

_ Nếu yêu em thì không được chết ! Em yêu anh vậy anh chết rồi thì em yêu ai ? _ Cậu nũng nịu , ra chiều hờn dỗi .

_ Thủy Nhi ...


Đó cũng là những khoảnh khắc cuối cùng hai người phung phí trước khi quấn lấy nhau . Đôi môi tách rời rồi lại dính chặt lại . Những vuốt ve mơn trớn , những va chạm của hai làn da nóng bỏng không đủ thỏa mãn thèm muốn dâng lên trong hai con người đang khát tình . Anh ép chặt người cậu xuống , luồn chân vào giữa hai chân cậu , liên tục cọ xát đùi trần vào phần nhạy cảm nhất cơ thể cậu , khiến cậu không ngừng rên rỉ :

_ Aaahhn ...... Aaaah ...... Tiểu Sơn .... nhmmm .... TIỂU SƠN


Nhưng với anh vẫn chưa đủ , và anh biết với cậu cũng vậy . Chỉ những tiếp xúc đơn thuần của da thịt không đủ cho những thiếu vắng cách xa mà họ phải chịu đựng . Họ cần một cái gì đó mạnh mẽ hơn ...


Anh luồn tay xuống sau lưng cậu , kéo sát lên , cả thân người anh nằm xuống đè nghiến cơ thể cậu . Ép chặt thân dưới hai người , anh đưa đẩy người , cọ xát hai phần cơ thể nhạy cảm nhất với nhau , anh chà sát , tìm mọi điểm tiếp xúc giữa hai cơ thể . Làn da hai người bỏng rát , truyền hơi nóng từ người này sang làn da người kia . Cậu rên lớn trước dòng cảm xúc anh gây ra trong mình , vô thức vòng hai chân quanh eo anh , hai tay quanh cổ , kéo sát hai cơ thể vào nhau . Cả thân người cậu cùng hòa với nhịp điệu của anh , tiếng rên rỉ ngày càng lớn , gần như trở thành tiếng thét . Có thứ gì đó chực chờ như phun trào , như vỡ nát ... Nhưng tất cả đều chưa đủ . Anh và cậu cần một sự kết nối thật sự , một kết nối sâu sắc , gắn kết hai người làm một ...




To Be Continued...
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình Empty Màn 1 Cảnh 5 ( hết )

Bài gửi by karinedg_9x Fri 12 Dec 2008 - 21:05

Bỗng , làn hơi nóng bị một khối nước lạnh tạt vào , nguội ngắt . Hai bóng người che khuất ánh nắng hắt trên cát , một trong hai cất giọng đanh sắc :

_ Đã nói là chuyển vào rừng ở mấy tháng với các Sư Khỉ cho có kinh nghiệm , còn dám cãi , giờ không biết xử trí đã làm liều , thấy hậu quả chưa ? Hai đứa đứng lên , mặc quần áo vào , về cung của mình tu dưỡng rèn luyện một tháng rồi ta mới cho phép lại gần nhau , có muốn ăn cớm trước kẻng thì cũng phải biết cách đi chợ nấu nướng chứ !


Nói đoạn Giang phu nhân vơ lấy đống áo quần quăng cho hai đứa con trẻ người non dạ thiếu kinh nghiệm trên đường tình , nhầm đường đời . Đôi uyên ương phục trang tề chỉnh cũng phải hồi lâu , âu cũng vì hai người quyến luyến , cứ dính lấy mà tìm cách mặc đồ cho nhau , chả hiểu sao quần áo ăn vận rắc rối hay vì mấy mảnh vải bị xé nát bét không đủ che thân mà chỉ đủ che vài ba hành động *chấm ba chấm XD* . Thời khắc chưa tay đã điểm , Sơn Thủy bịn rịn tay trong tay chẳng thể tách rời , độc hai mảnh khố che đi phần nổi bật nhất của cơ thể không thể nào ngăn cản hai người dính chặt lấy nhau . Bực mình vì cảnh tượng chướng mắt , bức bối vì bị hai đứa con yêu qua mặt , và bầm gan tím ruột vì chúng nó diễu qua diễu lại cái cảnh tình tứ làm bà chẳng đủ sức dằn lòng mà không lao vào người yêu , Giang phu nhân gầm gừ từng tiếng :

_ Thế nào , bây giờ thì đứa nào muốn vào rừng với khỉ trước đây ? Hay là vào cả đôi cho vừa ?


Nghe đến đây , hai đại vương tử oai phong lẫm liệt , sắc đẹp ngời ngời , tài năng hơn người , người dời non kẻ lấp bể run lẩy bẩy , định qua ra ôm nhau cho nó vừa mà thấy cái ánh mắt quét qua rịu ràng quá nên tự động đứng im . Dám nói nếu trên thân hai trang nam nhi ấy không phải chỉ có một mảnh khố san sẻ tí con con thì chắc cả hai đã lột sạch ra mà che chắn cho cái thây còm cõi của phận làm con . Ngậm ngùi chia tay trong nỗi buồn thương thì ít mà lo sợ hãi hùng thì nhiều , hai người thề nguyền non nước , rồi đành lòng cắt đôi mảnh khố ( khố của bạn Sơn bị em Thủy xé nát bơm xờm nên giờ mảnh khố của em Thủy chia đôi ) nối lương duyên mà tạm thời chia tay , hẹn ngày này tháng sau tái ngộ kết duyên tri kỷ .


Tùng tùng tùng ...xèng !



*********



Một ngày giời đẹp , một đại vương tử tóc đen mắt đen hào hoa phong nhã , phong tư tài mạo tót vời , ngồi tuốt trên cái trường kỷ to tổ bố mà mới hôm trước lớp vải da báo nát bấy , hôm nay thay bằng da cá sấu cho vị vương tử kia kiểm tra độ bền của răng cũng như độ dai của vải . Nhướt thây trên cái ghế to khủng hoảng kinh tế ấy , mặt chàng xị ra , má chảy như cái bị thịt , mặt dài như cái bơm , môi trề ra , mỏ dẩu lên , ra chiều hờn dỗi . Một quý phu nhân , gương mặt mang nét thanh tú tựa chàng , dù tuổi đời có sự khác biệt rõ rệt , nhẹ nhàng bước vào , phong thái cao sang , bình thản lên tiếng , dài giọng :

_ Ây da ... , có cái bầy khỉ trong rừng ...

_ Ấy mẫu thân , hôm nay chúng ta học gì thế ? Chắc lại là một cuốn sách thú vị lắm ạh ? _ Vừa nghe danh mấy vị Sư Khỉ tài ba lẫm liệt , thoái mình quy ẩn trong rừng sâu núi thẳm , chàng vội bật dậy , phi tuốt từ trên cao xuống , khúm núm đến bên mẫu thân , mừng vui líu lo .


Thấy phản ứng tích cực của đứa con trai yêu dấu với việc học hành , Giang phu nhân mỉm cười hiền hòa , vui vẻ nói :

_ Hôm nay ta giới thiệu cho con cuốn sách kinh điển , trở thành huyền thoại bất hủ , một tác phẩm được lưu danh muôn đời , đáng cho hậu nhân tìm đọc . Tác giả cuốn sách quả là một con người có kiến thức uyên thâm , tài cao học rộng , hiểu cạn lẽ đời , thấu tình đạt lý , và đặc biệt , vốn hiểu biết về vấn đề của cuộc sống thì quả là sâu sắc hơn người . _ Sau một bài giới thiệu hùng hồn , Giang phu nhân liền rút trong ống tay áo ra một cuốn sách có màu đỏ tươi , ở phía gáy có ký hiệu ~P~ của nhà xuất bản XXX-P.e.r nổi tiếng uy tín chất lượng hàng đầu , với lượng sách phong phú , chất lượng miễn chê khi nội dung của mọi cuốn sách luôn được giữ nguyên , không cắt xén , thậm chí còn thêm hình minh họa cho người đọc dễ tưởng tượng _ Đây là cuốn sách gối đầu giường của hàng triệu độc giả ở mọi lứa tuổi , không kể dưới 15 trên toàn thế giới , tác phẩm “Porn To Be Perv” của nữ sĩ Kyothu . Hãy thưởng thức , nghiên cứu và trải nghiệm những gì được nêu trong cuốn sách này , hiểu được nó con sẽ trưởng thành , thành một người đàn ông đích thực , X-men .


Vâng , và giáo trình Giáo dục sức khỏe giới tính và sức khỏe sinh sản vị thành niên lại vừa lật sang trang mới , vào một ngày đẹp trời ...




To Be Continued...




Kar : Như đã nói ở trên , bất kỳ sự trùng hợp nào trong fic này tác giả đều không chịu trách nhiệm . Ngoài ra , một số tên tác giả - tác phẩm được nêu trong đây đều được xin phép , xin được trính dẫn 1 minh chứng hùng hồn


(*) ..::: :) Karine Kuro :) :::... (*) (8/12/2008 11:28:07): cho phép em sử dụng cái tựa P2bp trong fic của em nhá XD
adams_nguyen_nhung (8/12/2008 11:28:20): XD
adams_nguyen_nhung (8/12/2008 11:28:21):
adams_nguyen_nhung (8/12/2008 11:28:24): :))
adams_nguyen_nhung (8/12/2008 11:28:25): tùy em
adams_nguyen_nhung (8/12/2008 11:28:27): =))

Đấy thế nhá , ko có j kiện cáo bản quyền , nhá nhá nhá *tí tởn* bạn phắn , cô Ce ở lại đỡ mấy ẻm thay bạn XD


Được sửa bởi karinedg_9x ngày Fri 12 Dec 2008 - 21:18; sửa lần 1.
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình Empty Màn 1 Cảnh 6

Bài gửi by karinedg_9x Fri 12 Dec 2008 - 21:17

6.

Hôm nay trời nắng chang chang

Mèo con đi học chẳng mang thứ gì…





Mộc phu nhân thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu con cưng của mình đã chịu yên phận nằm nhà mấy ngày nay. Không lăn lộn, không vật vã, không đòi sống đòi chết để lên núi nữa. Bạn Thủy Giao ngoan ngoãn ở nhà dùi mài sách vở.


Sẵn có mấy củ sâm Cao Ly mà Giang phu nhân vừa gửi để tẩm bổ cho con dâu tương lai, bà đích thân làm món đại bổ “ Trứng cá ngựa hầm nhân sâm” cho cậu quý tử.


Nhìn Thủy Giao tay ôm cuốn sách chăm chú đọc bỗng dưng bà thấy yêu con vô cùng. Bà đặt khay đồ ăn lên bàn, tiến về ghế, vuốt mái tóc ánh tím tuyệt đẹp kia, trìu mến hỏi:

- Công tử của ta đang đọc gì đấy?


Thủy Giao ngước lên mỉm cười thánh thiện:

- Sách hay lắm mẫu thân ạ!

- Để ta xem thử với nào.


Mộc phu nhân đỡ lấy cuốn sách bìa hồng từ tay con trai, ánh mắt của bà từ dịu dàng trở nên trắng dã.

- Gì đây “ Giáo trình mơi giai và show hàng: trung cấp” tác giả Quy Lê tiểu thư ( lạy mợ tha con)… trời ạ, lại còn cuốn gì nữa đây “ Ngàn lẻ một tư thế lừa tình cấp cao” tác giả Long Dã công chúa… này nữa “ 35 bài ca lừa tình hay nhất thời đại” của Xích đại hiệp… con … con…

- Ấy ấy mẹ … nhẹ tay thôi, toàn hàng hiếm xách tay từ Phù Tang về cả đấy. Hải Sư đại tướng quân đi sứ bên ấy về mua giúp đấy.


Thủy Giao xuýt xoa giật lại mớ sách từ tay mẹ. Bà lắc đầu.

- Con chứng nào tật nấy. Thật khó bảo. Sao không an phận mà chờ đến lúc Sơn Long chính thức đón con về trên núi, khi ấy muốn làm gì thì làm chả ai cấm cản.

- Con đẹp, con có quyền.


Bạn Thủy Giao đáp với vẻ tỉnh rụi khiến bà mẹ tức điên.

- Vâng, tôi biết anh đẹp rồi, nhưng mà anh cứ liệu liệu mà đứng đắn hơn hộ tôi một tí. Tôi nghe bảo con gái Hùng Vương đẹp không thua gì anh mà còn đẹp cả nết nữa đấy con ạ.

- Ý mẫu thân là sao? Là Sơn Long sẽ mê con bé ấy à! Hô hô cứ gọi là mơ giữa ban ngày nhá. Hắn cứ thử xem. Há há há…


Thủy Giao cất tiếng cười man dại vang khắp vùng biển khiến Mộc phu nhân rùng mình sợ hãi.




Ở nhà mãi cũng đâm ra chán nhưng Thủy Giao biết thừa bây giờ có mò lên núi cũng chả gặp được Sơn Long thân yêu vì nghe đâu bạn ấy đã đóng cửa tu luyện. Chả rõ luyện cái con khỉ khô gì mà ngay đến bạn Thủy Giao cũng bị cấm vào

/ A chán quá đi/


Cậu gào lên trong tư tưởng trong khi đôi chân thon thả xinh đẹp thì vẫn cứ lê từng bước vô định. Thủy Giao cứ đi mãi đi mãi cho đến khi cậu nghe có tiếng người nói chuyện, chính xác là hai người đang tâm tình.



- Phong ca, chẳng lẽ chuyện của chúng mình cứ phải lén lút thế này sao?

Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng mà vẫn trầm ấm thiết tha vô cùng.

- Phi nhi, không còn cách nào khác cả! Nếu mọi chuyện vở lỡ thì chúng ta chỉ còn con đường tự xử mà thôi.

Tiếng của người thanh niên này tuy mềm mỏng nhưng vẫn rất cương quyết đầy thuyết phục

- Nhưng… nhưng …nếu cứ thế này thì em phải làm vợ một trong hai tên sơn thần thủy quái kia mất! Em… em không muốn…


/ Hự… cô ta mới nói gì thế/

Dạ dày của Thuỷ Giao như có một quả tạ rơi xuống đè nặng. Người thanh niên kia thở dài não nề


- Biết làm sao được khi mà giấc mộng muôn đời của Hùng Vương là được kết thông gia với hai bộ tộc Sơn, Thủy đó.

- Thông gia khỉ gì! Có mà là bán con! Hơn nữa ca ca biết là em không thể làm vợ hai tên đó được mà! Em không phải là…

- Suỵt … chuyện này không thể tùy tiện nói ra. Nếu lộ là cả bộ tộc chúng ta không sống nổi đâu.

Người thanh niên ngăn cản với vẻ nghiêm trọng, người kia có vẻ hằn học.

- Bố già ham hố mở rộng bờ cõi quá nên chuyện gì cũng dám làm mà không nghĩ đến hậu quả. Lỡ như em phải lấy hai tên quái vật đó thật thì đằng nào chã lộ… lúc đó thì có mà chết chùm.


/ Con nhãi… dám bảo chúng ta là quái vật à. Dám bảo thiên hạ đệ nhất mĩ thiếu niên như ta đây là quái vật sao./

Thủy Giao tức cành hông, tay bẻ mấy cành cây con quanh đấy gãy răng rắc, nhưng rồi cậu lại bình tĩnh suy nghĩ.

/ Mà túm lại là hai đứa nó đang nói cái quái gì thế nhỉ/


Thế là bé Thủy Giao lại dỏng tai lên để hóng hớt thêm tình hình hư cấu của vụ việc.


- Bình tĩnh nào Vân Phi ông ấy chắc đã có cách giải quyết nên mới dám làm vậy, em đừng lo nghĩ. Thôi ta không nên ở đây lâu kẻo có người phát hiện. Anh đi trước đây.

- Phong ca, khoan…

Vân Phi chưa kịp cản thì người thanh niên kia đã biến mất nhanh như cơn gió. Cơn gió đó bốc lên một đám bụi bay vào mũi Thủy Giao và thế là.


- Hơ hơ hơ…atchoum.

- Ai, kẻ nào đó?

Vân Phi quay phắt lại hét lớn. Thủy Giao lẩm bẩm rủa thầm cái tên gây ô nhiễm môi trường kia. Không thể lén lút mãi bạn đành phải lộ diện.

Và bạn Thủy Giao cũng phải giật mình khi nhìn rõ cái nhan sắc không thua kém gì mình kia.

Mái tóc, đôi mắt đen thăm thẳm như màn đêm, bờ môi đỏ tựa máu, nước da trắng không thua gì men sứ.

- Ngươi… mắt ngươi màu xanh, ngươi thuộc Thủy tộc sao? Ngươi đã nghe thấy những gì rồi.

Tiếng quát của Vân Phi khiến Thủy Giao bừng tỉnh, cậu hất mặt đầy kiêu ngạo.

- Phải, ta là người của Thủy tộc đấy. Ta nghe tất cả những gì hai người nói rồi.

- Ngươi dám nghe lén chuyện của ta. Chán sống rồi sao?

- Xin lỗi đằng ấy nhá, đây vẫn còn yêu đời lắm. Còn các người tâm sự sao không ở nhà ấy, vác nhau ra đây rồi cứ nói oang oang , bảo ai không nghe thấy!

Thủy Giao bĩu môi ra vẻ chê bai khiến Vân Phi nóng mặt. Cậu được nước lấn tới

- Không ngờ con gái của Hùng Vương lại lén lút tư tình với trai. Vậy mà còn đòi làm thông gia với hai tộc Sơn, Thủy.

- Ngươi câm ngay, ai ham gì hai tên quái vật ấy chứ.

Vân Phi lớn tiếng quát lại. Thủy Giao cũng không chịu thua

- Này bảo ai là quái vật đấy.

- Ai thì có dính gì tới ngươi chứ. Chẳng lẽ ngươi là vương tử Thủy Giao sao?

- Errr…ta…ta… mà ngươi đừng có mơ là vương tử Thủy Giao thèm cưới ngươi nhá. Ngài ấy chả bao giờ có hứng thú với nữ nhân đâu – Vì có con nào đẹp bằng ta đâu- Cả vương tử Sơn Long nữa nhá, ngài ấy chả có hứng thú với phụ nữ đâu – Cậu ta chỉ yêu mỗi ta thôi.

Bé Thủy Giao gân cổ lên đỡ, lúc này Vân Phi lại xanh mặt lắp bắp hỏi

- Ngươi nói… hai người họ không có hứng thú với nữ nhân, chả lẽ … họ lại thích nam nhân?

- Lại còn phải hỏi.

- Thôi thế thì càng chết ta rồi!

Vân Phi rống lên thảm thiết làm cả Thủy Giao cũng phải e ngại.

- Này… làm sao thế. Đáng ra ngươi phải mừng vì không ai thèm đụng đến ngươi chứ. Không lẽ… không lẽ… đừng nói với ta ngươi không phải là… ôi không.

Lần này tới lượt Thủy Giao tái xanh mặt. Theo những gì cậu đã hóng hớt được ban nãy, công với thái độ của Vân Phi bây giờ bé Thủy Giao dễ dàng đoán ra được kết quả đó là

- Bởi vì ta có phải là con gái đâu.

Lời xác nhận của Vân Phi khiến Thủy Giao đứng không nổi mà phải ngã quỵ xuống đất.

- Chết tiệt, thì ra vẫn có một thằng khác đẹp ngang ngửa...à không chỉ kém ta một chút.

- Ngươi lầm bầm cái gì đấy!

Vân Phi quắc mắt nhìn cậu, Thủy Giao nhanh chóng chối đây đẩy sang chuyện khác.

- Thế tại sao cô… à không cậu phải giả làm con gái. Định lừa đảo à?

- Ngươi nghĩ ta thích chuyện này lắm sao? Phụ vương ta vì ham mê sự giàu có của Sơn, Thủy tộc nên rất muốn làm thông gia với các
người. Ngặt nỗi ông ta chỉ sinh được toàn con trai, đến lúc biết ta cũng là con trai thì thất vọng vô cùng. Mẹ ta sinh ta xong thì mất vì quá yếu. Thế là phụ vương bắt ta làm con gái cho đến tận bây giờ.

Vân Phi kể lể với vẻ mặt bi thảm khiến Thủy Giao cũng động lòng.

- Thế Hùng Vương không sợ mọi chuyện bị lộ sao? Làm thế tất có chiến tranh.

- Cũng chả rõ ông ấy nghĩ gì mà liều mạng vậy. Nhưng phụ vương lại chưa hề có ý định bỏ cuộc nên ta đành phải nghe theo.

Cậu ta thở dài. Bạn Thủy Giao lại tò mò hỏi tiếp.

- Thế cái người lúc nãy là người yêu của cậu à? Sao không bỏ trốn cùng anh ta luôn đi cho rồi. Ta thấy thân pháp của hắn cũng khá lắm mà, sợ gì không lo nổi.

- Phong ca sẽ không bao giờ làm trái ý phụ vương đâu. Ta hiểu anh ấy quá mà.

Vẻ mặt của Vân Phi trông thật thê lương làm Thủy Giao thấy cảm thông. Nhưng cậu còn đang có mối bận tâm lớn hơn nhiều.

/ Không được rồi nếu mà cậu ta chấp nhận chuyện hôn nhân này thì không ổn. Lỡ mà Sơn Long thích cậu ta thì có mà… Không, không được, nhất định là không!/

- Nếu anh ta thật sự yêu cậu thì anh ta sẽ sẵn sàng làm tất cả còn nếu không thì tình yêu của anh ta chưa đủ.

Thủy Giao chống cằm ra vẻ suy tư. Vân Phi gạt phắt đi

- Ngươi nói sai rồi Phong ca yêu ta rất nhiều. Anh ấy có thể chết vì ta nhưng anh ấy lại coi trọng chữ trung hơn vì đó là danh dự.

- Vậy thì làm cho hắn vứt quách cái trung ấy đi.

Thủy Giao cười khẩy có vẻ gian tà

- Làm cách nào được chứ?

Thấy vẻ ấp úng của Vân Phi Thủy Giao ghé vào tai cậu thì thầm, không rõ cậu nói gì mà Vân Phi nhảy dựng lên

- Không thể… làm sao… làm sao ta làm điều đó được.

- Có gì mà không thể, cứ làm đại đi, bảo đảm thành công. Trông cậu cũng thuộc dạng đẹp đẽ có tiềm năng cơ mà.

Thủy Giao lên tiếng khích lệ nhưng xem chừng Vân Phi vẫn còn e ngại.

- Ta… ta không làm được đâu. Ta không biết.

- Không biết thì để ta dạy cho, chắc chắn cậu sẽ làm được.

Bạn Thuỷ Giao khoanh tay cười khẩy đầy tự tin. Vân Phi sau một hồi suy nghĩ thì gật đầu đầy e ngại.


Thế là xong, nai đã rơi vào động.



Một ngày đẹp trời nữa lại đến, bạn Thủy Giao nhà ta vơ vét hết những thứ cần thiết rồi phóng đến chỗ hẹn với Vân Phi. Đến nơi thì đã thấy Vân Phi ngồi đợi với vẻ lo âu.

/ Đúng là bé ngoan có khác./

Thủy Giao cười khẩy rồi tiến đến đặt một chồng sách trước mặt Vân Phi. Cậu bé ngơ ngác hỏi

- Sách gì mà nhiều thế?

- Sách để ta dạy câu chứ sách gì! Nào thử đọc quyển này đi.

Thủy Giao quẳng vào tay Vân Phi quyển sách màu tím. Bé ngoan nhìn dòng chữ trên đó mà đỏ bừng mặt

- Cái … cái gì mà “ Bí kíp quyến rũ các chàng trai” chứ. Sao mà lộ liễu quá vậy.

- Gì mà lộ liễu. Cậu cứ đọc thử đi rồi biết. Cậu mà luyện hết đống bí kíp này thì tôi đảm bảo với cậu chỉ cần thả câu là dính.

Thủy Giao cười rõ là tươi, rõ là hạnh phúc, rõ là… nói chung là đầy vẻ tự tin của người có kinh nghiệm.

- Có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi nhé!

Vậy là sự nghiệp giáo dục của Thủy Giao bắt đầu. Một thầy một trò cứ thế mà học hành và thực hành một cách chăm chỉ. Còn cái mưu đồ mà Thủy Giao đã bày vẽ cho Vân Phi có thực hiện thành công không thì chờ hồi sau sẽ rõ.






To Be Continued...
karinedg_9x
karinedg_9x
~P.E.R~
~P.E.R~

Nữ
Tổng số bài gửi : 133
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi đẹp đẹp ... mà xâu xấu ... mà hay hay ... àh , kém văn minh =))
Sở thích : Bệnh :->
Tâm trạng : Crazy
Tình trạng hiện tại : nghĩ cách phá hoại
Thanks : 3
Points : 290777
Registration date : 18/06/2008

https://www.facebook.com/profile.php?id=1398546284&ref=profile

Về Đầu Trang Go down

[Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình Empty Re: [Shortfic] Sơn Thủy Hữu Tình

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết