Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Quán cafe không tên

Go down

Quán cafe không tên Empty Quán cafe không tên

Bài gửi by Zhao™ Sat 18 Oct 2008 - 12:49

Author : Zhao™
Genre : SA
Rating : 13 +
A/N : Cảm ơn cô karine9x đã cho tôi ý tưởng viết nên short fic này . Cảm ơn cô đã khiến tôi bình yên hơn .....
Summary : Cùng một khu phố , cùng một con đường , cùng một địa chỉ , hai quán cafe khác nhau ....



Quán cafe không tên



Có một quán cafe không tên , trên một con đường không tên hằng ngày tôi vẫn đi học về , giữa một con phố không tên yên bình ....

Quán như chìm hẳn trong nhịp sống bộn bề của Hà Nội , toát lên một vẻ hoài cổ rất trầm ngâm , rất tĩnh lặng .....

Những chiều tan học , những ngày rảnh rỗi , hoặc chỉ đơn giản là chợt nhớ ra một hương vị cafe đặc biệt , tôi lại bước vào quán và ngồi hàng giờ , thả mình trong những bản nhạc xưa cũ , ngắm nhìn một Hà Nội thu nhỏ trên những bức tường trong quán cafe giản dị ..... nét đẹp của một Hà Nội cổ kính .... nét đẹp của một Hà Nội ngày xưa ....

.... Ngày xưa .....

_ Chào em , em lại đến đấy à ?

Tôi thích đến đây , một phần còn vì anh - chủ quán của nơi này - một người dễ chịu và dịu dàng .

_ Vâng , chào anh .

_ Em dùng gì ?

_ Như thường lệ ạ .

_ Chờ anh một chút .

Tôi mỉm cười nhẹ , rất nhẹ , rồi đưa tầm mắt nhìn bao quát xung quanh ...

Nơi này vẫn yên tĩnh và trầm mặc như thế . Tiếng nhạc cổ điển du dương như lắng đọng trong không gian . Một vài người khách thư giãn bên những tách cafe bốc khói . Cảnh tượng đem lại sự bình yên và ấm áp vô cùng ....

Có nhiều người nhận xét về tôi như là .... " già đi trước tuổi " , " trầm tư như một ông già " , hoặc " sinh nhầm thế hệ sau này " ..... chỉ vì suy nghĩ của tôi quá già dặn so với tuổi mười bảy của mình ....

Tôi thích nghe nhạc Trịnh , thích những dòng thơ xưa , thích một không gian vắng người và độc lập , thích tốn thời gian suy nghĩ và một vấn đề nào đó " xưa lắc xưa lơ " , và thích một tách cafe nóng hợp khẩu vị ....

Tất cả những điều trên tôi đều có thể tìm thấy được ở quán cafe không tên này , đó là lý do tôi đến đây gần như mỗi ngày , để đắm mình trong những dòng suy tưởng , hoặc để tìm kiếm một sự thanh bình ....

_ Cafe của em đây .

Anh cười dịu dàng , đặt tách cafe capuchino đến trước mặt tôi , và đặt một tách của anh lên bàn , rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện .

_ Anh ngồi đây được không ?

_ Cảm ơn anh , được thôi ạ , nhưng anh không phải lo cho quán sao ?

_ Không , dù gì quán cũng đang vắng khách , anh chỉ muốn trò chuyện cùng em một chút . Có làm phiền em không ?

_ Dạ không có gì , anh cứ tự nhiên .

Quán cafe nhỏ thôi , nên anh tự mình làm hết mọi việc . Từ trang trí quán , đến bày biện bàn ghế , và những tách cafe thơm ngon cũng do chính tay anh pha nên .....

Tôi yêu những bức tường cổ kính này ....

Tôi yêu những chiếc bàn ghế như cô lập này ....

Tôi yêu hương vị cafe nóng như tan ra trên đầu lưỡi này ...

Tôi yêu quán cafe không tên này ....

_ Em thích cafe ở đây không ?

_ Vâng , rất thích .

_ Anh thấy em đến đây rất thường xuyên , em thích điều gì ở quán cafe nhỏ này sao ?

_ À , mọi thứ . Khung cảnh rất đẹp , không gian cũng thoáng đãng dễ chịu , trên hết là cafe anh pha rất tuyệt vời .

Tôi chưa từng nói chuyện với bất kỳ ai như thế này , tuy bình thường cũng có đôi lần tôi phải nói xã giao cho qua chuyện , nhưng chỉ riêng với anh , tôi lại cảm thấy rất thoải mái , không hề gượng ép ....

_ Tâm trạng em có vẻ tốt hơn hôm qua ...

Anh khuấy nhẹ tách cafe , đôi mắt nhìn mông lung ra cánh cửa thuỷ tinh ...

_ Vâng , có lẽ .

Tôi đáp gọn .

Tôi thích ngắn gọn .

Có lẽ vì thế mà không ai trò chuyện lâu với tôi được .

Một số người lịch sự dừng cuộc nói chuyện bằng một vài lý do nào đó , một số khác thẳng thừng bảo :" Thái độ cứ như muốn kết thúc ngay từ khi bắt đầu " ....

Đúng thế thật , tôi không hứng thú mấy với chuyện giao tiếp .

Và , tôi cũng chỉ cần biết đến cái vỏ ốc của mình , người khác có cảm thấy gì cũng mặc kệ ...

Ừhm , có thể nói tôi ích kỷ , tôi không phủ nhận , nhưng đó đã là lối sống của tôi , tôi không muốn thay đổi ...

_ Bình yên , phải không ?

Anh lại tiếp tục hỏi , và tôi chỉ trả lời bằng tiếng ừm hửm .

Bất nhã thật đấy , tôi đã quen với kiểu nói chuyện bất nhã thế này rồi .

Có bảo tôi thay đổi cũng vô dụng thôi .

Chẳng ai đủ kiên nhẫn đến thế đâu .

_ Anh chưa từng thấy em cười ... Em có thể cười một lần không ?

Tôi mở tròn mắt .

Quả là một yêu cầu lạ lẫm .

_ Cười ?

_ Lúc nào gương mặt em cũng điềm tĩnh thế à ? Chưa từng cười một lần nào sao ?

_ Vâng .

_ Sao thế ?

_ Em không thích .

_ Không thích cười à ?

Anh nhấp một ngụm cafe , đôi mắt nhấp nháy vẻ dò xét .

_ .. Vâng , không có lý do gì để cười cả ...

Tôi bất chợt ấp úng , đưa tay khuấy ly cafe liên tục .

_ ... Thế àh ....

Anh đặt ly cafe xuống bàn , vẻ nghĩ ngợi .

Im lặng ...

_ Vậy .... nếu anh nói muốn thấy em cười vì anh thì sao ?

Anh mỉm cười .

* Thịch *

Có cái gì đó bất chợt hẫng đi một nhịp ...

Có cái gì đó nóng nóng nơi gò má ...

_ Để làm gì ?

_ Cũng không có gì quan trọng , chỉ là ... tự dưng anh muốn thấy em cười ...

Anh cười hiền .

Ly cafe bốc một làn khói nhạt ....

Mùi sữa ngọt len vào cánh mũi ....

Tôi lặng thinh .

Anh cũng lặng thinh .

Phải nói gì đây ?

Lần đầu tiên tôi phải cố soạn trong đầu một câu trả lời ....




_ A , em đang nghĩ nghiêm túc về việc đó sao ?

Anh bỗng dưng lên tiếng , phá tan bầu không khí yên tĩnh .

_ Nếu không thể thì đừng gượng ép quá , dù sao đó cũng chỉ là một yêu cầu vô duyên của anh thôi , đừng để tâm .

Tôi mở tròn mắt , và rồi nhắm lại .

Thở nhẹ .

Phải , tôi là một người chín chắn và điềm tĩnh .

Không có gì phải khiến tôi bối rối cả .

Đúng , bình tĩnh lại ...

_ Không sao , nhìn này , em có thể cười mà .

Tôi khẽ cười .

Nụ cười xã giao thường ngày .

Nụ cười giả tạo .

Tôi liếc nhìn , thấy anh ngẩn ra một lúc ...

Tự hỏi , có chuyện gì xảy ra vậy ?

_ Cạch .

Cánh cửa quán bật mở .

Hai cô gái trẻ bước vào .

Anh nhẹ nhàng đứng dậy , cầm tách cafe lên và đi về quầy , không quên quay lại mỉm cười với tôi .

_ Đẹp lắm , nhưng lần sau hãy cho anh thấy một nụ cười thật sự nhé .

_ À , vâng .

Anh phát hiện ra rồi sao ?

Tôi chưa từng bị nhìn thấu thế này ....

Mà thế thì đã sao , chắc chắn không ai có thể nhìn xuyên suốt tôi được .

Phải , tôi đã biến thành một tảng đá rồi ....



Tôi lén đưa cặp mắt quan sát anh .

Anh đang cười với hai vị khách nữ đó , cùng với hai tách cafe ngào ngạt khói trên tay ....


Hụt hẫng .

Bất giác cảm thấy mình đang bị giành mất một điều gì đó ....

Đây là cảm giác gì vậy ?

Tức ngực , tim đập nhanh , sống mũi như cay xè ..

Không đúng .

Tách cafe nóng không thể dành cho mọi người .

Nụ cười hiền hoà đó không thể dành cho mọi người ....

Tôi đã nghĩ chúng chỉ là của tôi ...

Không .

Không đúng .

Tôi đang nghĩ gì vậy ? ....


Tôi đứng dậy , đặt tiền lại trên bàn , bên cạnh tách cafe uống dở .

Gần như không nhìn thấy gì , tôi bước vội ra khỏi quán mà không tạm biệt anh như mọi lần .

Trời về chiều .

Hoàng hôn đỏ thẫm .

Lạnh .

Bất giác thấy đau .



Đây là gì ? ...

End of chap I [tbc]



Nội dung fic không có gì mới , nhưng nó làm bản thân cảm thấy thanh thản .

Viết vì một điều gì đó đã mất .
Zhao™
Zhao™
[Thiên thánh giáo] Tôm bất tử
[Thiên thánh giáo] Tôm bất tử

Nữ
Tổng số bài gửi : 36
Age : 30
Tớ đến từ : một nơi toàn seme - uke tay trong tay hạnh phúc * mơ màng *
Tình trạng hiện tại : chết rồi
Thanks : 0
Points : 289850
Registration date : 06/07/2008

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết