Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Miền kí ức

Go down

Miền kí ức Empty Miền kí ức

Bài gửi by Meishou-chan Mon 1 Sep 2008 - 17:05

Miền kí ức
_Meichan_





Category: Light Shounen-ai và... romance? ^^ Có thể lắm...
Rating: K
Warning: . ." Cái thứ văn dởm nhảm đời của tớ. Càng ngày càng sến xạo xự. Và, non-Yaoi T-T"
Note: Lộn xộn, rời rạc, không tổ chức. Âu cũng chỉ là những mảnh kí ức được chắp vá một cách vụng về. Tôi không mong gì nó được yêu thích, chỉ là, nếu như bạn đã đọc và cảm thấy thích nó, làm ơn hãy để lại cho tôi tí dấu vết ^^. Cám ơn.
Summary:



Không biết từ bao giờ, trong tôi vẫn luôn tồn tại một khoảng trống, là sự chắp vá của những mảng kí ức rời rạc. Cho dù có bị lãng quên nhưng nó vẫn sẽ ở đó, không bao giờ biến mất, cũng chẳng thể nào tàn lụi.

Là những kí ức của tôi, về người.






------------o0o------------





Tháng tám, trời nóng như đổ lửa. Nắng chiếu từng dải vàng gay gắt xuống lòng thành phố, cứ như thể đang cố gắng hun đúc thôm cái không khí nóng bức sẵn có. Tôi chán nản, cầm cọ trên tay mà chẳng vẽ thêm được gì, đành buông bút. Bức tranh chỉ còn mỗi màu sắc cho bầu trời nữa thôi là xong, nhưng không hiểu sao tôi cứ chần chừ mãi. Tôi thở dài, lững thững rời bước ra khỏi giá vẽ. Khu chung cư cao tầng, gió lúc nào cũng thổi lồng lộng ngoài ban công. Tuy rằng khi mùa đông đến, tiết trời đâm ra cũng lạnh lẽo hơn, nhưng ngược lại lại tỏ ra rấ có ích trong những ngày hè nóng nực như thế này. Sống ở trên cao, bầu trời dường như cũng trở nên gần gũi hơn, cứ như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến sắc xanh nhạt nhoà ấy. Tôi cứ nhìn, rồi bỗng bất chợt cảm thấy mình sao mà cô đơn, lạc lõng quá. Cuộc sống trải dài ra trước mắt, rộng lớn bao la đến nỗi tôi cứ luôn cảm thấy sợ hãi, mà lòng người thì lại quá xa xôi. Tôi nhỏ bé, bất lực nhìn dòng đời cứ cuồn cuộn chảy mãi, để rồi cứ thế đánh mất những thứ quan trọng nhất trong tâm hồn mình.

Như là người...




Please hold me, so tears will stop
Please accept my heart, let me feel you
Because I truly love you, I’ll give you all of me
So please trust me now...





Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên trong căn phòng nhỏ. Tôi quay đầu, tính làm ngơ. Nhưng không hiểu sao vẫn lại bước vào phòng, cầm chiếc điện thoại nhỏ màu đen trên tay. Một dãy số lạ. Tôi vốn ít khi nghe những cuộc điện thoại được gọi từ số lạ. Một phần vì sợ quấy rối, một phần cũng vì cảm thấy mệt mỏi và phiền phức. Tôi vốn không giỏi giao tiếp. Nhưng rồi, nghĩ thế nào, tôi vẫn bấm nút nhận. Có thể là do thời tiết quá nóng nực đã ảnh hưởng đến bộ não, cũng có thể là do dư âm của những ngày dài chán nản mấy tuần nay. Hoặc có lẽ, đơn giản bởi vì, ngay cả tôi cũng chẳng hiểu được chính mình nữa rồi.

“Vâng, tôi nghe. Ai đó?”

“.........”

Im lặng. Không ai trả lời, nhưng tôi nghe thấy những nhịp thở chậm rãi của con ngườii ở phía đầu dây bên kia, nhẹ nhàng. Tôi im lặng, kiên nhẫn chờ đợi. Không nói thêm gì, cũng chẳng biết phải nói gì. Tôi cứ giữ nguyên như thế một lúc, bỗng cảm thấy chán nản muốn dập máy, thì chợt nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, và rồi, giọng nói ấy vang lên, nhột nhạt.

“Bảo Quân, là anh.”

Tôi sững người, suýt đánh rơi chiếc điện thoại trên tay. Gọi tên tôi như thế, chỉ có một người. Ngay cả giọng nói ấy, cũng chỉ có một người mà thôi.

“Anh có chút chuyện muốn nói với em. Chúng ta gặp nhau một lát được không?”

Là người.





-----o0o------







Tôi gặp người trong một ngày tàn cuối đông. Gió mang theo từng luồng không khí lạnh lẽo, như thể báo trước đợt áp thấp sắp tràn về trong thành phố. Tôi đứng bên lề đường, ủ người trong chiếc khăn bông ấm áp, thỉnh thoảng lại khẽ rùng mình khi những cơn gió lạnh bất chợt ùa qua, phảng phất một mùi hương dịu nhẹ. Hơi thở của mùa đông.

Đôi mắt người trong suốt như mặt hồ, xoáy thẳng vào tôi, lãnh đạm. Tôi nghe tiếng tim mình đập nhẹ, ấm nóng trong lồng ngực, như một luồng hơi thở yếu ớt trong cái lạnh đến gai người của một ngày cuối đông. Nhưng rồi, người quay đi, vô tình. Cũng chỉ là một cái nhìn thoảng qua trên dòng người tấp nập, lướt qua nhau, vô vị.

Sao tự dưng lại cảm thấy hụt hẫng?



Tôi và người, chưa từng quen nhau.






Lần thứ hai chạm mặt, cũng có thể nói là tình cờ. Tôi vốn là em cưng của nhiều anh chị khoá trên. Tuy rằng không giỏi giao tiếp, nhưng bù lại, theo mọi người nhận xét, tôi lại sở hữu một nụ cười mà không thể nào đẹp hơn. Vóc dáng thì gầy gò nhỏ bé, nói thẳng ra là lùn tịt, khiến cho tôi trông giống một cậu bé học sinh cấp ba hơn là cậu sinh viên năm hai của một trường đại học Mĩ thuật danh tiếng. Tôi bất mãn, nhưng mọi người thì cứ cười ầm lên, rồi đè đầu tôi ra mà xoa lấy xoa để, cứ như thể là tôi còn con nít lắm. Dù vậy, tôi cũng không lấy đó làm phiền, cũng vui, mà đôi khi lại có lợi. Như là lúc tôi ca thán không tìn được người mẫu để thực tập vẽ tranh chân dung, ông anh hai ‘hờ’ của tôi đã ngay lập tức kéo thằng bạn chí thân, mà theo ổng quảng cáo là đẹp trai hơn cả siêu mẫu sang nhà tôi.

Tự nhiên như thế, tôi gặp người.

Và cũng tự nhiên như thế, người trở thành người mẫu duy nhất trong những bức tranh của tôi.






----------o0o---------





Tôi vốn không bao giờ trông chờ vào một điều gì đó quá cao sang, xa vời. Tôi chỉ hi vọng, giữa cuộc sống xô bồ này, có thể tìm thấy một người mà tôi thực sự tin tưởng, một người mà tôi yêu thương.

Nhưng có lẽ, yêu và được yêu, tự nó vốn đã quá đủ để trở thành một điều kì diệu. Mong manh, mờ ảo, trượt dần ra khỏi tầm tay tôi.

Và cứ thế, xoay vần trong những giấc mơ chưa bao giờ kết thúc...





---------o0o---------





Tôi thường hay mơ.

Phần nhiều, chỉ là những giấc mơ vô nghĩa, không đầu không cuối, cũng chẳng có kết thúc. Mà thậm chí nhiều khi tỉnh dậy, cũng chẳng còn nhớ một chút gì về nó. Chỉ là tỉnh giấc, mơ màng cảm thấy dường như, mình đã có một giấc mơ. Hoặc cũng có lúc, nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Sợ hãi nối tiếp, ám ảnh hằn sâu trong tâm trí. Mệt mỏi.

Là những ám ảnh không bao giờ tắt.


Người, với tôi, cũng chỉ là một giấc mơ. Xa vời, không thể chạm vào được.

Và có lẽ, là một giấc mơ đẹp.




---------o0o--------





“Anh thích em đấy.”

Người nằm ườn ra trên chiếc trường kỉ, hai tay vẫn đang nghịch nghịch một món đồ nào đó vớ đại của tôi, lơ đãng nói, giọng tỉnh bơ đến lạ. Cứ như thể người chỉ đang nói về mấy vấn đề nhà đất, xăng tăng giá, điện nước đắt đỏ... Tôi giật mình, nhìn người đăm đăm. Có lẽ tôi nghe nhầm, vì cái mặt tỉnh như sáo kia chẳng có vẻ gì là vừa nói một câu hết sức là... tình hình như thế cả. Tôi thoáng bật cười, rồi lại tiếp tục chúi đầu vào giá vẽ.

“Đừng có đùa nữa.”

“Không, anh đâu có đùa.”

Người ngồi dậy, gãi đầu, rồi từ từ tiếng lại phía tôi. Tôi chớp mắt, bối rối. Hoàn toàn không biết nói gì hay nên làm gì. Trong thâm tâm nổi lên cái cảm giác... không an toàn. Gì chứ? Tôi đâu có ngu. Nhưng phản kháng hả? Không dám, hay nói đúng hơn là... không muốn. Cứ thế, tôi đành đơ người nhìn người vẫn đang tiến lại sát rạt mình, thì thầm vào tai tôi, nhẹ bẫng.

“Anh yêu em.”

Và rồi, người cúi xuống.

Hôn tôi.



Đó là một trưa hè tháng sáu, trời xanh ngắt, không một gợn mây. Nắng đơn phương chiếu xuống mặt đất thành từng dải vàng ấm nóng, sáng bừng lên một màu sắc hư vô.

Nắng đơn côi...




-----------o0o---------




Tôi vứt toẹt chiếc điện thoại xuống đẹm, nằm bò ra giường. Thật không thể hiểu, tôi đang làm cái quỷ gì thế không biết. Tự nhiên lại đồng ý gặp người, sau từng ấy năm.

“Ah~~~”

Tôi rên rỉ, lăn lộn rúc đầu vào gối, bỗng cảm thấy buồn bã đến lạ. Kì cục. Ngày người nói câu chia tay, tôi không rơi đến một giọt nước mắt. Im lặng nhìn người bước đi trong màn mưa, không cảm xúc, tất cả chỉ là một sự trống rỗng đến cùng cực.

Đắm chìm trong tận vọng.

Tưởng rằng đã có thể chết đi rồi.


Thoáng thở dài, tôi ngồi dậy, lơ đãng ngước về phía cửa sổ. Gió thổi càng ngày càng mạnh, kéo theo chiếc rèm cửa màu xanh nhạt bay phần phật vào trong phòng. Mây đen kéo đến, che kín cả bầu trời. Có lẽ, lại sắp mưa. Mưa mùa hè, nhanh đến mà cũng mau tạnh, để rồi sau đó, thành phố lại bừng lên sức sống, sáng rực rỡ trong cái sắc xanh mượt mà của nó. Là màu xanh của sự sống, hi vọng và ước mơ.

‘Kiểu này chắc mưa đến tối.’

Tôi nghĩ thầm, ngao ngán nhìn từng lớp mây đen vẫn đang kéo nhau xếp tầng tầng lớp lớp trên bầu trời. Thời tiết này mà ra ngoài thì mệt phải biết. Tôi cau mày, vơ đại một bộ đồ thay vào, bước ra ngoài, tiện tay mang theo chiếc dù màu tím vẫn hay nằm vắt vẻo trên giá ngoài tiền sảnh. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.



‘Còn yêu người không, hả tôi?’




--------o0o-------





“Mình chia tay nhé.”

Tôi im lặng, không nói gì. Đưa tay nâng tách cà phê lên môi nhấp nhẹ, tôi lơ đãng nhìn ra ngoài. Mưa vẫn rơi, kèm theo cả gió giật, chắc cũng khoảng cấp mấy. Hè năm nay sao lắm bão quá thể...

“Anh xin lỗi, nhưng...”

Người ngập ngừng, vặn vẹo đan tay vào nhau, khổ sở lên tiếng. Tôi nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt, vẫn chẳng nói gì. ‘Nhưng’ gì đây hả người? Người cần có một gia đình êm ấm, một người vợ hiền lành đảm đang và những đứa con xinh đẹp, ngoan ngoãn. Đó là điều đương nhiên. Tại sao người lại phải xin lỗi tôi chứ? Tôi chẳng trách cứ gì ai cả. Người vốn không có lỗi. Chỉ là tại tôi không thể cho người những điều ấy mà thôi.

Tôi biết, chỗ của người không phải ở bên tôi.

“Anh xin em, nói gì đi... Đừng yên lặng mãi thế... Anh... không chịu nổi...”

“.........”

Tôi nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn, không thể ngăn nổi một cái cau mày. Nói ư? Người bảo tôi phải nói gì đây? Tôi muốn người ở bên cạnh tôi, tôi muốn người chỉ nhìn một mình tôi thôi. Nhưng... thế thì được gì? Nói cho cùng, cũng chỉ là một sự níu kéo tuyệt vọng. Nếu đã biết là điều không thể, vậy thì cố gắng cũng chỉ là đau khổ thôi. Ừ, thì thôi, để người ra đi. Buông tay, dù như thế sẽ chẳng còn gì. Nhưng chỉ cần người hạnh phúc, còn tôi, không cần gì cả.


Tôi có đang tự lừa dối mình không?



Người im lặng, cúi đầu, như thể đang cố gắng suy nghĩ một điều gì đó. Bàn tay người nắm chặt lấy tay tôi, thoáng run rẩy. Bất chợt, người nhoài mình về phía tôi, hôn nhẹ lên môi. Lạnh và đắng chát. Mơ hồ nghe tiếng người thì thầm bên tai, bỗng thấy nhói trong tim.

“Anh yêu em...”


Và rồi cứ thế, người đi...





---------o0o---------




Tôi cầm chiếc dù màu tím xoay xoay, hối hả chạy theo một mảnh kí ức vụn vỡ. Cứ lăn, lăn tròn, lăn mãi trên con đường dài đẫm sương tuyết. Mảnh kí ức màu xanh, xanh tuyệt đẹp, xanh đến nao lòng. Màu xanh của bầu trời và biển cả, xa xôi đến vô tận.

Màu xanh chôn chặt trong đôi mắt người, trong suốt.

Dừng chân đứng lại, người đang đợi tôi ở phía cuối con đường...


Được sửa bởi Meishou-chan ngày Mon 1 Sep 2008 - 17:23; sửa lần 2.
Meishou-chan
Meishou-chan
[Xích Tây tiểu thư]
[Xích Tây tiểu thư]

Nữ
Tổng số bài gửi : 160
Age : 32
Tớ đến từ : Akanishi's family ^___^
Sở thích : Jai nhà bạn XD~
Tâm trạng : Phe phởn... Have nothing to done *bò*
Tình trạng hiện tại : Sống dai lắm XD~
Thanks : 0
Points : 309646
Registration date : 07/06/2007

http://yume.timnhanh.com/yuui-chan

Về Đầu Trang Go down

Miền kí ức Empty Re: Miền kí ức

Bài gửi by Meishou-chan Mon 1 Sep 2008 - 17:06

----------o0o---------






“Em đợi anh đã lâu chưa?”

Tôi giật mình, dứt mắt ra khỏi khung cửa kính đẫm nước mưa, ngước lên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Người có vẻ đã già hơn xưa. Cũng phải, đã năm năm trôi qua rồi mà. Người chẳng còn là chàng trai hào hoa ngày nào, và tôi, cũng chẳng còn là cậu bé chẳng bao giờ lớn nổi nữa rồi.

Thời gian vốn không buông tha cho bất cứ ai.

“Không, em cũng vừa mới tới thôi.”

Tôi cười, ừ, cười rất tươi. Nhẹ nhõm và bình thản. Nhận thấy trong đôi mắt người có gì đó như thể hụt hẫng thoáng qua, nhưng chỉ một lúc thôi, rồi lại lập tức trở lại bình thường. Tôi nhìn người nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, im lặng. Người cũng không nói gì, lặng lẽ đưa tay khoấy nhẹ tách cà phê trước mặt. Không gian như chìm trong yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi ngoài hiên, tí tách miên man mãi không thôi.

“Em có vẻ khác xưa...”

Tiếng người vang lên lặng lẽ, hoà vào tiếng mưa nghe da diết đến lạ. Tôi không trả lời, mà chỉ lảng qua chuyện khác. Khác xưa thì ai mà chẳng thế. Đâu có ai chống lại được sự chuyển biến của thời gian. Đã là con người, lẽ tất yếu phải thay đổi. Cả người cũng vậy, cả tôi cũng vậy mà thôi.

“Em nghe nói anh đã kết hôn mấy năm trước, chúc mừng nhé. Dù là đã rất muộn rồi. Xin lỗi, ngày cưới của anh em không đến chúc mừng được.”

Tôi cười, phớt lờ cái cảm giác đau nhói trong tim. Nhức nhối đến lạ. Người nhìn tôi, thoáng cau mày, rồi cúi đầu, không đáp. Tôi ngừng một lúc, rồi lại tiếp tục.

“Vợ anh vẫn khoẻ chứ?”

“............”

“............”

“Bọn anh li dị rồi. Ba tháng trước.”

Người nói nhỏ, hướng đôi mắt ra phía ngoài khung cửa kính, không nhìn tôi. Tôi chớp mắt, nhìn người bối rối. Người đã li dị, và giờ người đến tìm tôi. Vậy là có ý gì đây...?

“Sao... Sao vậy?”

“Không hợp, và anh cũng không thể tiếp tục lừa dối cô ấy mãi.” Người liếc qua tôi, ấm áp rồi lại tiếp tục. “Vì anh đã lỡ yêu một người, và mãi không thể quên được, nên đành vậy thôi.”

“...... Vậy à...”

Tôi cúi đầu, cố ngăn những giọt nước mắt trong suốt đang chực trào trên mi. Không hiểu sao, bỗng dưng lại cảm thấy muốn khóc.

“Anh xin lỗi...”

“Tại sao?”

“Không, chỉ là muốn xin lỗi em.”

Im lặng. Tôi không nói gì, trong đầu chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ. Phải đi khỏi đây, rời xa người ngay lập tức. Nếu không, nỗi đau vốn bị dồn nén lại trong tim sẽ đột ngột vỡ oà ra mất.

“... Uhm... Không sao.”

“...............”

“Vậy còn gì nữa không? Em phải đi.”

Người vẫn im lặng, không nói gì, cũng chẳng động đậy. Ngay cả khi tôi quyết định đứng dậy, đưa tay nắm lấy chiếc dù màu tím, chuẩn bị dời đi, người vẫn chẳng tỏ chút nào là phản đối. Nước mắt bỗng trào ra, tôi quay đi, dợm bước ra khỏi quán, nhưng rồi lại chợt đứng lại. Tiếng người vang lên bên tai, nhột nhạt.

“Anh chỉ muốn hỏi... Liệu chúng ta có thể trở lại như ngày xưa được không...? Em... có còn yêu anh không?”

“.............”

“Bảo Quân...”

“Anh biết gì không...” Ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt vào sâu trong tim, tôi nhẹ nhàng nói, vẫn không quay đầu lại nhìn anh. “Thời gian khắc nghiệt lắm. Mọi thứ đều có thể dễ dàng tàn phai. Những gì đã là kí ức, hãy để cho nó trở thành một hoài niệm đẹp, vì quay đầu lại vốn là điều không thể...”

“............”

“ Nhưng... nếu anh muốn bắt đầu lại một lần nữa, hãy coi như chưa từng quen em. Chỉ cần ghi nhớ một điều thôi.”

Tôi quay đầu lại, nhìn người và mỉm cười.

“Em luôn sẵn sàng.”



Tôi đẩy cửa, bước ra ngoài. Mưa đã ngớt hạt dần, chỉ còn đọng lại một chút dư âm ngọt nhẹ. Bung chiếc dù màu tím lên che đầu, tôi bước đi, không quay lại.

Ừ, biết đâu đấy. Ngày mai, có lẽ nắng sẽ lại lên.



Tôi và người, chưa từng quen nhau.


.......................
.............
.......
....
..


END


Chuồn đây, trước khi có ai có ý định đâm chém gì tớ *bay bay*
Meishou-chan
Meishou-chan
[Xích Tây tiểu thư]
[Xích Tây tiểu thư]

Nữ
Tổng số bài gửi : 160
Age : 32
Tớ đến từ : Akanishi's family ^___^
Sở thích : Jai nhà bạn XD~
Tâm trạng : Phe phởn... Have nothing to done *bò*
Tình trạng hiện tại : Sống dai lắm XD~
Thanks : 0
Points : 309646
Registration date : 07/06/2007

http://yume.timnhanh.com/yuui-chan

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết