Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Đôi giày hạnh phúc

Go down

Đôi giày hạnh phúc Empty Đôi giày hạnh phúc

Bài gửi by Du Thu Đồng Sat 16 Aug 2008 - 1:01

+ Title: Đôi giày hạnh phúc
+ Author: Du Mai

+ Rating: K
+ Category: General
+ Status: Oneshot, Complete
+ Summary: câu chuyện của một đôi giày ^^ một đôi giày trẻ em, một đôi giày tự cho là mình hạnh phúc...

+ Note:
. Tất cả những nick Sakura11141, Du Thu Đồng, Du Mai, Maichan đều là tớ. Ngoài những nick đã liệt kê thì không phải.
. Tớ cảm thấy rất vui khi viết câu chuyện về đôi giày biết giữ lấy những khoảnh khắc hạnh phúc cho riêng mình, hi vọng bạn cũng thấy vui khi đọc nó. Đêm lành.



~o0o~




Tôi được sinh ra trong cửa hiệu giày lớn nhất thành phố. Không phải là tôi hợm hĩnh nhưng người bán hàng luôn miệng nói với khách hàng rằng tôi là một đôi giày hiệu. Tôi được làm từ loại da tốt nhất, do một người thợ già lành nghề trực tiếp cắt và khâu theo mẫu thiết kế được ưa chuộng nhất thời bấy giờ. Tôi được đặt trong một chiếc tủ kính quý phái, luôn sáng bóng và sạch như lau như li. Đó là nơi dành cho những món hàng cao cấp nhất. Và đó cũng chính là chỗ dành cho tôi.


Thực ra thì tôi hơi nhỏ con so với bạn bè nhưng đó đâu phải là lỗi của tôi. Vì tôi là một đôi giày dành cho em bé, mà một em bé sẽ không bao giờ đi một chiếc giày to lớn. Vậy nên việc tôi nhỏ con là một điều đương nhiên, tôi không lấy làm xấu hổ vì chuyện đó đâu, thật đấy! Có những kẻ chỉ biết đánh giá dựa trên vóc dáng, bọn đó là một lũ khổng lồ lắm điều, những cái xác lớn sẽ làm cho trí thông minh teo tóp và chúng chẳng đáng để bận tâm.


"Tôi không được to con nhưng tôi được làm từ da, là da thật đấy nhá, loại da cao cấp nhất, mịn nhất, màu lên nước đẹp nhất và điều quan trọng nhất là tôi có thể kêu “bíp, bíp”. Một đôi giày có thể kêu “bíp, bíp” không phải rất tuyệt vời sao?"


Tôi luôn trả lời như thế với những kẻ to xác lắm điều và lấy làm tự hào về trí thông minh và tài hùng biện của mình. Một quí ngài lịch lãm cần phải có thái độ đúng mực đối với những tên thô lỗ và ngốc nghếch. Và tôi là một quí ngài như thế, tất nhiên rồi!


Nói về bản thân như thế cũng đủ rồi, một quí ngài cần phải biết khiêm nhường, đó là một đức tính tốt. Câu chuyện của tôi bắt đầu vào một ngày mưa tầm tã, phần lớn những đồ vật được trưng bày trong tủ kính đều cảm thấy chán chường và mệt mỏi nhưng tôi thì không thế. Vì tôi là một đôi giày vui vẻ và lạc quan. Tôi ngắm mưa rơi, những chiếc lá đẫm nước rũ rượi và cảm thấy hết sức dễ chịu. Mưa luôn khiến mọi thứ trở nên mát mẻ với một không gian bàng bạc ngập tràn hơi nước.


“Leng keng... leng keng...”


Tiếng chuông cửa báo hiệu khách vào.


- Xin chào quí khách, tôi có thể giúp gì cho ông? - Giọng của nhân viên bán hàng nhẹ nhàng vang lên.


- Tôi... tôi muốn mua một đôi giày trẻ con... một đôi giày trẻ con... con trai tôi đã đi được rồi... nó đã đi được rồi. - Vị khách vội vã nói bằng một khuôn mặt sáng bừng.


- Ồ, chúc mừng quí khách. Vậy quí khách muốn mua loại giày nào?


- Tôi... tôi muốn... tôi muốn một đôi tốt nhất... tốt nhất ấy! - Giọng nói hãnh diện tràn đầy hạnh phúc đáp lại ngay lập tức.


- Đây, nó là đôi tốt nhất, thưa quí khách.


Nhân viên bán hàng nắm lấy gáy tôi rồi nhẹ nhàng nhấc lên với bàn tay lót dưới đế. Tôi sung sướng kêu lên “bíp, bíp”


- Cháu bé chắc chắn sẽ rất thích đôi giày này, vì nó có thể kêu “bíp, bíp”.


- Tôi lấy đôi này.


Vị khách có khuôn mặt hạnh phúc vội móc tiền ra đưa cho nhân viên bán hàng, đón lấy ngôi nhà xinh xắn của tôi và vội vàng đi về nhà. Ông ta ôm tôi trước ngực và tôi có thể nghe được tiếng đập của con tim sung sướng. Nhịp tim của một người cha hạnh phúc quả thật rất hay, nó khiến tôi phải thốt lên “bíp, bíp”.


Tôi được mang về nhà của người cha hạnh phúc, được chào đón bởi những con người phúc hậu với khuôn mặt sáng bừng. Tất cả bọn họ đều hạnh phúc. Đó thật là một cảnh tượng đẹp đẽ.


- Nào, con yêu, nhìn này, đây là đôi giày bố giành cho con, con thích chứ, con yêu.


Ông bố nhắc đi nhắc lại chữ “con yêu” một cách trìu mến. Và đáp lại sự yêu thương ấy là một nụ cười rạng rỡ. Chao ôi! Một đứa bé trắng trẻo, đáng yêu với đôi môi nhỏ xíu đang cười nắc nẻ. Đứa bé nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú và bò thật nhanh đến bên tôi, dùng bàn tay bé xíu xiu đập đập vào người tôi. Đấy, chú bé đang chào tôi, đó là cách chào đón của những đứa trẻ, không phải ai cũng có thể nhận ra điều ấy trong đôi mắt tròn vo, trong veo của chúng.


“Bíp, bíp” Tôi kêu lên. Những lúc tôi kêu lên “bíp, bíp” ấy là tôi đang hạnh phúc, thực sự hạnh phúc. Một đôi giày cũng có cách biểu hiện cảm xúc của mình chứ nhỉ. Và thế là tôi kêu “bíp, bíp”.


Khi nghe những tiếng kêu của tôi, mắt cậu bé sáng lên, đôi mắt đẹp tuyệt vời. Đôi mắt ấy khiến những nụ cười xung quanh càng thêm rạng rỡ. Một không gian ngập trành ánh sáng hạnh phúc.


- Nào, con yêu, bố mang giày cho con nhé.


Tôi cảm thấy rất dễ chịu khi cái chân thơm tho, xinh xắn, hồng hào và mát lạnh chui vào người tôi. Tôi siết nhẹ, ôm lấy đôi bàn chân nhỏ nhắn và sung sướng kêu “bíp, bíp” liên tục.


- Nào, con yêu, đến đây nào.


Cậu nhóc loạng choạng đứng dậy và chập chững bước những bước xiêu vẹo giữa những tiếng gọi ấm áp đầy yêu thương. Cậu vừa cười vừa đi. Còn tôi thì hăng hái kêu “bíp, bíp”. Những nụ cười... ôi, thật tuyệt vời!


Cậu bé rất thích tôi, cậu ấy thích tiếng kêu “bíp, bíp” của tôi, khi nghe thấy những tiếng “bíp, bíp” cậu đều cảm thấy vui và cười nắc nẻ. Điều đó khiến tôi trở thành đôi giày hạnh phúc nhất thế gian. Và cứ thế, tôi đồng hành cùng cậu cho đến khi chân cậu trở nên to hơn so với kích thước của tôi. Dù không còn mang tôi được nữa nhưng cậu vẫn luôn giữ gìn tôi một cách cẩn thận. Tôi được đặt trong một cái hộp lót vải êm ái và được xếp gọn gàng trên nóc tủ. Cứ chừng vài tháng, cậu chủ lại lấy tôi ra chơi và lau chùi. Mỗi lần được chăm sóc, tôi lại hãnh diện kêu “bíp, bíp” mãi không thôi.


Rồi cậu bé ngày càng lớn hơn, và khi càng lớn, cậu càng ít đến chỗ tôi hơn, dần dần cậu quên mất tôi. Tôi biết chắc điều đó sẽ xảy ra. Khi con người ta lớn, họ phải trả một vài thứ cho cuộc đời để đổi lấy sự trưởng thành. Và cái giá ấy thật sự không đáng. Không nên nhớ nhung những đứa trẻ đã lớn vì đó là một việc làm ngu ngốc. Tôi không phải là một đôi giày ngu ngốc. Tôi không chờ đợi nữa mà cố vùi mình vào những giấc ngủ dài.


“Cạch”


Tôi bừng tỉnh giấc. Ánh sáng ùa vào căn nhà từ lâu đã trở nên tối tăm và lạnh lẽo. Một bàn tay nhẹ nhàng nhấc tôi ra khỏi hộp. Là cậu chủ nhỏ!


Len lỏi giữa sự ngạc nhiên là một niềm hạnh phúc vô bờ. TÔI KHÔNG BỊ LÃNG QUÊN. CẬU ẤY KHÔNG QUÊN TÔI.


- Này bác, cái này cho bác.


Cậu đưa tôi cho một bàn tay lạ, một bàn tay thô ráp đầy mùi dầu ăn và xà phòng. Tôi như bị ném xuống một vực sâu hun hút, mọi thứ trở nên quay cuồng. CẬU ĐƯA TÔI CHO NGƯƠI KHÁC. CẬU KHÔNG CÒN CẦN TÔI NỮA. TÔI ĐÃ TRỞ NÊN VÔ DỤNG, MỘT ĐÔI GIÀY VÔ DỤNG.


Tôi muốn khóc.


Nhưng... tôi không thể khóc được, vì tôi là một đôi giày, mà một đôi giày thì làm gì có nước mắt. Muốn khóc mà không thể khóc, điều đó thật kinh khủng, thật tệ hại. Quả nhiên, tôi đã trở nên già nua và vô dụng, cậu chủ yêu quí của tôi không cần tôi nữa. Tôi chỉ còn là một đôi giày vô dụng...


"Không, tôi được làm từ loại da tốt nhất, tôi là một đôi giày lạc quan và vui vẻ, cho dù không ai cần tôi thì giá trị của tôi vẫn không hề thay đổi, chỉ có tôi mới có quyền quyết định bản thân tôi. Tôi là một đôi giày hạnh phúc, chỉ cần tôi nghĩ thế thì tôi vẫn hạnh phúc."


Tôi đã tự nhắc nhở bản thân như thế và cảm thấy khá hơn đôi chút. Nhưng sự thật là tôi không hoàn toàn hạnh phúc. Người ta chỉ hạnh phúc khi trở nên có ích cho một ai đó. Đấy là cốt lõi của vấn đề. *Thở dài*


Đôi bàn tay lạ đón lấy tôi là của một người đàn bà nghèo khổ, bà ta sống ở một căn nhà tàn tạ như chính chủ nhân của nó vậy, một ngôi nhà khắc khổ đáng thương. Bà ta đưa tôi về nhà cho đứa con gái nhỏ của mình. Một cô bé có đôi chân gầy gò và ốm yếu. Nhưng cơ thể bệnh tật không thể che giấu đôi mắt sáng long lanh. Đôi mắt của những đứa bé đều có một điểm chung, chúng rất đẹp, đẹp và sáng hơn bất cứ viên ngọc nào. Vừa nhìn thấy tôi, khuôn mặt cô bé sáng bừng lên, sung sướng ôm lấy tôi ghì vào lồng ngực. Một lần nữa, tôi lại được nghe tiếng đập của một con tim hạnh phúc. “Bíp, bíp” Tôi vẫn có thể kêu lên như thế.


Và người đàn bà nghèo khổ ấy đã nở một nụ cười mãn nguyện. Những nụ cười, đó chính là hạnh phúc của tôi, là giá trị của tôi, một đôi giày.


Và tôi biết, tôi hạnh phúc!

.

.

.

“Bíp, bíp” Đôi giày khẽ thốt lên rồi cựa mình. Nó tỏ ra rất thỏa mãn với quá khứ của mình.


- Rồi sao nữa.


- Tiếp đi chứ.


...


Những đồ vật khác nhao nhao lên.


- À, và rồi cô bé lớn lên, cô ấy là một con người chăm chỉ, luôn luôn nỗ lực trong mọi việc. Cô đã khiến cho nhiều chàng trai si mê. Trong đám thanh niên ấy, cô chỉ cho phép một người duy nhất được hôn lên đôi môi xinh xắn của mình. Và chàng trai đó là...


Đôi giày hạ giọng dần, thở đều và sau đó ngủ hẳn.


- Ông ấy già lắm rồi.


- Giờ thì chẳng ai có thể gọi ông ta dậy cả.


- Ừ, cứ để ông ấy ngủ đi, khi nào tỉnh dậy, ông ấy sẽ tiếp tục câu chuyện.


...


- Hôm nay trăng sáng quá.


- Thật may là cái mái nhà kho bị lủng mấy chỗ, nếu không thì chúng ta chẳng thể nào biết trăng đẹp dường nào.


- Ờ, và cũng thật may là những chỗ lủng không nhiều, nếu không thì khi mưa tất cả sẽ ướt hết...


- ... và lạnh nữa.


- Chỉ cần biết tự hài lòng với bản thân, chúng ta sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc.


- Ầy, ông ấy lại nói mớ rồi.


- Ông ấy mớ thật à?


...


- Không biết.


...


- Trăng đẹp quá.



~Hết~
Du Thu Đồng
Du Thu Đồng
Lính mới
Lính mới

Nữ
Tổng số bài gửi : 15
Age : 33
Tớ đến từ : Trà quán Du Hoa
Thanks : 0
Points : 287850
Registration date : 16/08/2008

http://my.opera.com/duthudongnhatchimai/blog/

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết