Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Moonshine

5 posters

Trang 2 trong tổng số 2 trang Previous  1, 2

Go down

Moonshine - Page 2 Empty Re: Moonshine

Bài gửi by Rin Elric Tue 15 Apr 2008 - 10:07

Giờ mới đi com cho Haru đây ^ ^'

Moe~đầu tiên là tuyên dương sự chăm chỉ của Haru~*vỗ tay* Chap này tớ không nhận xét nhiều mấy~Vậy là được rồi~Tớ không giỏi moi lỗi đâu - -''

Đầu tiên là về vụ Ruga - - ở chap 4 tớ đã không dùng từ "cậu" để chỉ Ruga mà chỉ gọi cậu ấy là Nonoko thôi, thế mà....*sụt sịt*

Hức, Dai-kun sao mà nhát thế? TT TT Seme gì kì vậy~Đã là seme thì đứng trước Seke cũng phải có phong thái chứ *đạp* Haru phục vụ độc giả ít quá~Ban đêm là thời điểm rất dễ hành động mà~Lần sau cứ ngó lơ bạn Rin đi, tớ muốn Haru phục vụ độc giả nhiều hơn *giãy giãy*

Chậc, nói về Rin, đúng là Haru giải quyết êm đẹp thật~Nhưng với Nashe thì...*cười lăn lộn* Lần sau nhớ mạnh tay hơn một tí nhé *chớp mắt* ờ mà...ko biết lần sau có còn Nashe để mà mạnh không nữa - -'' Mong lúc đó có ý tưởng gì đó mơi mới~*sigh* Mà, các author yêu, lần sau có để bạn Rin cáu thì để bạn ấy cạp nhé, đừng tát đừng đánh, cạp thú vị hơn *chớp chớp mắt nai*

Nhảm thế đủ rồi ^ ^' cuối cùng là chưa thấy Haru đểu lắm~Cứ tưởng sẽ có sự kiện gì đó hoành tráng cơ = ='

Thế nhé, tớ bay đây.

*đá cửa tung tăng chạy ra ngoài*
Rin Elric
Rin Elric
Banner
Banner

Nữ
Tổng số bài gửi : 61
Tớ đến từ : hành tung xuất quỷ nhập thần
Sở thích : A first Demon in Dark Heaven
Tâm trạng : HUH?Cái gì đây?
Thanks : 0
Points : 307150
Registration date : 16/07/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine - Page 2 Empty Re: Moonshine

Bài gửi by Haru Wed 16 Apr 2008 - 23:31

@ Rin: Hớ hớ, không ngờ có ngày bạn Rin tuyên dương tớ chăm chỉ >_________> (ai là người suốt ngày phải đi kêu gào tớ viết ấy nhẩy? *cười sặc sụa*)

Uhm... từ "cậu" tớ cũng phải suy tính rất nhiều. Vì gọi Nonoko nữa thì trùng quá... thành ra... Nhưng giờ nhìn lại lại thấy mình ngu! Rõ ràng là câu có có thể bỏ từ "cậu" đi được. Ngu quá là ngu :">

Bạn Dai-kun~ Bạn ấy là seme thuộc type hiền lành muh, loại bị uke quay như dế á XD Còn vụ phục vụ độc giả hử? Tớ không hứa (Nhắn: Muốn thì tự đi mà viết lấy!!! *đạp*)

Vụ Rin thì.... :"> Tớ chưa thấy êm đẹp chỗ nào cả :-"

Vụ đểu của Haru... cạp cạp đi cạp cạp lại tớ vẫn không tài nào viết nổi... Chắc cần học tập thêm~

@ Moko, Meo, Yuu: Tình hình là 3 đứa tụi bây lười comment cho ss nhà tụi bây lắm rồi nhá~ Suốt ngày kêu gào người ta viết mà đến lúc xong thì lại chả thấy mặt mũi đâu~ Đểu nhá!

Tụi bây đang làm ss ảo tưởng mình viết tuyệt vời quá rồi nên chả đứa nào dám comment :roll:

Ây da, nói chung là vẫn đang cần comment để xem cái trình viết nhảm của mình level cao cỡ nào rồi >________<

@ Mei: Beta reader nên tôi không cần cô comm nữa. Nhưng có hảo tâm thì cứ cho tôi xin cái nhá *cười nham nhở*

Tình hình là tôi vẫn đang đợi (x 3) cái chap 6 của cô đấy cô yêu XD Tôi mong chờ, mong chờ, mong chờ lắm đấy cô yêu.

Cố viết sock thật sock vào nhé XD (mong chờ bước đột phá mới từ cô >_______>)
Haru
Haru
Đệ nhất tự sướng nhân
Đệ nhất tự sướng nhân

Nữ
Tổng số bài gửi : 217
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi nào đó... Who knows? ó v ò
Sở thích : Kuku~ vô số XD
Tâm trạng : Rất chi là phe phởn và... thảm hại /_\\
Tình trạng hiện tại : Hớn hở sống nốt những ngày còn lại *tung tăng*
Thanks : 0
Points : 309452
Registration date : 31/05/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine - Page 2 Empty Re: Moonshine

Bài gửi by Meishou-chan Thu 17 Apr 2008 - 9:33

Cô thì chăm chỉ cái nỗi gì *đạp*

Viết tuyệt vời á? Ảo tưởng thật! Moko, Yuu, Meo, cho cô ta biết thế nào là lễ độ đi = =" Viết chả ra đâu vào đâu mà cứ làm tàng.

Còn comm thì tôi đã nói rồi đấy thôi. Cô viết nhiều thoại quá, dẫn truyện hơi ít, tả yếu. Thế đấy.

Còn vụ chap 6 thì yên tâm đi. Không cần tôi cái kịch bản cô đưa đã đủ khiến mọi người lăn ra vì sock rồi (mà điển hình là tôi đây)

Đột phá gì cô?
Meishou-chan
Meishou-chan
[Xích Tây tiểu thư]
[Xích Tây tiểu thư]

Nữ
Tổng số bài gửi : 160
Age : 32
Tớ đến từ : Akanishi's family ^___^
Sở thích : Jai nhà bạn XD~
Tâm trạng : Phe phởn... Have nothing to done *bò*
Tình trạng hiện tại : Sống dai lắm XD~
Thanks : 0
Points : 309146
Registration date : 07/06/2007

http://yume.timnhanh.com/yuui-chan

Về Đầu Trang Go down

Moonshine - Page 2 Empty Re: Moonshine

Bài gửi by Moko Fri 18 Apr 2008 - 18:14

~~~~~~
nản chí thật sự~~

Haru: em nhớ là em có nói rùi còn gì~~ vẫn phải comm huh ss
Đoạn đầu đến con khỉ...tốt rồi, không nói làm gì.
Đoạn sau: Đúng như Mei nói, nhiều lời thoại quá. Ss tả hơi ít, được đoản cuối tả nhiều nhiều thì sau đó lại toàn lời thoại.
Haru chưa đủ độ phản diện

Chậc, nhưng muh đối với em thì thế là hay rùi T^T
~~~~~~
cho tớ nhảm tí.
Tớ sắp thi rồi, mấy bà giáo bắt học như điên í~~~~
Mai lại còn họp phụ huynh về tình hình học tập

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa~~~~~~~~~~~
Muốn đi chết quá
Moko
Moko
ChoiKang
ChoiKang

Nữ
Tổng số bài gửi : 106
Age : 31
Tớ đến từ : non info
Sở thích : hành hạ và chọc phá người khác (sẽ kéo Meo ra quán Tiểu Hổ)
Tâm trạng : bị bệnh quên
Tình trạng hiện tại : mong chờ có mạng
Thanks : 0
Points : 295437
Registration date : 07/03/2008

http://atinysunshine.hot4um.com

Về Đầu Trang Go down

Moonshine - Page 2 Empty Re: Moonshine

Bài gửi by Moko Fri 12 Feb 2010 - 21:00

Chắc mọi người đã quên cái topic này rồi~

Đóng băng lâu quá rồi...

Nhiều bụi quá, mạng nhện thì cứ gọi là...
....................
Mei bảo cái fic lắm char này có thể lên tới trăm chap. Mà trăm chap với cái tốc độ này thì...34 năm nữa chắc mới xong.

Thôi thì chap mới, cho đỡ kìm hãm tốc độ MS, dù cái này không phải tại mình.
...................





10 giờ đêm – Vũ trường CAFS.

Một căn phòng nhỏ sơn vôi ẩm mốc và tối tăm, một bộ bàn ghế gỗ ở giữa gian, dưới ánh sáng hiếm hoi duy nhất của chiếc đèn sợi đốt đung đưa đến chóng mặt. Và đó là những thứ đồ đạc duy nhất trong căn phòng.

Hay theo đúng nghĩa đen và miêu tả, so với bên ngoài náo nhiệt, sô bồ kia, căn phòng này dường như chẳng liên quan gì, nếu nó không thuộc vũ trường này.

Vậy thì vì cái quái gì mà phải tả nó ra?








Nếu hỏi rằng ai là “bố già” nổi tiếng nhất hiện nay, giới xã hội đen đều nhắc đến ngài Trần - ông Trùm vũ khí lớn nhất châu Á người Trung Quốc, người khiến trùm mafia Mĩ khi gặp còn phải run sợ vì nể phục. Ông luôn giữ nét mặc sắc lạnh, tướng tá phương phi và đầy uy quyền của một ông vua. Hơn hết, ông luôn biết cách khiến đối tác phải nhún nhường. Có lẽ đó là lí do vì sao ông ta luôn có được những hợp đồng siêu lợi nhuận.

Và lúc này, ông đang ngồi trong căn phòng đó, tay chống cằm, đôi mắt gian hùng khinh khỉnh không chút giấu giếm nhìn chằm chằm vào “đối tác”, căn phòng dường như trở nên lạnh đến gai người.

Ấy vậy mà “đối tác” của ông – một cô bé tầm mười bốn tuổi, mái tóc nâu mềm thắt gọn thành hai bím gọn gàng, chiếc váy búp bê trắng tay voan, đôi mắt to tròn toát lên vẻ hiền lành đến hoàn hảo. – lại chẳng có vẻ sợ hãi dù chỉ một chút. Cô chỉ chăm chú nghịch ngợm những lọn tóc nâu hơi xoăn của mình.

_ Này ông già, ngắm đủ chưa? – Chất giọng trầm trầm kì lạ cùng câu nói cộc lốc kia chợt phát ra từ chính miệng “cô bé”. – Vào việc chính đi, tôi muốn xem hàng.

_ Cô Ruga, nóng nảy thế thực không tốt trong làm ăn. – Ông ta lạnh lùng cất tiếng, giọng nói nhừa nhựa trầm đục như vọng lên từ địa ngục. – Nhưng cô đã muốn gấp thì…

Ông Trần búng tay, bức tường sau lưng bỗng kêu lên mấy tiếng rít chói tai rồi từ từ hạ xuống. Đằng sau bức tường, tưởng như vô số, nào súng ống, đạn, lựu đạn và đủ các thể loại vũ khí hạng nặng khác. Chúng được đạt trong từng hòm sắt, sáng bóng dưới ánh đèn rực rỡ đến chói mắt. Ông Trùm đi lướt dọc “bộ sưu tập đáng giá” của mình rồi lần lượt giới thiệu:

_ Đây là MG 42 của Đức – Ông chỉ vào hòm đầu tiên chứa nhiều khẩu súng đen dài – bắn được từng loạt năm đến tám viên với tầm ngắm lên tới tám trăm mét. Ở đây có M60E4 – rồi ông ta lại chỉ sang những khẩu súng bạc dài hơn một mét – Chúng có khả năng bắn rất nhanh, khoảng năm trăm viên một phút, sử dụng được dây đạn ba trăm viên, tầm bắn có thể lên tới gần bốn ngàn mét. Và đây….

_ Được rồi, được rồi… - Ruga chau mày, khẽ ngẩng đầu lên nhìn, để rồi sau đấy ân hận vì cái cảm giác sởn gai ốc khi nhìn vào mắt ông Trần. “Cô” đưa tay mân mê khẩu súng đồng lạnh ngắt để bình tâm đồng thời che dấu cái giật mình ban nãy. – Tôi muốn xem món hàng chính.

_ Vâng, dĩ nhiên rồi. – Ông ta lấy từ trong túi áo ra một quả cầu thuỷ tinh mỏng và tròn mọng như trái cherry, bên trong chứa một thứ chất lỏng đỏ tươi khẽ song sánh. Đó là máu, lấy từ trái tim của con ma cà rồng thuần chủng nhất. – Nó có thể hồi sinh được con người, nhưng những thứ khác… - Ông Trần nheo mắt, bỏ lửng câu nói.

_ Tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết là phải mang “hàng” về.

_ Đưa tiền cho ta trước. – Ông thu tay lại, đôi mắt lại trở nên vô cảm như ban đầu. – Hơn nữa, việc tìm ra thứ thuốc này khó hơn so với miêu tả ban đầu, nên hợp đồng ta nên bàn bạc lại. Tiểu thư biết đấy, làm ăn không thể chịu thiệt được.

_ Về hợp đồng, bên tôi cũng có ý định thay đổi. - Ruga cười khẩy, nhanh như cắt đá vào cổ tay Trần. Ông ta đau đớn kêu lên, buông tay đánh rơi “hàng”, chưa đầy một giây sau đó vào tay “cô” ngay trước khi chạm đất. Ruga đứng thẳng dậy, phẩy tay ra lệnh cho đám hộ pháp đứng ngay sau ông Trần và thân tín – thực ra là những puppet đã được gài vào từ trước. - bắn chết họ.

“Đã loại xong một tên phản bội”

Ruga lau sạch sẽ hai khẩu súng ngắn còn nóng hổi rồi cài vào tay hai thi thể xấu số. Hiện trường giả được xây dựng hoàn hảo không một chút dấu vết trở thành một cuộc thanh toán nội bộ. Vũ khí đã được bọn puppet khiêng đi trước đó.

Ruga phủi tay, nhét trái cherry vào túi áo, nhếch mép cười vòng tay làm một điệu chào quý tộc: “Mà tôi cũng không phải một tiểu thư, lão già.” rồi biến mất sau cánh cửa, nơi mà tiếng nhạc vẫn vang lên xập xình, che dấu mọi tội ác, và cả bóng đêm.





Nhưng thật tình…






“Ai mà tin nổi cái giới tính thật của cậu mới là thiên tài đấy, Ruga.”

>”<



Làm ơn, hãy cầu nguyện cho kẻ vừa phát ngôn cái câu trên được bình an mà sống nốt cuộc đời còn lại.




Hay ít nhất thì sống được đã. = =”




Ham hố thì cầu nguyện nốt cho cái kẻ sắp sửa chìa cái mặt vô đây nữa.
------














Lạnh. Cái lạnh cắt da cắt thịt như muốn đóng băng tất cả. Tuyết rơi phủ trắng cả con đường, nằm dài lên nhau trên những cành cây khúc khuỷu trơ trọi. Gió thi nhau gào thét, cuốn thành những xoáy to ham muốn cuốn đi tất cả.

Trời tối. Màn đêm giăng đầy vào cái giờ khuya khoắt này nên trời càng lạnh hơn nữa.

Lạnh…

Lạnh…



HẮT XÌ!!!!!

Cậu rùng mình, kéo cao hơn chiếc khăn quàng to đùng lên che ngang sống mũi. Cái áo khoác da đen sì này không đủ ấm, nhất là khi cậu ngồi vắt vẻo trên cái cành cây khô trụi lá này suốt cả tiếng đồng hồ rồi. Ông chủ cử cậu đi để yểm trợ cho Nonoko, và giám sát từ xa để tránh cho quái-vật-lớn-xác-bị-hớn ấy làm hỏng việc. Cái vũ trường ấy đã bị cậu xử đẹp, giờ chỉ cần chờ Nonoko ra rồi lén chuồn về báo cáo là xong. Ôi~ Sao cậu lại nhớ cái giường đến thế.~~~

HẮT XÌ! HẮT XÌ! HẮT XÌ!!!

Ah~ Lạnh!~ - Cậu xoa hai tay vào nhau một cách điên cuồng để giữ ấm. Chiếc khăn tuột xuống để lộ một gương mặt thanh tú dưới mái tóc bạch kim loà xoà trong gió.

Lạnh quá.~ - Cậu khẽ rên lên, hai hàm răng không ngừng va vào nhau tạo ra một thứ âm thanh quái dị. - Sao ông chủ lại nỡ để một người đẹp trai như thế này phài ngồi ngoài trời lạnh âm mười tám độ C cơ chứ, thật chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. - Cậu cười, trông rất đẹp. Rồi lại nhìn cột đèn đường bên cạnh, vuốt lại mái tóc cho đỡ bù xù. - Ây da~ Đèn sáng rất phù hợp với tóc mình. Oii~ lạnh.

Bỗng…

TAKUMI-KUN!!!!!!

Moé!

RẦM!!!!

Chàng trai vừa tự sướng chưa đầy mười giây trước đã té lăn cù từ trên cây xuống đất trước tiếng gọi siêu to (và siêu giống chanh) của Ruga.

_ Ủa, sao Nonoko biết tôi ở đây? ^^”

_ Ngó cái đám xác nằm la liệt trong vũ trường đấy thì đủ biết là cậu rồi Ta-kun. Có ai có tài giết cả trăm người một lúc như cậu đâu. Tôi chưa muốn về, hay chúng ta đi đâu chơi đi. Shopping? – Ruga ôm chầm lấy Takumi và hôn chụt một tiếng rõ kêu vào má cậu.

_ Gì cơ? Shopping vào giờ này á? Tôi biết cái vùng này buôn bán 24/24 – Mặt đỏ bừng và méo xẹo, giang tay cố đẩy Nonoko ra. – Nhưng tôi lạnh, chỉ muốn chui vào chăn thôi. Hơn nữa Nashe trấn hết tiền của tôi rồi. T^T

_ Ok, về cũng được. Nhưng tối nay phải cho tôi ngủ chung.

_ Thế thì thà đi shopping còn hơn. ;____;

_ Vậy đi ăn trước. Tôi đói rồi.






Cây xào xạc lá, lắc đầu chép miệng: “Chắc cậu ta lạnh quá nên bị ngu rồi.”

Mà có lẽ cây nói đúng.

“Tôi không liên quan, đừng bắt tôi chịu trách nhiệm~”

Cây ngày nay khôn vậy ta?
---------























Chapter VI: Ngày chủ nhật của cua
(Written by Moko-chan)

_ Cái này là sao đây Haru? – Yuu ngó cái túi nilon với những lỗ thủng kì quái không ngừng lắc lư trên tay Haru.

_ Cua đấy cưng, dành cho bữa tối đấy.

_ Nhưng sao lại là cua? – Ngơ ngác.

_ Giáng sinh mà. – Cười hiền.

_ Em thấy nó chả liên quan. – Yuu chau mày trong khi tay đang thọc thọc vào cái túi cua. – Ai lại đi ăn cua vào Giáng sinh.

_ Đùa thôi, nó dùng để đón tiếp một vị khách sẽ đến vào bữa tới đấy. - Haru đặt đám túi lên bàn bếp, lôi lũ cua ra và cho xuống bồn rửa. Lũ cua bị trói càng, ngọ ngoậy chân trong nước vẻ bất mãn.

_ Yay~ - Một giọng nói thích thú vang lên. Là Rin, nhóc mèo mà Haru vẫn kì thị đã sống ở đây hơn một tháng nay, đang tròn mắt ngó chằm chằm lũ cua không chớp. Sắn tay áo sơ mi (mà lúc đấy Haru mới nhận ra là của Mei) lên, Rin nói liến thoắng – Đáng yêu quá!! – cô giơ một con cua lên... – Đặt tên cho nó là Cua công chúa đi. – …rồi lại thả xuống và nhặt con cua bên cạnh… - Bé này là Cua hoàng tử, bé này to đặt là Vua cua, bé này là Cua hoàng hậu, còn bé này… đặt là gì bây giờ?

Yuu đứng bên cạnh Rin, nhìn vào con cua to nhất trong đám, lông mày xoắn lại suy nghĩ, rồi chợt hét “A!” một tiếng rõ to - Hay đặt là Cua đại gia đi.

_ Hay quá, bé Cua đại gia. – Rin kéo tay Yuu nhảy vòng vòng khiến cho Yuu ngả nghiêng vì chóng mặt. – Mà đám cua này để làm gì thế Har?

_ Để ăn. – Haru chau mày, cứ thế này khéo đám cua cho bữa tối sẽ biến thành “cua cảnh” của Rin với Yuu quá.

Thế nhưng ai dè được suy nghĩ của Haru về Rin vẫn còn là quá tầm thường với những ý tưởng kinh dị trong đầu cô mèo này. Bởi ngay sau đó Haru đã phải té ngửa vì câu nói không-thể-tin-được của Rin: “Hay làm bánh ngọt thịt cua đi. Có rất nhiều kem, đường với bột nè” và hành động lôi đống bao đường mà đến Yuu cũng tin là có thể làm tới hai mươi cái bánh ngọt cỡ bự mà vẫn bị người ta chê là không thể ăn nổi. Và sau một chuỗi hành động té ngửa, đứng tim vì shock quá độ, mắt trợn trừng như người lên cơn hen, Haru quyết định đuổi Rin ra khỏi bếp vì nguy cơ bữa tối của cô bị phá huỷ quá cao. Sau khi thấy cái đuôi mèo đã khuất dạng sau cửa phòng Mei, cô mới thở phảo để tiếp tục công việc của mình.

Hai giờ tiếp theo của Haru khá là yên bình.

Moko nói có việc cần vào mạng và một lúc sau toàn bộ đén nhấp nhày khi cô thông báo vừa hack thành công máy tính chủ của một trụ sở nhỏ bên ngoài Red Moon và đang tìm thông tin trong đó. Tốn điện cũng đành chịu vì dù gì vị khách hôm nay của Haru cũng do Moko tìm thông tin hộ (Thật tình thì khó mà biết được Kitsune sẽ đòi cái gì khi hỏi tin tức của cổ lần nữa). Ông ta có thứ cô đang cần cho kế hoạch sắp tới của mình.

“Công chúa cua à, vĩnh biệt bé”, “Hoàng tử cua à, vĩnh biệt” là những câu đầy yêu thương mà Yuu thốt ra trước khi ném từng “bé cua” vào nồi hấp.

Tiếng chí choé của Kaz với Kat, thứ vốn dĩ luôn thừa trong nhà, lần này là cá cược xem ai kiếm được nhiều uke hơn trong buổi đi chơi ngày hôm sau.

Tiếng cãi nhau (hay mắng mỏ, đá xoáy,… gì cũng được) của Rin và Kaz.

Và những tiếng hét của Rin khi nhìn thấy Mei về. Dù thấy Haru không nói gì nhưng chỉ mới thì thoáng qua gương mặt cô, Yuu đã thấy rợn cả tóc gáy rồi.

Ấy là còn chưa kể….

“Cô yêu à” – Một giọng thì thầm vang lên tai Haru kèm theo một cái ôm siết bất ngờ.

_ Cô, buông ra cho tôi nhờ cái >“<

_ Cho tôi ôm một tí mà. – Nũng nịu.

_ Cô có ôm thì cũng phải để người ta THỞ chứ. – Gần như cáu – Cô cứ ôm tôi thế này chắc tôi lên thiên đường sớm.

_ Tôi muốn thế mà. – Cười cười.

_ BUÔNG TÔI RA NẾU CÔ KHÔNG MUỐN CHẾT. – Gào.

Katsumi giật mình khi phải nghe giọng hét cao vút đến chói tai của Haru, nhất là ở khoảng cách gần như thế, và ngay lập tức buông “cô yêu” của mình ra. - Đùa muh~ Sao hôm nay cô dễ cáu thế. Ghen vì Hime-chan bị cướp hả.
_ “…”

_ Mà thôi, khách tới rồi đó.












Có nên gọi là “yên bình” không nhỉ?
------------







_ Nonoko ah! Chúng ta “lượn phố” gần hết một ngày rồi đấy. – Takumi gào lên đau khổ. Tại sao “lượn phố” lại khổ ư? Hãy nhìn dáng điệu Ta-kun lúc này xem:

Đi khắp tất cả các cửa hàng quần áo, đồ phụ kiện và đồ lưu niệm của hai phần ba thành phố nên hai chân mỏi nhừ, chưa kể đến tầm gần năm chục túi đồ đang móc vào tay, vào vai, cổ cậu và không ngừng tăng lên. Cứ kiểu này khéo cậu phải vác đồ bằng miệng mất.

Quá bằng chà đạp lên vẻ đẹp trai chết người của cậu à. Và nhất là nụ cười sát thủ khiến không biết bao cô gái sẵn sàng nhảy lầu vì nó nữa. Ngậm túi thì làm-sao-mà-cười-được.

Mà thắc mắc không biết tại sao cái đám đồ lỉnh kỉnh của Nonoko mua lại toàn hình cua thế nhỉ? Bút hình cua, tẩy cua, dây chuyền cua, hoa tai cua, dép đi trong nhà hình cua (nó cũng rất diêm dúa nữa),…. Và một túi cua, lại còn trói càng không chặt nữa. Nằm giữa một đống túi, nó đang cặp ngón tay cậu đau điếng.

_ Có một tẹo đồ thôi mà, cậu không nỡ để một cô-gái-chân-yêu-tay-mềm phải xách đồ chứ, vậy là không galăng đâu. – Mắt chớp chớp điên cuồng, tay ôm cứng lấy cổ Takumi.

Theo thông tin mới update và còn nóng muốn bỏng, chưa đầy một phút sau đó, Nonoko rẽ vào cửa hàng quần áo thứ 2090 theo cái trí nhớ tồi tệ của Takumi (tức là còn phải nhiều hơn).

Nonoko àh ~~~~~~ Tại sao lại nỡ đi thẳng một cách phũ phàng thế.

(Chú thích: Theo như trong profile của Nonoko, Takumi không hề biết bạn ý là con trai.)




Xem ra cậu vẫn sẽ khổ dài dài, Tak-kun ạ. ^^”
---------











Haru thở phào nhẹ nhõm khi bữa tối đã được bày biện tươm tất lên bàn và vị khách cô mong chờ cũng đã đến. Cái người đứng ngay trước cửa khiến mặt cô méo đi như bị trúng phong: Ông ta béo, béo đến mức hai má chảy xệ xuống vì mỡ, nhưng lại xanh xao như da ếch. Hai mắt híp tịt lại như hai đường chỉ.

Những người còn lại thấy ông ta có một chữ CUA to đùng án ngữ ngay trên mặt.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng “quý ngài Cua” trông kì cục như con lợn Móng Cái đang chửa bị xách đến nhà thờ.

_ Tránh ra đi, mình ta vào là được. – Một tiếng nói xuất phát từ phía sau, “quý ông to béo” vội vàng tránh sang một bên. Một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi, trông rất phong độ trong bộ complet lịch sự nghiêng người cúi chào. - Xin chào. Tôi là giám đốc tập đoàn hải sản PAPI, tên là Jung Hyung. – Ông lên tiếng giới thiệu.trước. – Họ gọi tôi là ngài Cua.

_ A… chào mừng ngài đã tới, thưa ngài Cua. – Mei thân thiện nói. – Mời ngài vào.

Bàn ăn rộng lớn tràn ngập những món ăn được trình bày đẹp mắt, từng cụm hơi trắng thong thả bay lên rồi tan biến trong không trung, để lại hương thơm ngọt ngào khiến người ta khó mà cưỡng lại được. Những cây nến bập bùng, toả sáng một cách điệu đà đặt trước hàng loạt đĩa ăn xếp ngay ngắn.

Và hai đĩa cua hấp đỏ nổi bật ngay giữa bàn ăn.


_ Em không ăn đâu. Có lẽ em sẽ lên mạng tìm vài thứ.

_ Nhịn đói không tốt cho sức khoẻ đâu Mo.

_ Cứ kệ em mà Mei. Mọi người cứ ăn đi

‘ Thiệt tình hình như dạo này Moko hay lánh xa mình hay sao ấy Har’ Kat thầm thì. ‘Hình như là từ ngày Har nhờ tìm “thứ ấy” hả? ’

‘Hi vọng em ấy không hiểu nhầm.’
------------------












_ Đói~ Chừng nào mới được về ăn đây Nonoko?~ - Takumi hỏi khi thấy trời đã tối. Cậu không muốn phải xách cái đám túi đồ nặng trịch và cồng kềnh này thêm một phút nào nữa. Hai chân mỏi nhừ, bụng thì gào réo. Mắt cậu thì đang hoa lên, đầu óc tràn ngập những bánh gatô, đùi gà rán, chả mực, bánh mì có trứng và sốt, rồi cơm chiên, sushi, mì lạnh, trứng cuộn… và hương sữa ngọt ngào từ mái tóc ai đó…

_ Cố lên nào. – Tiếng Nonoko kéo cậu trở về thực tế phũ phàng trước mắt: cô vẫn đang đi nhanh một cách hào hứng. – Hết dãy phố này rồi mình về.

Gì cơ? Hết dãy phố? Nó dài ngang một cây số và … nhà nào chả là cửa hàng. Cô đùa chắc? o___O
--------------







Cùng lúc đó, tại căn phòng nhỏ tối om nơi tầng ba nhà Haru.

“Tại sao bữa này Har với Yuu nấu món gì cũng cho cua vào thế?”

Thở dài. Đôi tay vẫn gõ đều đặn trên bàn phím laptop như một pianist đang lướt tay trên cây đàn dương cầm cho một bản nhạc dài du dương đến bất tận.

“Yuu biết mình dị ứng cua mà.”

Tựa cằm vào đầu gối, Moko buồn chán dõi theo từng % downloading đang chạy chậm chạp dù cho tốc độ đã lên tới hơn 400kb/s.

“Đói ~”
----------------















_ Tôi có việc cần nhở mọi người. – Ngài Cua lên tiếng sau bữa ăn. – Cái giá tôi sẽ trả là… - ông rút trong túi ra một xấp tiền dày cộp.

_ Xin phép ngài. – Haru cắt ngang lời ông. – Nhưng thứ tôi muốn được trả là chiếc hoa cài áo bốn cánh của ngài.

Ngài cua ngẩn người, rồi gỡ chiếc hoa cài áo ra. Nó có hình hoa bốn cánh mỏng bằng vàng, phía trên có gắn những hạt pha lê trong suốt lấp lánh.

_ Nếu những lời cô ấy nói là đúng, thì có lẽ tôi gặp đúng người rồi.

Rồi ông kể một câu chuyện dài về một cô gái tên Hanashi mà ông luôn yêu, đơn phương, từ ngày ông còn là một cậu bé mười lăm tuổi. Khi đó cô ấy mới chỉ mười ba, bị mất trí nhớ và sống cùng một cô gái khác hơn tuổi tên là Naoko đến ở trọ trong khu nhà bố ông cho thuê. Họ luôn đem đến cho ông một cảm giác bí ẩn.

Ông ngừng lại. Đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn rực rỡ chiếu bóng một đôi bồ câu trắng muốt quấn quýt nhau bên chiếc tổ rơm ấm áp, ánh nhìn xa xăm một nỗi nhớ vô hạn.

_ Naoko thường xuyên vắng nhà, và cũng luôn trở về với rất nhiều tiền. – Ông nhấp một ngụm trà. - Vì vậy tôi thường sang giúp Hanashi việc nhà, và thật kì lạ, tôi cảm thấy mình rất hay quên khi ở bên cạnh cô ấy. Có khi tôi vừa mới rửa bát xong, hai phút sau đã hỏi rằng “Đống bát đĩa này, em rửa lúc nào mà nhanh thế?”

Ông ngậm ngùi cúi đầu im lặng, tưởng như đến cả phút trong hồi tưởng. Hít một hơi sâu, ông kể - Cho đến một ngày, tôi đến mà không thấy Hanie. Vì muốn thổ lộ cho cô ấy tình cảm của mình, tôi đã đợi, nghĩ chắc rằng Hanie chỉ dạo quanh chợ mua vài thứ để chuẩn bị bữa ăn.


_ …

_ Nhưng tôi đã lầm.

_ Có phải… chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?

_ Đến trưa thì Hanie trở về, tay dìu Naoko đã bất tỉnh, cả hai đều bê bết máu. Khuỵu xuống vì kiệt sức, cô ấy đưa tôi chiếc cài áo của Naoko… – Ông mân mê chiếc cài áo, đôi mắt chứa một nét buồn sâu sắc. - …và khẩn khoản cầu xin tôi giữ nó và đưa cho những người tìm đến tôi trong hai mươi năm nữa, rồi ngất đi.

Hai hàng lệ lúc này đã chảy dài trên má ông. Ngừng một lúc cho bình tĩnh, ông mới nói, giọng run run: “Vài ngày sau đó, hai người họ… đ..đã … đã chết.”

Ông kết thúc câu truyện cùng tiếng thở dài. – Tôi hi vọng mình trao nó cho đúng người.

_ Cảm ơn ông vì câu chuyện. Tôi tin rằng ông sẽ không phải thất vọng khi trao nó cho chúng tôi. – Haru nói. – Vậy nhiệm vụ ông đưa ra là…?

Ngài Cua chìa ra một tấm ảnh vẽ một viên đá sapphire với những đường vân xanh óng ánh và nói ngắn gọn. – Ánh sáng vĩnh cửu. Đó là hi vọng duy nhất để tôi thực hiện mơ ước của mình.
----------







Khi Ngài Cua đã đi khỏi, Yuu chợt quay qua hỏi:

_ Haru, tại sao ss lại đòi cái hoa cài áo đó?

_ Moko đã từng đọc được về cái hoa cài áo đó trong một cuốn sách làm bằng vật chất đặc biệt mà em ấy tìm thấy trong khu phòng thí nghiệm bị thiêu cháy ở Red Moon, trong đó có ghi toàn bộ nghiên cứu về chiếc hoa cài áo này. Nó được làm từ một hợp kim có thành phần rất lạ, có khả năng khuyếch đại hay dự trữ năng lượng. Chiếc hoa cài áo này từng được thử nghiệm trên một toys tên là Uzuhara Naoko và bị thất lạc sau đó, nghe nói là khi nhà khoa học Matsuo Hanashi cùng cô ấy trốn khỏi Red Moon.

_ Rồi gì nữa?

_ Theo như Mo nói, nó có thể vẫn còn dự trữ năng lực ảo giác của Naoko. Lúc nãy chúng ta thấy bốn cánh hoa ánh vàng, tức là năng lượng không những còn mà rất nhiều. Năng lực ảo giác của Naoko có thể giúp chúng ta rất nhiều về sau này…
--------









Takumi rời khỏi phòng Kain một cách uể oải. Cậu đau lưng, mệt mỏi, cảm thấy cồn cào ở bụng còn hai mắt thì như muốn đình công đóng cửa. Cậu trở về phòng một cách vô thức, phân vân không biết nên đi ngủ hay đi ăn nữa.

_ Ta-kun ah.

Chau mày, cậu đánh vô đầu mình mấy cái vì tưởng gặp phải ác mộng, rồi hối hận khi thấy đầu mình đau điếng. Cái sự thật đau đớn vẫn hiện ra trước mắt: Nonoko đang ngồi, trên giường của cậu.

_ Từ ngày Rin bỏ đi, tôi thực sự rất buồn.

_ …

_ Thật sự cám ơn vì đã đi cùng tôi cả ngày hôm nay.

_ Không có gì.

_ Ta-kun, tại sao dạo này cậu lại đi làm cả những nhiệm vụ quá đơn giản này vậy. Như đi làm trợ thủ cho tôi tối qua?

_ Tôi muốn được ra ngoài, muốn tìm một người.

_ Tôi lại mong cậu chả bao giờ tìm được người đó…

_ …

_ Bởi vì cậu phải-là-của-tôi. – Nonoko bất chợt quay sang, định kiss một phát để chọc cậu, và nhìn thấy…

_ z z z z - …Takumi đang ngủ hết sức ngon lành. Đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt cậu toả ra vẻ thánh thiện, dễ thương như một đứa trẻ.

Nonoko nhăn mặt tức tối, nhưng rồi xẹp xuống sau một hồi suy nghĩ. Cậu khẽ véo má Tak, cười gian:

“Hôm nay tôi tạm tha cho cậu, mai cậu sẽ biết tay tôi, Ta-kun ah!”










Nam mô, xin Phật phù hộ đội trì cho Ta-kun còn sống để con còn hành.











Một đêm tuyết giá bình yên thực sự.
Lạnh.
Cả thế giới đều đã đi ngủ.


End chap 6

------
@Rin: nhớ nhiệm vụ nhá, chap 7. Cố gỡ gạc hình tượng cho Tak với T^T, dù thực sự còn chả nhớ hình tượng Tak là gì.

@All: hết nợ XD
Moko
Moko
ChoiKang
ChoiKang

Nữ
Tổng số bài gửi : 106
Age : 31
Tớ đến từ : non info
Sở thích : hành hạ và chọc phá người khác (sẽ kéo Meo ra quán Tiểu Hổ)
Tâm trạng : bị bệnh quên
Tình trạng hiện tại : mong chờ có mạng
Thanks : 0
Points : 295437
Registration date : 07/03/2008

http://atinysunshine.hot4um.com

Về Đầu Trang Go down

Moonshine - Page 2 Empty Re: Moonshine

Bài gửi by Meishou-chan Fri 12 Feb 2010 - 23:53

Vô com cho Mo ^_^

Viết có khá hơn trước. Văn phong tương đối tốt, trừ một vài chi tiết nho nhỏ. Nhưng có một vài chi tiết mà theo Mei có thể khai thác được thì Mo lại lướt nhanh quá, như thể Mo thích tập trung về mấy thứ vô hại cho kịch bản hơn á T_T

Mà... Naoko chết thật rồi à? Lại còn... 20 năm? Giỡn hả? o_O" Mèn ơi, thế hệ Dolls & Toys đời đầu...

*thở dài*

Nói chung thì chap này theo Mei không có chuyển biến gì mới lắm. Ầy, mà so với các chap trước, hơi ngắn =))

*lẩm bẩm* Tình hình này thì vẫn dùng kịch bản cũ của chap 6 được LOL
Meishou-chan
Meishou-chan
[Xích Tây tiểu thư]
[Xích Tây tiểu thư]

Nữ
Tổng số bài gửi : 160
Age : 32
Tớ đến từ : Akanishi's family ^___^
Sở thích : Jai nhà bạn XD~
Tâm trạng : Phe phởn... Have nothing to done *bò*
Tình trạng hiện tại : Sống dai lắm XD~
Thanks : 0
Points : 309146
Registration date : 07/06/2007

http://yume.timnhanh.com/yuui-chan

Về Đầu Trang Go down

Moonshine - Page 2 Empty Re: Moonshine

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Trang 2 trong tổng số 2 trang Previous  1, 2

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết