Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

[Short fic] Mai Hoa Lạc

Go down

[Short fic] Mai Hoa Lạc Empty [Short fic] Mai Hoa Lạc

Bài gửi by Nữ Hoàng Hành Hạ-TV Mon 8 Sep 2008 - 19:30

Author:Tinhvặn

Rating: 15+

Warning:sad,romance,shounen ai,tất cả sự kiện,nhân vật đều không có thật

Status:shortfic,complete



Xuân hoa như mộng

Mãi đuổi theo vầng trăng hư ảo

không hay biết hoa theo gió bay đến bên ai

Một ngày giật mình tỉnh cơn mộng xuân

Vầng trăng chỉ là hư ảo

Hoa kia đã theo gió bay xa

Tiếc nuối hương mai còn đọng trên áo ai




Đất nước Trung hoa năm 208 trước Công Nguyên các nước nhỏ dần được thôn tính bởi một vị tướng tài ba tên là Tề Vân.Không lâu sau ông thống nhất đất nước Trung Hoa rộng lớn đặt tên là Tề Quốc niên hiệu Kỷ Miêu năm thứ nhất.Tề Quốc được trị vì khoảng 200 năm thì biến mất trong vũ đài lịch sử như chưa từng hiện hữu.Câu chuyện này kể về ngày cuối cùng của Tề Quốc,về vua Sùng Chinh,vị vua cuối cùng.


Phủ Châu tể tướng có hai báu vật

Một là Nguyệt tiểu thư đài các đoan trang,nhan sắc làm lu mờ cả vầng trăng sáng

Hai là Mai thiếu gia văn võ song toàn,chàng nhân từ trong trắng như đóa bạch mai

Phủ nhà họ Châu có hai báu vật

Ngưỡng mộ ,ngưỡng mộ thay

Ganh tỵ,ganh tỵ lắm thay...


Nhà họ Châu là công quốc đại thần từ khi lập quốc,đời đời làm tướng quân,tể tướng phục vụ triều đình.Có thể nói mất nhà họ Châu quốc gia sẽ sụp đổ,hôm nay kẻ trên người dưới trong Châu phủ đều đứng ở cổng chờ nghênh đón tiểu thái tử.Những người đi đường tụ tập ngày càng đông vì tò mò muốn xem dung nhan của tiểu thái tử người sau này sẽ trị vì thiên hạ mặt mũi ra làm sao.Thái tử Lạc Phong tuy mới 12 tuổi nhưng đã thông minh tái trí không thua gì người lớn.Các phi tần ganh ghét tiểu thái tử được hoàng thượng sủng ái lại muốn con mình được làm thái tử nên nhiều phen ngầm ám sát Lạc Phong.Nếu không phải Lạc Phong thông minh biết trước mọi âm mưu thì đã không toàn mạng từ lúc mới sinh ra.Hoàng thượng dù đau lòng nhưng đành phải giao gởi tiểu thái tử cho tể tướng chăm sóc lấy cớ là để học hành.Châu tể tuớng vốn là người dạy dỗ cho hoàng thượng khi còn nhỏ,một lời nói của tể tướng hoàng thượng cũng phải nể vì hai ba phần,để tiểu thái tử ở Châu phủ là an toàn nhất.Đúng giờ ngọ đoàn tùy tùng của tiểu thái tử đã tới.Kèn trống đi trước quân lính sắp hai hàng theo sau,ở giữa là chiếc kiệu thái tử ngồi.Thật là oai phong náo động cả một góc trời.Chiếc kiệu dừng lại trước cổng Châu phủ,Châu tể tướng bước tới ba bước vòng hai tay trước ngực cung kính nói.

-Cung nghênh thái tử đến Châu phủ!

Một bàn tay nhỏ vén tấm rèm lên,dân chúng dù quỳ phục đầu cuối thấp nhưng mắt vẫn len lén nhìn lên.Thái tử Lạc Phong bước xuống kiệu thần thái uy nghi chẳng hề giống một đứa trẻ 12 tuổi.Long nhãn nhìn đến đâu người ta liền rạp mình sát đất đến đó chẳng dám nhìn lên.Thái tử mặc cẩm bào màu xanh ngọc,búi tóc cài trâm ngọc dát vàng.Làn da trắng,hai má phúng phính như mọi đứa trẻ khác.Chỉ có ánh mắt là sắc sảo vẻ từng trải hiểu chuyện không giống trẻ thơ.

-Thái tử chắc đã mệt xin mời vào phủ nghỉ ngơi!

-Ta chưa thấy mệt.Châu tể tướng này,trong cung ta từng nghe bài đồng dao về hai báu vật của ông.Có thể cho ta thưởng lãm chăng?

-Thái tử quá lời,mọi người chỉ là đồn đại quá lời chứ hai đứa con của thần sao dám gọi là báu vật...

-Cha,không phải cha từng nói tụi con là viên minh châu của cha sao?

-Vô lễ,cha đang nói chuyện không được phép xen vào!!


Châu tể tướng bị con gái nói trúng liền đỏ mặt vờ tức giận.Châu tể tướng ngoài 50 mới có hai mụn con nên ông vô cùng tự hào,cưng yêu chiều chuộng hai đứa con có phần hơn cả Châu phu nhân.Ngân Mai và Ngân Nguyệt là anh em song sinh.Ngân Mai là anh trai,tuổi nhỏ đã thông minh thường giúp cha xử lý chính sự.Bản tính hiền lành thường bố thí giúp kẻ nghèo hèn được mọi người hết lòng yêu mến.Ngân Nguyệt là em gái trái ngược hẳn với người anh ít nói trầm lặng,cô bé tinh nghịch hiếu động thường bày trò chọc phá mọi người.Dù tuổi còn nhỏ nhưng Ngân Mai đã được mọi người xưng tụng là hoa khôi.Cả hai nhỏ hơn Lạc Phong một tuổi.Là trẻ con nên cả ba nhanh chóng kết thân,Ngân Nguyệt thường kéo Lạc Phong đi chơi khắp nơi.Châu phủ từ đó ngày nào cũng đầy ắp tiếng cười trẻ thơ.


Ngày tháng trôi nhanh thoáng chốc đã qua 8 mùa hoa nở,Lạc Phong giờ đã là chàng trai võ công cao cường,thân hình vạm vỡ.Mày kiếm mắt sao,giọng nói trầm ấm áp như nắng mai.Bao nhiêu tiểu thư quyền quý tương tư chàng mà không dám nói vì một lẽ bên cạnh chàng luôn có đệ nhất mỹ nhân kinh thành Châu Ngân Nguyệt.Nàng vừa tròn 19 tuổi xuân xanh,má phấn môi hồng nàng đẹp rực rỡ như mùa xuân.Hiện giờ nàng đang tíu tít như chim hót kể cho Lạc Phong chuyện nàng vừa nghe lõm được.

-Phong ca huynh biết không muội vừa nghe cha bảo với mẫu thân chờ năm tới huynh đăng cơ muội sẽ được nhập cung làm hoàng hậu!

-Chuyện đó phụ hoàng đã nói với huynh từ tháng trước rồi!


Lạc Phong thờ ơ trả lời,tháng trước nghe phụ hoàng nói anh sẽ thành thân cùng Ngân Nguyệt.Lạc Phong cảm thấy có chút khó chịu trong lòng dù anh không rõ nguyên nhân là tại vì sao,chuyện cùng Ngân Nguyệt trở thành vợ chồng với anh đó là chuyện đương nhiên.Chợt Lạc Phong nhìn thấy Ngân Mai đang ngồi trong thư phòng đọc sách như mọi ngày,cả hai chỉ cách nhau một khoảng sân nhỏ mà sao như ở hai thế giới.Ngay từ nhỏ Ngân Mai luôn như vậy,xa cách mọi người chỉ chúi đầu vào những quyển sách.Luôn là người lặng lẽ theo sau anh và Ngân Nguyệt nhưng không bao giờ cùng chơi đùa.Ngân Mai cũng đã 19 tuổi,cậu không có vẻ nam tính của Lạc Phong càng không đẹp nữ tính như em gái song sinh của cậu.Ngân Mai mang vẻ đẹp của hai giới tính một cách hài hòa bổ sung cho nhau.Ngân Mai có suối tóc dài mềm mượt,chân mày rậm cong như vầng trăng khuyết.Sóng mũi cao và thẳng,hàng mi cong như liễu rũ đôi mắt đen mơ màng.Thân hình mảnh mai thoạt nhìn lầm tưởng là nữ nhi nhưng võ công cậu cao cường đánh thắng cả đại nội thị vệ trong hoàng cung.Biết bao nhiêu cô gái yêu thầm nhớ trộm Ngân Mai và cũng không ít nam nhân ngày đêm mơ tưởng được nắm tay đối ẩm cùng cậu.Lạc Phong bao phen vất vả đuổi những cái đuôi không cho đến gần cậu.Anh chẳng biết vì sao phải làm thế chỉ là thấy trong lòng dâng lên nỗi khó chịu mỗi khi Ngân Mai trò chuyện với ai khác.Anh làm vậy vì không muốn mất đi người bạn thân hay sợ người ta cướp mất món đồ của mình ,hay là còn một lý do nào khác mà tự bản thân anh không biết.


Mùa thu năm tới Lạc Phong sẽ đăng ngôi,mùa thu năm tới Ngân Nguyệt sẽ xuất giá.Khi mùa thu đến bão táp phong ba sẽ nổi lên cuốn đi tất cả yêu thương chỉ còn để lại sự thù hận và dối trá.Nếu như cứ mãi là trẻ thơ thì hay biết mấy,sẽ có thể vô tư cười đùa.Ngân Mai sẽ không phải đau khổ,Ngân Nguyệt sẽ không phải áy náy và ray rứt.Lạc Phong sẽ không phải nhận ra tình cảm thật của mình,càng không phải gây ra bi kịch sau này khiến dân chúng lầm than.Mùa thu năm đó,cả ba chìm vào dòng xoáy của số phận.





Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Trial Moderators
Trial Moderators

Nữ
Tổng số bài gửi : 79
Tớ đến từ : hành tinh hành hạ kế bên trái đất trong thái dương hệ
Sở thích : Hành hạ nhân vật trong fic
Tâm trạng : lười vô đối, phởn vô phương
Thanks : 0
Points : 285450
Registration date : 08/09/2008

Về Đầu Trang Go down

[Short fic] Mai Hoa Lạc Empty Re: [Short fic] Mai Hoa Lạc

Bài gửi by Nữ Hoàng Hành Hạ-TV Mon 8 Sep 2008 - 19:38

TANG LỄ


Vầng trăng hư ảo mãi mãi chẳng thể có được

Người chìm đắm trong ánh trăng,cánh hoa mai ủ rũ

Người đem hoa thế chỗ vầng trăng xa xăm

Đóa bạch mai lặng lẽ héo tàn





Tháng sáu trời vào thu, những cánh chim én bay rợp trời. Hoàng hôn ngày càng đỏ rực như một điềm báo trước. Những người trong Châu phủ hiện đang bận chuẩn cho hôn lễ của đại tiểu thư Ngân Nguyệt.Không khí náo nhiệt chẳng phút nào tĩnh lặng. Bà mai đang chải tóc cho tân nương, vừa chải tóc bà vừa nói

-Một chải phu thê bách niên hảo hợp, hai chải con cháu đầy nhà, ba chải răng long tóc bạc.

Cô dâu trẻ trong gương mỉm cười hạnh phúc, nàng mặc đồ dành cho tân nương tiệp một màu đỏ. Màu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng hồng. Trâm cài tóc nào là phỉ thúy, hổ phách .Bông tai làm bằng ngọc lưu ly, tay đeo cặp vòng xuyến long phụng bằng vàng ròng. Cánh cửa phòng bật mở, Ngân Mai bước vào với gương mặt tươi cười nhưng chẳng thể giấu nổi vẻ sầu muộn vương trong mắt. Hôm nay Ngân Mai vẫn mặc đồ trắng điểm thêm vài bông mai trắng. Nhìn thấy anh trai cô dâu cười rạng rỡ, gương mặt vốn đã đẹp nay càng đẹp hơn.

-Bà mai xin hãy để tôi trò chuyện riêng với ca ca!

-Vâng, tôi xin cáo lui!

-Muội muội của huynh hôm nay đẹp lắm không khác nào tiên nữ giáng trần

-Huynh khen muội có phải sẵn tiện tự khen mình? Vì gương mặt hai ta giống nhau như đúc mà!

-Sắp xuất giá rồi mà còn không bỏ được tật trêu đùa? Vào cung rồi thì phải nghiêm chỉnh không được đùa giỡn như ở nhà có biết không!?

-Muội còn muốn chơi đùa chưa muốn lấy chồng hay là huynh làm tân nương thay muội đi!

-Ha ha, sao được chứ muội muội ngốc!

-Được mà, huynh có gương mặt giống muội chỉ cần mặc áo tân nương sẽ không ai phát hiện đâu!


Ngân Mai thôi cười nghiêm giọng nói


-Muội đùa hơi quá rồi đấy, nếu có ai nghe thấy việc này thì cả nhà họ Châu sẽ bị tru di cửu tộc, muội có biết không hả!?

-Muội xin lỗi!

-Từ nay không được nhắc đến chuyện này nữa, cả nghĩ muội cũng không được, hiểu chứ!?

-Dạ! Muội biết nói vậy là không nên nhưng...trái tim huynh đang đau lắm phải không?

-Nguyệt...?

-Chúng ta là anh em sinh đôi từ nhỏ cái gì cũng thích giống nhau thì tình yêu làm sao ngoại lệ được?

-Muội đừng nói bậy!!!

-Huynh tưởng muội là kẻ ngốc sao? Ngay từ lần đầu tiên gặp thái tử ánh mắt của huynh luôn dõi theo người, mỗi lần bị phạt đòn huynh luôn đứng ra chịu tội. Muội biết đó không chỉ vì muội mà còn vì thái tử. Còn nữa...

-Đủ rồi!! Muội đừng nói nữa!!!

-Ca ca...Muội rất yêu thái tử. Nhưng muội cũng yêu quý huynh nữa, muội không đành lòng nhìn ca ca đau buồn. Huynh hãy làm tân nương thay muội...


Ngân Nguyệt không thể ngăn dòng nước mắt tuôn rơi,làm sao có thể không đau lòng. Đem tình yêu của mình trao cho người khác,việc làm này phải cần rất nhiều can đảm và dũng khí. Nhưng đây là người anh trai mà cô rất yêu thương và cô biết trong tim Lạc Phong không chỉ có mình cô. Nó còn có cả hình bóng của Ngân Mai, hai người là người cô yêu quý nhất dù có đau lòng cô phải tác hợp cho họ. Ngân Mai nhẹ lau nước mắt của em gái, anh không ngờ Ngân Nguyệt tinh ý đến thế nhận ra nỗi lòng của anh. Trong lòng rất muốn nhận lời nhưng lý trí không cho phép anh đồng ý.


-Khờ quá, có tân nương nào trong ngày thành thân lại đi kêu người khác thế chỗ mình? Trên đời này chắc chỉ có muội là ngốc nhất thôi!

-Ca ca...

-Muội nghe huynh nói đã, đúng là huynh thích thái tử nhưng tình cảm của anh đối với người cũng giống như đối với muội vậy, ngoài tình huynh đệ không còn gì khác. Thánh thượng đã chọn muội, Lạc Phong..cũng vậy, muội phải xứng đáng với ân tình của mọi người chứ. Nếu muội muốn huynh vui thì phải là một thê tử hạnh phúc nhất thế gian. Muội có làm được không?

-Muội hứa!

-Ngoan lắm, giờ huynh phải kêu bà mai tới trang điểm lại cho muội. Nước mắt làm trôi hết phấn son rồi kìa, tân nương mà xấu xí quá tân lang sẽ chạy mất đấy!

-Ca ca!!!

-Ha ha ha!


Đóng cửa phòng lại Ngân Mai đi ra đại sảnh đường, các gia nhân đang bận rộn di chuyển đồ đạc tới lui. Nhìn thấy bà mai anh liền kêu

-Bà mau vào phòng trang điểm lại cho tiểu thư!

-Vâng, thiếu gia!

Ung dung đi khỏi sảnh đường ra đến hành lang Ngân Mai vụt chạy đi, chạy thật nhanh tới khu vườn nhỏ nơi anh tin chắc sẽ không có ai tới. Ngồi phịch xuống gốc cây bạch mai anh tựa lưng vào thân cây. Ngân Mai đấm liên hồi vào ngực vừa đấm vừa lẩm bẩm

-Tim ơi hãy bình tĩnh,l àm ơn đừng tan vỡ.Chỉ cần qua ngày hôm nay thôi ta sẽ thật sự bỏ cuộc. Chỉ cần qua ngày hôm nay tất cả sẽ chấm dứt. Chịu đựng thêm một chút nữa, cơn đau sẽ mau chóng chấm dứt. Cố lên Châu Ngân Mai mình làm được mà!

Ngước lên bầu trời xanh nuốt nước mắt vào lòng, những lời ban nãy anh nói với Ngân Nguyệt cũng là để tự nhắc nhở mình. Anh không được có ảo tưởng, Lạc Phong mãi mãi không bao giờ thuộc về anh.

-Trời...đang mưa?

Không phải, bầu trời rất trong xanh không một gợn mây. Là nước mắt của Ngân Mai, không phải trời mưa. Dù hiểu rõ Lạc Phong không thuộc về mình, nhưng chỉ nghĩ đến thôi tim Ngân Mai đã đau nhói. Giống như bị một con dao đâm vào tim, con dao cùn nên vết đâm nham nhở không đứt. Đau đến chảy nước mắt. Hãy cứ khóc đi đã có cây bạch mai là đồng lõa, tán cây và những cánh hoa sẽ che giấu cho chàng, hãy cứ khóc cho thỏa lòng. Con đường tình yêu sao quá chật hẹp có kẻ đi đến đích hạnh phúc, cũng có người bị giam giữ trong bụi gai tình yêu.

-Thiếu gia ơi đã tới giờ xuất hành, cậu đang ở đâu,thiếu gia!!??


Giật mình từ cơn xúc động Ngân Mai lau vội nước mắt gương mặt thoáng chốc trở lại lạnh lùng, chỉ có cây bạch mai mới biết anh vừa rơi nước mắt đau thương. Bước ra khỏi tán cây anh bước vội về phía hành lang đang có người hầu đứng chờ

-Thiếu gia, cậu đi đâu vậy? tôi tìm cậu khắp nơi, sắp trễ giờ lành rồi!!

-Ta biết, mau đi thôi!


Con gái tể tướng xuất giá vào hoàng cung nên đám rước đặc biệt lộng lẫy hơn người thường, kiệu hoa màu đỏ dát vàng. tám người phu khiên kiệu, mười hai a hoàn vừa đi vừa tung hoa lên trời. Trống kèn không ngớt vang lên. Châu tể tướng thích yên tĩnh nên Châu phủ nằm ở ngoại ô, muốn vào hoàng cung phải đi ngang qua một ngọn núi nhỏ ngọn cỏ mọc cao quá lưng người. Biết trước những kẻ ganh ghét và e sợ sau cuộc hôn nhân này thế lực của hòang thượng mới đăng ngôi càng lớn mạnh. Một số kẻ tiểu nhân sẽ nhân cơ hội này tập kích. Đoàn người thận trọng đi qua ngọn núi, tới chỗ cỏ mọc um tùm nhất quả nhiên bị phục kích, khoảng năm mươi kẻ mặc áo đen bịt mặt đồng loạt xuất hiện. Tuy ngụy trang khá giống kẻ cướp nhưng Ngân Mai nhận ra ngay đó là những binh lính được huấn luyện đặc biệt.

-Tất cả nghe rõ!bằng mọi giá phải bảo vệ kiệu hoa!!!


Ngân Mai thúc ngựa xông vào phía đám người bịt mặt, bọn chúng quả không phải tầm thường chỉ trong chốc lát đã hạ gục tám mươi trong một trăm binh lính tinh nhuệ. Dù là cao thủ nhưng phải đối mặt với quá nhiều địch thủ chẳng mấy chốc Ngân Mai bắt đầu thấm mệt. Trong một lúc sơ suất anh đã để đối thủ thừa dịp lẻn ra sau lưng đánh lén, cái giá phải trả cho sai lầm của anh chính là...

-Ca ca cẩn thận!!!

-Ngân Nguyệt!!!


Áo đỏ tân nương càng đỏ rực hơn bởi máu người, nhanh như chớp chỉ một nhát kiếm anh đã chém thủ phạm thành trăm mảnh. Ôm trong tay thân xác ngày càng lạnh giá của Ngân Nguyệt toàn thân anh run rẩy không cách gì kiềm chế được, trong mắt anh không nhìn thấy những người lính đang dần gục ngã bởi những tên cướp hung hãn, anh chỉ thấy làn da ngày càng nhợt nhạt của Ngân Nguyệt. Máu đỏ dần nhuộm chiếc áo trắng của anh.

-Ca...ca...

-Ráng lên Ngân Nguyệt, huynh sẽ đưa muội đi đại phu ngay!!

-Muội..buồn ngủ...

-Không!!! Muội không được ngủ!!! Muội còn phải làm tân nương!!!

-Ca ca, huynh đừng..đừng khóc. Có..thể...hứa với muội một chuyện...?

-Huynh hứa! Cái gì huynh cũng hứa với muội, miễn là muội đừng chết!!!

-Hãy...sống tốt thay cho phần...của...muộ...i...

-Ngân Nguyệt!!! Ngân Nguyệt!!! Mở mắt ra đi Ngân Nguyệt!!! Muội không được chết!!! Aaaaa!!!


Ngân Mai quá đau lòng anh ngẩn mặt lên trời mà gào thét như muốn hỏi anh đã làm nên lỗi lầm gì mà ông trời nỡ cướp mất em gái yêu thươnh của anh. Đúng lúc đó một tên xông vào thừa cơ hội đâm lén anh. Một tia sáng lóe lên, một thân người ngã gục. Lao đi như một cơn gió, những nơi Ngân Mai đi qua từng xác người đổ gục xuống chẳng mấy chốc chỉ còn lại Ngân Mai đứng trên xác người chất thành đống. Chiếc áo trắng giờ hoàn toàn nhuộm màu đỏ, hòa cùng với ánh hoàng hôn đỏ thẫm. Cả không gian chỉ còn một màu đỏ nhức mắt và bi thương.

Trời tối người trong Châu phủ hoảng kinh hồn vía khi thấy Ngân Mai toàn thân đầy máu đang kéo chiếc kiệu hoa, chiếc kiệu hoa không có tân nương chỉ có xác của tiểu thư Châu Ngân Nguyệt. Vài ngày sau có tin đồn một số quan lại và cung phi chết một cách bí ẩn đặc điểm chung là gương mặt nạn nhân co rúm lại sợ hãi như gặp phải ma. Không ai bảo ai tất cả tự hiểu thủ phạm là ai. Tang lễ Châu Ngân Nguyệt vang đầy tiếng khóc thương, trong đám đông đó không có Ngân Mai lẫn Lạc Phong. Vài tuần sau, khi mà mộ Ngân Nguyệt đã xây xong Lạc Phong đến Châu phủ tìm Ngân Mai. Cả hai cùng đi dạo ra vườn hoa nơi mà khi còn sống Ngân Nguyệt rất yêu thích. Giờ đây khu vườn không có nụ cười như nắng xuân của cô bông hoa như héo tàn không khí trở nên âm u.

-Có biết tại sao ta không đến dự tang lễ Ngân Nguyệt không?

-...!

-Vì ta sợ nhìn thấy khuôn mặt lạnh giá của nàng, không muốn tin nàng đã chết!!!

-Phong...

-Ta cũng không muốn nhìn mặt ngươi, gương mặt giống hệt Ngân Nguyệt. Chẳng phải ngươi có võ công cao siêu lắm sao?Tại sao để nàng chết!!!

-Xin lỗi!

-Xin lỗi thì có ích gì? Nếu ngươi không phải là anh của nàng,nếu không phải ta sống cùng ngươi mười năm trời thì ta đã tự tay giết ngươi rồi!!!

Tim Ngân Mai đau nhói, không cần đến kiếm hay hình cụ tra khảo, từng lời nói của Lạc Phong là lưỡi dao vô hình rạch nát tim can. Ngân Mai muốn khóc nhưng cố nén cho nước mắt đừng rơi.

-Châu Ngân Mai ngươi nghe cho rõ, ta tuyệt đối không để ngươi sống yên ổn. Ngươi phải trả giá tội lỗi của ngươi. Ta sẽ thay Ngân Nguyệt trừng phạt ngươi. Châu Ngân Mai nếu ngươi còn lương tâm của một nam tử hán thì hãy mạnh dạn trả giá cho tội lỗi của ngươi!

-Tôi còn sống trên đời này là để chuộc lỗi với Ngân Nguyệt!

-Tốt lắm, hãy nhớ kỹ lời ngươi vừa nói!


Không lâu sau có chiếu chỉ triệu Ngân Mai nhập cung làm thái giám, từ đó Châu phủ mất đi hai báu vật, trong hoàng cung có thêm một thái giám Ngân Mai. Sao không nói ra Lạc Phong sợ mất đi Ngân Mai nên mới giữ lại trong cung, đây vốn không phải là sự trừng phạt. Tình yêu vốn dĩ rất tuyệt vời, trong tình yêu không có sự phân biệt quy tắc hay luật lệ. Chỉ có con người hèn nhát không dám thành thật đã nhuộm lên màu sắc bi thương trong tình yêu. Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết thành thật với bản thân







Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Trial Moderators
Trial Moderators

Nữ
Tổng số bài gửi : 79
Tớ đến từ : hành tinh hành hạ kế bên trái đất trong thái dương hệ
Sở thích : Hành hạ nhân vật trong fic
Tâm trạng : lười vô đối, phởn vô phương
Thanks : 0
Points : 285450
Registration date : 08/09/2008

Về Đầu Trang Go down

[Short fic] Mai Hoa Lạc Empty Re: [Short fic] Mai Hoa Lạc

Bài gửi by Nữ Hoàng Hành Hạ-TV Mon 8 Sep 2008 - 19:40

NGUYỆT MỘNG



Phong, hoa, tuyết, nguyệt

Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông

Giờ đây đã mất đi vầng trăng

Cảnh vật liệu còn đẹp như xưa?

Lưu luyến ánh trăng mong nằm mộng

Thấy lại vầng trăng xưa như chưa từng đánh mất





Không gian tràn ngập bóng tối, tất cả đều đen ngòm không chút ánh sáng. Ngân Mai tự hỏi sao anh lại ở đây, rõ ràng lúc nãy anh đang nằm ngủ vậy thì chắc hẳn đây là mơ. Nhưng thật kỳ lạ xung quanh đều tối đen như mực vậy tại sao anh nhìn thấy chính mình.Vừa nghĩ xong thì khắp người Ngân Mai phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, ánh sáng ngày càng lan rộng đến khi tụ lại thành một hình hài. Là Ngân Nguyệt, cô đang hiện ra ngày càng rõ ràng. Vẫn đôi mắt tinh nghịch nụ cười kiều diễm, vẫn thân hình uyển chuyển thướt tha. Ngân Nguyệt đứng đó tười cười như lúc còn sống.

-Ngân Nguyệt...

-Ca ca!

-Huynh thấy muội vậy có nghĩa là huynh đang nằm mộng? Nhưng không sao, miễn là huynh được gặp lại muội!

-Hi hi, ca ca à đây là mộng nhưng cũng là thực

-Muội nói vậy là sao? Huynh không hiểu?

-Sáu mươi năm một ngày mặt trăng sẽ trở nên đỏ rực, khi mặt trăng đỏ xuất hiện sẽ thực hiện cho ta một điều ước. Nên huynh mới gặp được muội, một hồn ma

-Nguyệt muội huynh nhớ muội lắm, sao muội còn chưa siêu thoát?

-Hôm nay muội đến đây vì có việc chưa yên tâm về huynh.

-Ca ca của muội không phải là con nít để muội lo lắng cho, đừng nấn ná ở đây nữa hãy mau đi đầu thai!

-Ca ca, sao huynh cứ phải hành hạ trái tim mình? Huynh nhát gan đến nỗi không dám thổ lộ lòng mình với hoàng thượng sao?

-Nguyệt muội đừng nói khích huynh, suốt đời này huynh sẽ không để Lạc Phong biết tình cảm của huynh dành cho người. Mãi mãi không bao giờ!

-Tại sao chứ? Rõ ràng hai người yêu quý nhau cớ sao phải phải dày vò nhau? Điều gì ngăn cản tình cảm của huynh!?

-Muội không hiểu đâu! Tóm lại chuyện huynh và hòang thượng muội không cần bận tâm, hãy đi đầu thai đi!

-Nhưng ca ca...

-Đi mau đi!!

-Ca ca...!!!



Giật mình vì tiếng kẻng báo hiệu canh ba Ngân Mai bật người dậy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lau vội mồ hôi ở trán anh đứng dậy tìm đèn cầy để đốt lên.Căn phòng được thắp sáng ánh nến lung linh như ở trong cõi mơ, tựa người vào khung cửa sổ nhìn ra ngoài. Bầu trời vẫn còn tối đen, ánh trăng đã không còn đỏ nữa mà trở lại màu vàng dịu dàng. Nhớ lại giấc mơ ban nãy bất giác anh tự lẩm bẩm

-Nguyệt muội có hiểu, sống trên đời không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình...

Phải, đây chính là nguyên nhân ngăn Ngân Mai lại. Anh tin rằng, nếu muốn anh có thể khiến Lạc Phong yêu mình, nhưng địa vị hoàng đế không cho phép cả hai sống bên nhau được. Lạc Phong có trách nhiệm sinh ra một hoàng tử nối dõi nếu không vương triều họ Tề sẽ tuyệt tự, đất nước sẽ lâm vào cảnh loạn lạc. Còn nếu bỏ trốn cùng nhau thì có chắc sẽ không bị bắt lại. Ngân Mai qua thiện lương và chu đáo, làm việc gì anh đều suy tính thật kỹ rồi mới làm.Với tính cách đó anh dễ dàng xử lý chuyện chính sự nhưng trong tình yêu quá lý trí sẽ dẫn đến tình yêu dần bị đánh mất.Ngân Mai đang tự tay bóp chết tình yêu của mình. Mãi suy nghĩ anh không nhận ra có người đang vào phòng mình đến khi quay lại, Ngân Mai giật mình nhìn thấy Lạc Phong đang nằm trên giường chăm chú nhìn anh.

-Đang nghĩ gì mà say sưa đến nỗi không hay biết xung quanh vậy?

-Thần đắc tội không kịp nghinh đón hoàng thượng...

-Miễn,miễn lễ. Chẳng phải trẫm đã nói khanh không cần thi lễ với trẫm khi chỉ có hai ta?

-Nhưng thần...

Chợt Lạc Phong đưa tay lên mặt Ngân Mai gương mặt lộ vẻ lo lắng hỏi

-Ngươi vừa khóc sao?

-Thần...thần không có!

Ngân Mai giật mình không phải vì không nhớ mình đã khóc lúc nào, trong mơ hay vừa mới nãy. Ngân Mai giật mình vì cái chạm vào của Lạc Phong.Hơi ấm từ tay người làm anh như chết sững,cả người nóng rang lên tim đập rộn ràng quên cả hơi thở.Những ngón tay dài di chuyển từ má trái đến cái mũi nhỏ, ngập ngừng nơi khóe mắt, nhẹ nhàng lau đi từng giọt lệ còn đọng trên mi như hạt sương mai.Rồi từ từ những ngón tay rơi dần đến khi chạm vào bờ môi mềm, nghịch ngợm ở đó chán chê đôi tay bắt đầu dời xuống chiếc cằm nhỏ. Lạc Phong nhẹ nâng cằm Ngân Mai lên nhìn say đắm vào mắt Ngân Mai, rồi người từ tốn hôn lên đôi môi ngọt ngào như kẹo.Một nụ hôn dịu dàng và tràn đầy khao khát. Dùng chút lý trí còn sót lại Ngân Mai đẩy mạnh Lạc Phong ra, con người luôn cuốn anh vào những ảo tưởng vô vọng

-Hoàng thượng trời đã khuya rồi xin người mau chóng nghỉ ngơi giữ gìn long thể!

-Ngươi sợ à? Đã không còn đau như lần đầu nữa, hay ngươi vẫn chưa quen?

Lạc Phong nhếch miệng cười nói ra những lời khiến Ngân Mai phải đỏ bừng mặt vội quay đi không dám nhìn người. Nhưng Lạc Phong là hoàng đế không ai được phép từ chối yêu cầu của người và Ngân Mai càng không được quyền từ chối. Lạc Phong nắm lấy vai Ngân Mai xoay người anh lại để đối mặt trực tiếp với người.Mắt đối mắt, một ánh mắt cố sức tránh né, một ánh mắt không buông tha đôi mắt trốn tránh kia. Lạc Phong tức giận gằn giọng

-Hình như ngươi đã quên thân phận ngươi là gì, Ngân Mai tại sao ngươi ở đây?

-Để đền tội

-Ta là gì của ngươi?

-Ngài là chủ nhân

-Tốt lắm, hãy nhớ kỹ ngươi không phải là người hầu hay nô tài. Ngươi chỉ là đồ vật của ta, ngươi mãi mãi thuộc về ta!Ngươi rõ chứ!?

-Vâng,hoàng thượng!

-Đến đây!

Ngân Mai ngoan ngoãn đến gần Lạc Phong, người vội vã ôm lấy Ngân Mai. Không còn nụ hôn dịu dàng chỉ có nhưng cái hôn cuồng điên như muốn xé nát bờ môi xinh. Đôi tay cởi nhanh những sợi dây buộc chiếc áo ngủ màu tím nhạt, cơn gió vô tình thổi qua cuốn bay tấm áo ra góc phòng. Chỉ còn lại dưới ánh trăng thân hình xinh đẹp như nàng tiên, suối tóc đen xõa dài bay theo gió. Bàn tay mềm e lệ che đi khuôn mặt ửng hồng vì ngượng, đã mười năm trôi qua nhưng dường như thời gian không đến với Ngân Mai. Gương mặt vẫn xinh đẹp như mười năm trước. Còn Lạc Phong đã thay đổi rất nhiều, không còn gương mặt của thiếu niên giờ đây người mang vẻ đẹp của đàn ông tuổi trung niên. Một vẻ đẹp đầy quyến rũ. Bàn tay to ôm lấy thân hình mảnh mai như thiếu nữ của Ngân Mai, nụ hôn trượt dần xuống cổ đi qua vai rồi xuống ngực. Đôi môi tham lam không chịu dừng lại ở đó mà tiếp tục dạo chơi trên làn da trắng ngần, chẳng mấy chốc mồ hôi đã ướt đẫm thân người đôi môi đỏ mọng bật ra tiếng rên khẽ yếu ớt mỗi khi trên người lại có thêm một dấu đỏ như nung cháy làn da. Đây là cách người trừng phạt Ngân Mai, hành hạ cả tâm hồn và thể xác. Dù có nói hoa mỹ đến đâu thì hành động của Ngân Mai thật quá xấu xa, anh nhập cung không phải chỉ vì anh thấy tội lỗi với em gái. Nguyên nhân thật sự là anh muốn được gần gũi Lạc Phong, dù chỉ là thế thân của Ngân Nguyệt, mỗi đêm nghe lời thì thầm/trẫm yêu ngươi/ đưa anh vào ảo tưởng không có thật. Dù chỉ một khoảnh khắc thôi để anh ngỡ chính mình là người được Lạc Phong yêu không phải Ngân Nguyệt, với Ngân Mai thế là đã đủ.Rốt cuộc thì Ngân Mai vẫn chỉ là con người tầm thường cũng có sự ích kỷ và ảo vọng chỉ khác là anh che giấu tài tình hơn người khác. Mỗi lần nhìn Lạc Phong ngủ say bên cạnh mình Ngân Mai tự hỏi đây là giấc mộng đẹp hay là ác mộng.Khi nào thì chấm dứt cơn mơ đau khổ này.Vừa luyến tiếc không muốn tỉnh mộng nhưng cơn mơ nào cũng phải kết thúc, bàng hoàng nhận ra hiện thực không như mơ






Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Trial Moderators
Trial Moderators

Nữ
Tổng số bài gửi : 79
Tớ đến từ : hành tinh hành hạ kế bên trái đất trong thái dương hệ
Sở thích : Hành hạ nhân vật trong fic
Tâm trạng : lười vô đối, phởn vô phương
Thanks : 0
Points : 285450
Registration date : 08/09/2008

Về Đầu Trang Go down

[Short fic] Mai Hoa Lạc Empty Re: [Short fic] Mai Hoa Lạc

Bài gửi by Nữ Hoàng Hành Hạ-TV Mon 8 Sep 2008 - 19:50

ĐOẠN CUỐI TÌNH YÊU


Ngàn lần chôn kín tình cảm

Ngàn vạn lần thầm gọi tên trong tim

Vô vạn lần không muốn rời xa

không thể có được dù nhớ nhung day dứt

Như hạt cát chẳng thể nắm trong tay




Mùa xuân mặt đất bừng tỉnh vươn vai thay áo mới, khoác lên xiêm y màu hoa xuân.Trời tô điểm thêm chút nắng dịu dàng. Ba ngày đầu xuân nội cung sẽ mở cửa cho các quan viên vào ngắm hoa. Bước vào vườn thượng uyển ta thấy các tảng đá được gọt dũa khéo léo xếp dọc theo lối đi, những bông hoa nhỏ nghiêng mình chào khách. Chính giữa khu vườn là một ngọn thác giả, xung quanh là những bông hoa quý như Hoa Mẫu Đơn, Cúc Đại Đóa, Thủy Tiên Tím và nhiều loại hoa lạ. Từ thác nước những giọt nước bắn ra đọng lại trên cánh hoa ánh nắng chiếu vào lấp lánh vườn thượng uyển đẹp như tiên cảnh bồng lai. Các quan và phi tần, công chúa cùng ngồi trong đình viên vừa trò chuyện vừa ngắm những cánh bướm đủ màu sắc. Thái hậu luôn tự hào về vườn hoa của bà nhưng hôm nay Thái hậu không ngắm hoa, Bà đang nôn nóng chờ một người.

-Hoàng thượng giá lâm!!!

Nghe báo truyền hoàng thượng tới các quan lại, công chúa, phi tần vội vã quỳ xuống nghinh đón

-Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!!

-Trẫm miễn lễ! Thần nhi xin thỉnh an mẫu hậu!

-Hoàng nhi hãy an tọa!

-Tạ ơn mẫu hậu!

Vừa ngồi xuống Lạc Phong quay sang Ngân Mai nói

-Sao ngươi còn chưa ngồi?

-Thần đứng được rồi!

-Người đâu lấy ghế!

Ngân Mai khổ sở ngồi cạnh Lạc Phong, sau lưng là những cái nhìn căm ghét lẫn ganh tỵ của các nàng công chúa. Thái Hậu không thích nhà họ Châu vì Châu tể tướng bao lần chống đối phụ thân của bà, từng phản đối thánh thượng lập bà làm hoàng hậu. Sự căm ghét càng tăng khi hoàng thượng giao thái tử cho tể tướng dạy dỗ mà không phải là phụ thân của bà.Và giờ thì con gái ông ta là nguyên nhân Lạc Phong không chịu lập hoàng hậu, bà không thể ngồi yên được nữa phải ra tay thôi.

-Hoàng nhi này cũng đã đến lúc con phải lập hậu rồi!

-Mẫu hậu chẳng phải con đã nói là không muốn? Vị trí hoàng hậu là của Ngân Nguyệt!

-Ta biết con nặng tình với nàng ta nhưng cũng như câu "nước một ngày không thể không có vua" hậu cung cần có người cai quản. Ta đã già rồi không thể giúp con được!

-Mẫu hậu nhưng hoàng nhi...

-Không cần nói nữa, ý ta đã quyết! Người đâu mau truyền quận chúa Ngọc Diệp!

-Mẫu hậu...!

-Ta chắc khi con nhìn thấy nàng ta sẽ hài lòng!

-Thần nhi...

-Ngọc Diệp xin thỉnh an thái hậu, hoàng thượng vạn tuế!

Một tiếng nói dịu êm như nước chảy chim hót vang lên, cô gái từ từ bỏ mạng che mặt ra. Là khuôn mặt của Ngân Nguyệt, tất cả như chết sững hết nhìn Ngân Mai đến quận chúa Ngọc Diệp. Quả là họ giống nhau như tạc cứ như Ngân Nguyệt sống lại, thái hậu đắc ý nói.

-Hoàng nhi thích Châu tiểu thư thì ta tìm một cô gái giống nàng ta, quận chúa Ngọc Diệp luận về tài sắc không hề thua kém Châu tiểu thư. Thân phận lại cao quý nàng là công chúa nước Phù Tang phương bắc, nếu chúng ta kết thân được với họ thì Tề Quốc càng lớn mạnh thêm...

Thái hậu chợt ngừng nói bà đã nhận ra sắc mặt Lạc phong sa sầm lại, từ lúc Ngân Nguyệt chết không ai được nhắc đến cái tên cấm kỵ đó. Chỉ cần lỡ lời nói ra để hoàng thượng nghe được nhẹ thì bị cắt luỡi nặng thì bị chém đầu.Lạc Phong là vị vua anh minh thương dân như con,nhưng hễ chuyện có liên quan đến Ngân nguyệt người liền biến thành một bạo chúa. Thái hậu và mọi người trong đình viên hồi hộp xem hoàng thượng sẽ hành xử ra sao, dù gì đối phương là một quận chúa cường quốc chắc ngài không làm gì quá tay. Lạc Phong từ từ đứng lên đi về phía quận chúa Ngọc Diệp, dừng bước trước mặt nàng ngài nở một nụ cười mê hoặc lòng người. Thái hậu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì ánh mắt Lạc Phong lóe lên tia sáng kỳ lạ, người nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ngọc Diệp. Khi xuống đến chiếc cổ trắng ngần thì tay Lạc Phong bóp chặt cổ ngọc Diệp, cô cào vào tay Lạc Phong mong người sẽ bỏ tay ra nhưng không Lạc Phong càng bóp chặt hơn. Mọi việc diễn ra quá nhanh,đến khi tất cả định thần lại cùng xông vào kéo Lạc Phong ra thì quận chúa Ngọc Diệp đã tắt thở. Thái hậu không dám tin vào mắt mình bà run giọng nói

-Hoàng nhi con điên rồi chăng?

-Mẫu hậu con mong rằng từ nay người đừng nhắc đến chuyện lập hoàng hậu nữa!

Đoạn Lạc Phong quay sang nói với thị vệ

-Người đâu lột da mặt cô ta ra, từ nay ta không muốn thấy cô gái nào mang gương mặt của Ngân Nguyệt!! Đi tìm và giết hết những ai có gương mặt giống Ngân Nguyệt!!!

-Hoàng thượng người điên rồi! Giết quận chúa Ngọc Diệp sẽ chọc giận quốc vương Phù Tang, binh đao sẽ dấy lên ngài không hối cải còn ra lệnh giết các cô gái? Ngài muốn vương triều này bị chê cười vì có hôn quân sao!?

-Ta là vua là thiên tử ta muốn giết ai thì giết không cần người bình luận! Ngân Mai, khởi giá về cung!

-Sẽ có ngày hoàng nhi phải hối hận vì chuyện ngày hôm nay!!!

Nghe xong Lạc Phong chỉ nhếch mép cười lạnh lùng bước lên kiệu, Ngân Mai từ nãy đến giờ lòng đầy tâm sự. Lạc Phong đã không còn là con người hiền lành thưở xưa, nhìn thấy người thản nhiên giết quận chúa Ngọc Diệp anh chợt thấy rùng mình sợ hãi. Đây có còn là Lạc Phong sống cùng anh từ nhỏ hay chỉ là một con quỷ đội lốt người. Dù Lạc phong không phải là Lạc Phong năm xưa, dù người có tàn bạo bị căm ghét bị lên án,Ngân Mai vẫn yêu. Về đến thư phòng chờ tâm trạng Lạc Phong khá hơn Ngân Mai mới dám hỏi điều anh đang thắc mắc.

-Hoàng thượng...thần có thể hỏi người một chuyện không?

-Nói đi!

-Người giết quận chúa Ngọc Diệp vì tội có gương mặt giống hệt Nguyệt muội, vậy tại sao người để thần sống?

Bàn tay lật xấp tấu chương chợt khựng lại, có thể thấy đôi tay Lạc Phong đang run nhẹ.Nhưng Ngân Mai thì không hề để ý thấy, anh đang hồi hộp chờ câu trả lời. Chậm rãi Lạc Phong ngước lên nhìn Ngân Mai, giây phút mắt chạm mắt. Tất cả tình cảm dấu trong tim Lạc Phong dâng lên tuôn trào nơi đáy mắt, thời gian như ngừng lại tất cả lời nói đã trở thành vô nghĩa chỉ còn lại hai tâm hồn cùng chung một nhịp đập.Ngân Mai không dám chắc ánh mắt ấy có phải mang ý nghĩa anh đang nghĩ không, nó tràn đầy đau thương như không cách nào bày tỏ được. Ngân Mai bối rối quay đi tránh nhìn vào ánh mắt ấy.

-Xin hoàng thượng hãy cho thần biết câu trả lời!

Lạc Phong đau đớn nhìn bóng lưng Ngân Mai, có lẽ nào Ngân Mai không hiểu được tình cảm Lạc Phong đang dâng đầy trong mắt.Ngập ngừng muốn chạm vào bờ vai nhỏ,bàn tay đưa ra nửa chừng ngừng lại, lạc lõng bơ vơ. Các ngón tay nắm chặt thành nắm đấm,cố dùng giọng lạnh lùng thường ngày Lạc Phong trả lời

-Ta không muốn giết người cùng dòng máu với Ngân Nguyệt, sống đôi khi còn đau khổ hơn là chết!

Giọng nói lạnh như băng giá nhưng ánh mắt lại quá đau thương, Ngân Mai không quay lại nên không hề biết ánh mắt kia dành cho mình. Đã biết rõ chỉ là thế thân của Ngân Nguyệt, đã biết rõ trong tim Lạc Phong không hề có anh. Rõ ràng đã biết thế sao tim vẫn đau. Vết cắt mới chồng lên vết cắt cũ không kịp lành sẹo trái tim lại rỉ máu, biết bao giờ tim thôi không đau nữa, biết bao giờ mới có thể hết yêu người. Ngân Mai đang cố kềm nén nước mắt chực tuôn trào nơi khóe mi, nói bằng giọng run rẩy

-Hoàng thượng thần có việc phải làm xin cáo lui!

Rồi không chờ Lạc Phong đồng ý Ngân Mai đã vụt chạy đi, mà Lạc Phong cũng không muốn giữ lại. Người mệt mỏi ngã ra sau ghế nhắm mắt lại, giờ đây Lạc Phong không còn là vị vua anh minh thần võ. Người chỉ là một gã đàn ông hèn nhát trong tình trường, vì hèn nhát nên không dám nói yêu Ngân Mai. Vì hèn nhát nên dối trá con tim rằng người yêu Ngân Nguyệt. Vì hèn nhát nên dùng cái chết Ngân Nguyệt như một cái cớ để buộc Ngân Mai ở bên mình. Vì hèn nhát nên vờ lạnh lùng để ngăn tiếng yêu chực thoát khỏi môi. Bên trong có người thầm khóc trong tim, bên ngoài cánh cửa có người rơi châu ngọc.



"Yêu người thật quá đau khổ

Khi yêu người tôi biết thế nào là đau đến ngừng thở

Mỗi ngày chỉ tràn ngập đau thương

Nhưng không thể ngừng yêu

Vì nụ cười nhẹ như gió thoảng ta mơ tưởng là dành cho ta

Vì cử chỉ ân cần dù là vô tình

Biết rằng không có gì là mãi mãi

Và tình yêu thì dễ đổi thay

Nhưng khi ta hết yêu người

Là lúc con tim đã ngừng đập

Là lúc không còn có thể đuổi theo

Tình yêu không chỉ cho và nhận

Xin cho ta được lặng lẽ yêu người"




Chiến sự bùng nổ dữ dội các nước nhỏ vì muốn kiếm chác nên cùng hợp lực với nước Phù Tang đánh chiếm Tề Quốc. Dù là một cường quốc có vị vua tài ba nhưng bốn phía đều là địch không còn đường chạy, Tề Quốc nhanh chóng thất thủ. Dân chúng náo loạn ôm vàng bạc của quý chạy trốn, trong hòang cung các hoàng thân quốc thích cung nữ thái giám cố vơ vét thật nhiều vàng bạc để chạy giặc. Thái hậu sợ bị bắt đã treo cổ tự tử, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Ngân Mai đi ngược lại dòng người cố tìm bóng dáng của Lạc Phong, sau một hồi vất vả anh đã thấy người đang ngồi uống rượu trên ngai vàng. Thở phào nhẹ nhõm vì tìm được Lạc Phong, anh vội bước đến.

-Hoàng thượng! Người còn tâm trạng ngồi uống rượu sao, không đi nhanh quân địch sẽ đến...

-Ta không thể bỏ chạy, là một vị vua ta dù có chết cũng phải chết trên ngai vàng!

Ngân Mai biết không thể thuyết phục được Lạc Phong, anh khẽ thở dài rồi bước đến đứng cạnh người.

-Sao ngươi còn chưa đi?

-Là thái giám thì phải chết bên cạnh chủ nhân!

Lạc Phong trố mắt kinh ngạc nhìn Ngân Mai một lúc sau thì cười phá lên

-Hay, nói hay lắm! Ta thưởng cho ngươi một chung rượu!

Tuy ít uống rượu nhưng Ngân Mai biết đây là chung rượu độc, được chết bên người mình yêu thì còn gì bằng. Ngân Mai nhắm mắt uống một hơi cạn hết chung rượu độc, vừa uống xong anh cảm thấy mi mắt bắt đầu nặng trĩu. Gục đầu lên vai Lạc Phong anh dần mất đi ý thức, hình như lạc Phong đang nói điều gì đó rất quan trọng nhưng anh không còn nghe được nữa. Anh cũng có một chuyện quan trọng quên nói với Lạc Phong.

'nếu có kiếp sau...'

-Ngân Mai, ta ước nếu có kiếp sau...

'nếu được..'

-Ta muốn bên ngươi mãi mãi...!

'tôi muốn lần nữa... đuợc bên người vĩnh viễn'


Đêm ấy hoàng cung cháy lửa đỏ rực bập bùng như một đóa hoa màu đỏ, người ta thường gọi hiện tượng này là hoa sa mạc. Tề Quốc từ đó biến mất trong những trang sử sách, biến mất trong ký ức của người dân. Những con người từng hiện hữu, nước mắt của họ nụ cười của họ. Hạnh phúc, nỗi đau tất cả đã chôn vùi trong sa mạc.





End
Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Trial Moderators
Trial Moderators

Nữ
Tổng số bài gửi : 79
Tớ đến từ : hành tinh hành hạ kế bên trái đất trong thái dương hệ
Sở thích : Hành hạ nhân vật trong fic
Tâm trạng : lười vô đối, phởn vô phương
Thanks : 0
Points : 285450
Registration date : 08/09/2008

Về Đầu Trang Go down

[Short fic] Mai Hoa Lạc Empty Re: [Short fic] Mai Hoa Lạc

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết