Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Gia đình ly thuỷ tinh

Go down

Gia đình ly thuỷ tinh Empty Gia đình ly thuỷ tinh

Bài gửi by Du Thu Đồng Mon 18 Aug 2008 - 10:48

+ Title: Gia đình ly thuỷ tinh
+ Author: Du Mai

+ Rating: T
+ Category: sadfic, shounen ai
+ Status: Oneshot, Complete
+ Summary:
- Anh à, nhà mình chưa có ly uống nước.

- Ba, nhìn kìa.

- Gì thế bé cưng.

- Ba nhìn bộ ly gia đình hình trái chuối kìa ba.

- Ừ ^^

- Mua nó nha ba? Ủa, mà sao mấy cái ly này không đều?

- Ừ ^^ Cái ly to của ba, cái ly gầy của mẹ, còn cái ly bé xíu là của bé cưng đó.

- Gia đình ly thủy tinh!

- Ừ, chúng là một gia đình.

- Vậy chúng không bao giờ xa nhau hả ba?

- Tất nhiên rồi ^^ Vì chúng là một gia đình mà, gia đình thì đâu bao giờ xa nhau.

+ Note:
. Tất cả những nick Sakura11141, Du Thu Đồng, Du Mai, Maichan đều là tớ. Ngoài những nick đã liệt kê thì không phải.
. ( o'________'o ) Tớ cũng không rõ nó có phải là SA không nữa. Mọi người bảo nó thiên về tâm lý.


~o0o~




Chap 1:


Tích tắc


Tích tắc


Tích tắc


...


Tích tắc


...



Tối.




Tối đen.


...


...


Lặng.




Lặng im.



Xung quanh nó bây giờ chỉ có bóng tối và tĩnh lặng.


Không ánh sáng.


Không tiếng động.


Không người thân...


Nó khẽ nhếch mép. Cười! Nhưng môi mằn mặn.


Là nước mắt.


Mằn mặn.


Ngon.


Không ngờ nước mắt lại ngon đến thế, mặn nhờ nhờ.



Cái cảm giác không có ai bên cạnh...


...sao lại cô đơn đến thế?


*Flash back*

- MẸ NÓI ĐI, TẠI SAO CHỨ?


- Lan Chi...


- TẠI SAO LẠI GIẤU CON? TẠI SAO?


- Lan Chi, mẹ chỉ không muốn làm con buồn...


- KHÔNG MUỐN LÀM CON BUỒN? Vậy... vậy tại sao ba mẹ lại li dị? TẠI SAO CHỨ?


- Lan Chi...


- BA... BA ĐÂU RỒI MẸ?


*Cạch*


- Đủ rồi Lan Chi.


- Ba...


- Con đã lớn rồi, đừng xử sự như một đứa con nít thế, con phải học cách chấp nhận sự thật.


- Nhưng... Tại sao? TẠI SAO BA MẸ LẠI LÀM VẬY? TẠI SAO?


- Đây là chuyện của người lớn.


- Ba vừa nói con lớn rồi cơ mà, sao lại trả lời con như thế?


- Ba xin lỗi.


- CON KHÔNG CẦN BA XIN LỖI, CON CẦN MỘT LÝ DO, MỘT LÝ DO BA À!


- Ba xin lỗi.


- Ba... Mẹ, mẹ nói gì đi chứ?


- Mẹ xin lỗi.


- Mẹ...


- Lan Chi, còn nên bình tĩnh lại.


- Ba mẹ... Ba mẹ đi đâu chứ? Hai người chưa trả lời con mà...


*Cạch*


- ...


*End flash back*



Nó cố thu mình lại, cố gắng thu mình vào góc tường.


Trống rỗng...


Lạnh. Lạnh quá...


*Flash back*


- Ba!


- Bé cưng của ba nặng quá.


- Ba xem nè, mẹ thắt bím cho con đó.


- Bé cưng của ba xinh quá ^^


- Con còn mặc cái đầm xòe màu trắng của ba nữa này, ba xem con có giống công chúa không?


- Giống, giống chứ, con gái ba là công chúa xinh nhất trên đời.


- Thật không ba?


- Thật chứ!


Cười. Một nụ cười mãn nguyện... Hạnh phúc biết bao!


*End flash back*



Nó lại thu người lại.




Tối.




Ở đây tối và lạnh quá.




Khóc.


...


...


Lần đầu tiên cảm nhận được sự cô độc trong chính ngôi nhà của mình... lần đầu tiên.




Khóc.




Nước mắt lã chã rơi.


Từng giọt.


Từng giọt.


Nước mặt lăn trên gò má rồi rơi xuống môi, xuống tay, xuống đầu gối, xuống cả thềm nhà.


Mằn mặn.


...


Đau.


Nó chợt cảm thấy nhói lên ở bụng.


Cồn cào.


Là đói... và cả khát nữa.


Nó chùi vội mấy giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt rồi cố gắng đứng dậy, xuống bếp.


Trên bàn có một chiếc ly thủy tinh nhỏ xíu có in nổi hình nải chuối chỉ có ba trái vàng ươm. Nó cầm lấy ly, rót nước uống. Và... nó nhìn thấy hai chiếc ly thủy tinh khác cũng có in nổi ba trái chuối màu vàng. Hai chiếc ly đó nằm trong chạn, im lìm và lặng ngắt.


*Flash back*


- Anh à, nhà mình chưa có ly uống nước.


- Ba, nhìn kìa.


- Gì thế bé cưng.


- Ba nhìn bộ ly gia đình hình trái chuối kìa ba.


- Ừ ^^


- Mua nó nha ba? Ủa, mà sao mấy cái ly này không đều?


- Ừ ^^ Cái ly to của ba, cái ly gầy của mẹ, còn cái ly bé xíu là của bé cưng đó.


- Gia đình ly thủy tinh!


- Ừ, chúng là một gia đình.


- Vậy chúng không bao giờ xa nhau hả ba?


- Tất nhiên rồi ^^ Vì chúng là một gia đình mà, gia đình thì đâu bao giờ xa nhau.


*End flash back*



- Gì chứ... gì mà một gia đình thì không bao giờ xa nhau... BA NÓI DỐI!


Tuột tay.


Rơi.


...


Chiếc ly nhỏ vỡ tan tành. Những mảnh vỡ sắc nhọn đau đớn ghim mình xuống sàn, ghim luôn đôi mắt nó xuống những hoa văn trên những viên gạch men bóng láng.


Nó đờ đẫn nhìn những mảnh thủy tinh vỡ vụn rồi bất chợt òa lên khóc như một đứa trẻ, khóc to ơi là to và quỳ sụp xuống nền nhà. Nước mắt liên tục trào ra, ràn rụa trên khuôn mặt và cái miệng mở to, nó vừa gào vừa khóc nức nở.


Một lát sau, tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi chỉ còn là những mẩu thút thít ngắn ngủn và đứt quãng. Nó khẽ ngước nhìn về phía tủ chạn đựng bát, nhìn chòng chọc vào hai chiếc ly còn lại.


Mím môi, nó đứng dậy một cách khó nhọc, chầm chậm tiến về phía hai chiếc ly thủy tinh.


“CHOANG”


“CHOANG”


Nó thả rơi ly bố và ly mẹ xuống nơi mà chiếc ly nhỏ đã rơi. Tiếng thủy tinh vỡ gằn nghe khô khốc.


Những mảnh vỡ lẫn lộn vào nhau, chẳng còn ai có thể phân biệt đâu là ly bố, đâu là ly mẹ và đâu là ly con. Đó đã từng là một gia đình.


- Gia đình ly thủy tinh không bao giờ xa nhau.


Nó lẩm bẩm rồi khe khẽ hát. Tiếng hát nhỏ xíu vo ve như tiếng muỗi, đùng đục và đứt quãng trong những cái nấc.


“Ba sẽ là cánh chim... đưa con bay thật xa... Mẹ sẽ là... cành hoa... cho con cài lên ngực...”


Được sửa bởi Du Thu Đồng ngày Mon 18 Aug 2008 - 10:53; sửa lần 2.
Du Thu Đồng
Du Thu Đồng
Lính mới
Lính mới

Nữ
Tổng số bài gửi : 15
Age : 33
Tớ đến từ : Trà quán Du Hoa
Thanks : 0
Points : 286700
Registration date : 16/08/2008

http://my.opera.com/duthudongnhatchimai/blog/

Về Đầu Trang Go down

Gia đình ly thuỷ tinh Empty Re: Gia đình ly thuỷ tinh

Bài gửi by Du Thu Đồng Mon 18 Aug 2008 - 10:51

Chap 2:


Cánh cửa khẽ cựa mình, hé mở. Một người đàn ông lách vào qua khe cửa nhỏ.


- Anh đã về.


- Cậu chưa ngủ à?


- Em chờ anh về ^^ hôm nay là Valentine mà, em muốn uống với anh vài ly.


- Ừ ^^


Người đàn ông ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa, cởi chiếc áo khoác định vắt lên thành ghế. Một bàn tay dính đầy màu sơn đưa ra đón lấy chiếc áo, treo lên một cái móc đầu giường. Đó là bàn tay của một thanh niên trẻ với mái tóc dài ngang vai được cột gọn gàng.


- Để em đi hâm nóng lại thức ăn cho anh.


- Chờ đã.


Người đàn ông kéo nhẹ bàn tay vằn vện nhiều màu xen lẫn về phía mình. Người thanh niên ngã vào lòng ông.


- Cái này là dành cho cậu.


Đôi mắt người thanh niên chợt sáng lên niềm vui, anh đưa tay đón lấy những viên chocolat trắng màu sữa.


- Sao anh biết em thích loại này ?


- Vì tôi yêu cậu.


Với khuôn mặt ửng hồng, người thanh niên bối rối nhoài người rời khỏi lòng người đàn ông.


- Em đi hâm nóng cơm.


- Tôi không đói.


- Nhưng... anh đã đi làm cả ngày...


Người đàn ông đưa tay lên miệng chàng thanh niên, ngăn câu nhắc nhở thường trực lại rồi đặt lên đó một nụ hôn nồng cháy. Một nụ hôn dài... khiến chàng thanh niên hụt hơi.


- Anh...


Tiếng thở gấp hồi hộp, chộn rộn khiến người đàn ông mỉm cười. Lấy một viên chocolat trong lòng bàn tay chàng trai trẻ, người đàn ông đưa lên môi, cắn hờ rồi dùng lưỡi đẩy vào miệng chàng thanh niên. Chàng thanh niên đỏ bừng mặt, lóng ngóng nuốt vội viên kẹo.


- Nuốt thế thì làm sao thấy vị ngọt của kẹo chứ ?


- Kệ... kệ em.


- Cậu thích ăn kẹo bằng cách đó mà ^^


- Ai... ai nói thích... thích hồi nào chứ.


- Đỏ hết cả mặt rồi kìa, cậu thật dễ thương.


- Anh... tại anh cả đấy.


- Tại tôi à ?


Người đàn ông kéo khuôn mặt chàng thanh niên lại gần hôn nhẹ lên môi, lên cằm, lên cổ... Mặt chàng thanh niên đỏ lựng lên, hơi thở trở nên dồn dập, gấp gáp hơn.


- Em... em đi hâm cơm.


Chàng thanh niên lúng túng đẩy người đàn ông ra rồi chạy vội xuống bếp.


- Cậu lại ngượng rồi - Người đàn ông phì cười.


...


Đáp lại tràng cười của người đàn ông là sự im lặng.


- Anh này, hôm nay Lan Chi mang mấy thứ này đến cho anh.


- Lan Chi...


Người đàn ông nhổm người dậy rồi đón lấy bó hoa hồng và cái túi nhỏ.


- Á!


- Anh... anh có sao không? Chảy máu rồi... là tại hoa hồng có gai...


- Hoa hồng có gai... nó có bao giờ...


- Anh có sao không? – Chàng trai lo lắng hỏi.


- Không sao, cậu cứ xuống hâm lại cơm đi.


Chàng thanh niên khẽ cau mày rồi quay xuống bếp. Khi nút thắt nơ tạp dề khuất sau ô cửa nhỏ dẫn thông xuống bếp, người đàn ông đặt bó hồng gai xuống chiếc bàn thấp rồi mở cái túi giấy bóng thắt túm rất cẩn thận. Trong túi giấy nhiều màu có một gói giấy trắng nhàu nát và một hộp nhựa trong đựng kẹo chocolat. Miếng kẹo chocolat hình trái tim đã vỡ thành nhiều mảnh.


Mở nắp hộp kẹo, người đàn ông nhón lấy một miếng bỏ vào mồm.


Đắng.


Mùi cafe xộc lên mũi kèm theo vị đắng ngắt tan ra trên đầu lưỡi.


Người đàn ông khẽ thở dài, sơ ý để gói giấy bung ra.


Những mảnh thủy tinh vỡ rơi đầy trên sàn, sắc nhọn.


- Đây... đây là...


Mặt trong của tờ giấy gói nhăn nhúm là những dòng chữ viết vội, nghiêng ngả và gằn sâu.


“Gia đình ly thủy tinh không bao giờ xa nhau, ba à”


~Hết~
Du Thu Đồng
Du Thu Đồng
Lính mới
Lính mới

Nữ
Tổng số bài gửi : 15
Age : 33
Tớ đến từ : Trà quán Du Hoa
Thanks : 0
Points : 286700
Registration date : 16/08/2008

http://my.opera.com/duthudongnhatchimai/blog/

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết