Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

4 posters

Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Haru Mon 8 Oct 2007 - 16:01

Moonshine ngoại truyện



Quy định:
- Là topic dành riêng cho các ngoại truyện của Moonshine (Định nghĩa ngoại truyện: Là fanfic của fanfic Moonshine, nhưng do chính các author viết)
- Trường hợp có nhiều chap, đề nghị mọi người đặt chỗ trước hộ tớ. Tớ không thích lúc đọc bị ngắt mạch
- Menu các fic trong đây sẽ được cập nhật ở bài đầu tiên này (cùng với link, dĩ nhiên )

Menu fic:

- Tuyết đỏ _ write by Kumichan (Kumiko's story) _ Completed

- Mộng _ write by Rin-chan (Rin's story) _ Completed

- Kazuki's day _ write by Haruchan (Kazuki's story) _ Completed

- Sweet's birthday _ write by Rinchan (Neashie's story) _ Incompleted

- Dream of doll _write by Haruchan (Haru's story) _ Completed


Được sửa bởi ngày Mon 11 Feb 2008 - 10:12; sửa lần 5.
Haru
Haru
Đệ nhất tự sướng nhân
Đệ nhất tự sướng nhân

Nữ
Tổng số bài gửi : 217
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi nào đó... Who knows? ó v ò
Sở thích : Kuku~ vô số XD
Tâm trạng : Rất chi là phe phởn và... thảm hại /_\\
Tình trạng hiện tại : Hớn hở sống nốt những ngày còn lại *tung tăng*
Thanks : 0
Points : 308752
Registration date : 31/05/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Rin Elric Thu 1 Nov 2007 - 22:11

Mộng

Author: Rin

Disclaimer: ngoài Rin, Hotokura, Riean và Nashe thì các nhân vật còn lại không phải của tôi, OK? ^ ^"

Gender: POV, Sad fic.

Rating: K (dù là nó hơi...><""")

Warning: Chắc ai cũng nghe tớ luyên huyên về đoạn quá khứ của Rin với Kazuki rồi, giờ tớ làm cả một quá khứ của Rin, ai nhạy cảm và hứng thú với bạn Rin vô tư thoải mái nghịch ngợm thì đừng đọc fic này, dù là nó chưa đến mức angst nhưng nó ko hề là 1 cái fic vui vẻ. Đừng cố tìm được hai chữ "yên bình" trong đây. Với những ai có thể hiểu cảm giác của tôi và của nhân vật trong fic này, thanks & enjoy that!

Summary: *cười nhạt*

*x*x*x*x*x*x*x*x*x*

"Đây là 077?"

Câu nói đầu tiên ta nghe thấy. Đây là lần đầu tiên ta nghe được một giọng nói. Đơn giản thôi, ta chưa hề nói được một câu nào. Mắt ta nhắm nghiền, bốn bề đen kịt. Thế giới lạnh lẽo bao trùm lấy thân xác ta, nuốt lấy ta và khắc vào tâm hồn ta một sự sợ hãi tột độ. Ta muốn nói. Ta muốn nhìn. Ta muốn được bước đi trên chính đôi bàn chân của mình. Nhưng sao ta không thể?

Mắt ta cứ nhắm. Miệng ta câm nín. Ta bất động.

"Vậy là nó không có được hình dạng của con người?"

Mơ hồ. Ta nhận thức được giọng nói ấy đang nói về ta. Không có hình dạng con người?

Người đó đang nói gì vậy? Ta là người mà?

Giọng nói lạnh lùng vẫn tiếp tục. Nhạt thếch. Cay độc.

"Và không thể kiểm soát được sức mạnh của bản thân? VÔ DỤNGRÁC RƯỞI đến thế sao?"

KHÔNG! Ta không vô dụng! Ta không phải rác rưởi! KHÔNG!

"Vậy là đủ, việc đánh thức ta vào lúc 2 giờ sáng để xem cái thứ vứt đi này là quá lắm rồi"

Đợi đã! Không được đi! Không được đi! Đứng lại đó! Không được!
Những câu nói đó không cho phép ta tiếp tục bất động nữa. Ta cố vùng vẫy trong vô thức, cái lạnh vẫn bủa vây lấy ta, một cách độc ác và tàn nhẫn. Ta cố gào thét, để cho người đó biết ta không phải là thứ vứt đi, ta không phải rác rưởi, ta không vô dụng. Ta vẫn đang sống!

Tiếng chân dần dần xa. Điều đó càng thôi thúc ta phải tự khẳng định được sự sống của mình. Ta không chịu thua, tiếp tục vùng vẫy, tiếp tục gào rát cổ. Cơn đau bắt đầu hành hạ ta. Đau. Đau khắp người. Và cho đến lúc này ta đã biết, chỉ có ta mới có thể giúp ta.

Phải! Là ta! Không phải ai khác! Chỉ có ta!

XOẢNG!!

Ta tỉnh giấc. Khắp người ướt nhèm vì thứ chất lỏng nào đó đã tuôn cùng ta ra ngoài. Khắp nơi im ắng, không một tiếng động.

Ta không đứng dậy, thân thể ta quá nặng. Hai tay bám víu lấy mặt đất, ta gắng sức ngước mặt lên, tóc ta rũ xuống. Chập chờn. Ta thấy trước mắt là 2, không, 3 người. 2 con người lớn và 1 có vẻ tầm cỡ ta.

Cơn đau lại kéo đến.

Ta không đủ sức để chống chọi với nó nữa.

RẦM!
Đau điếng. Ta không còn nhận thức được những việc đang xảy ra. Bất lực. Mắt ta khép dần...

*x*x*x*x*x*x*x*x*x*

Ta tỉnh dậy, cảm giác được một thứ gì đó ấm và mềm mại bao bọc lấy cơ thể. Cảm thấy đầu nặng trịch, ta cố nhích đầu qua, dù chỉ một chút, để nhận thức xem mình đang ở đâu.

Ánh trăng xuyên qua bức rèm cửa trắng toát, rót vào phòng thứ ánh sáng trắng nhờ nhờ giả tạo và ma quái. Gió sượt qua bốn bức tường trắng, lạnh lẽo. Một tiếng kêu lạ. Gió vờn các ngọn cây, đùa giỡn trên mái nhà tạo thành một chuỗi âm thanh ai oán. Bóng của chiếc rèm bay theo gió nhảy nhót trên sàn hoà theo vũ điệu của đêm. Ta sợ hãi. Ta muốn chạy trốn

Nhưng cơ thể không cho phép ta làm thế. Ta nằm bất động trên chiếc giường trắng, được đắp lên mình một cái chăn cùng màu. Nhưng có một thứ gì đó cứ lóe lên trong ta, ta chịu bao đau đớn, lạnh lẽo, những câu bình phẩm tàn độc cũng chỉ để tự khẳng định mình, thế mà giờ đây ta lại nằm đây như một cái xác hay sao?

Nghĩ thế, ta cố sức ngồi dậy, mặc kệ thân thể có nặng cỡ nào. Ta ngồi dậy một cách yếu ớt trên giường, đưa tay day day trán. Ngó quanh quất căn phòng toàn màu trắng, ta nhận thấy không chỉ có cửa sổ và giường và còn có một cái tủ nhỏ, một cái cửa lớn khóa kín, và một cái gương bảng lớn.

Tò mò và hiếu kì. Ta bước xuống giường một cách chậm rãi. Hai chân lạnh buốt trên sàn nhà. Ta tới gần chiếc gương. Hình ảnh ta dần dần hiện lên. Ta thấy thích thú. Càng tới gần, ta càng thấy rõ được mình.

Và ta thấy ta. Một ta nhỏ bé với mái tóc đen dài. Một ta nhỏ bé có đôi mắt vàng rực nhưng trống rỗng. Một ta nhỏ bé mặc chiếc váy đen. Và một ta, một ta nhỏ bé và yếu đuối, với hai thứ có hình thù kì lạ trên đầu, rũ xuống một cách yếu ớt, và một thứ gì đó lông lông, dài, đang thả lỏng xuống chân ta. Chúng đều có màu đen. Có phải chăng vì chúng mà ta không được công nhận là một con người? Ta véo thử hai vật trên đầu và thứ lông lông kia. Đau như nhau.

Ta thấy trong gương. Đằng sau ta, cánh cửa lớn mở dần. Và đằng sau ấy, một cậu bé cỡ trạc tuổi ta bước vào. Quen lắm. Hình như ta đã gặp ở đâu rồi.

Cậu ta có mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu vàng, trông rất giống ta. Kì lạ.

"Tỉnh rồi à?"-cậu ta lên tiêng trước

"........."-ta im lặng

"Đừng sợ, Rin"

"Rin...?"-Lần đầu ta mở miệng. Ta gọi tên ta.

"Phải, từ bây giờ nó là tên của em. Còn anh là Takumi. Anh trai của em"

Nực cười. Một người bằng tuổi ta lại bảo là anh ta. Nhưng không hiểu sao ta không thấy sợ, ta bất giác mỉm cười, nụ cười đầu tiên của ta. Và đó cũng là câu nói thứ hai của ta.

"Anh hai"

*x*x*x*x*x*x*x*x*x*

"Anh hai....cha chưa đến sao?"

"Chưa đâu. Cha bận lắm. Có anh đến nói chuyện với em được rồi, không cần phiền đến cha đâu"

Ta cúi đầu. Buồn. Tại sao? Tại sao ta có cha mà ta chưa được một lần nhìn thấy? Và tại sao, tại sao cha chưa bao giờ đến thăm ta?

"....anh biết là em buồn, nhưng quả thật là cha rất bận"

"....."

Lắc đầu. Dù buồn thì cũng phải chấp nhận. Bỗng ta nhận thấy một điều, ta chưa hề biết tên cha

"Anh hai....cha...tên gì?"

"À....Kain"

"Kain à? Tên cha hay thật! Mà anh hai, tại sao em phải ở trong này mãi vậy? Không l4 em khnôg được đi ra ngoài à?"

"Ừm...không phải...mà là....em giống như anh, từ nhỏ chúng ta bị một tai nạn, mẹ mất, hai anh em ta may mắn được cha cứu thoát. Nhưng trong quá trình chữa trị, cha đã phải tái tạo lại tế bào của chúng ta, làm cho chúng ta có được những năng lực khác người bình thường. Anh thì không sao, nhưng em chưa thể kiểm soát hoàn toàn được sức mạnh của mình nên để tránh gây hại cho những người xung quanh, em phải ở yên đây thôi"

"Em hiểu rồi! Ra mạng sống của chúng ta là được cha cứu, hèn gì anh quí cha như vậy!"

"Uh.."

Trăng hắt vào phòng một ánh sáng dịu nhẹ. Một ta - bé bỏng - khi đó cứ đinh ninh mình thực sự hạnh phúc vì có được một gia đình, một người cha tuyệt vời.

*x*x*x*x*x*x*x*x*x*

Lần đầu tiên ta biết được một người con trai khác ngoài anh hai. Lần đầu tiên ta biết được trong biệt thự không chỉ có một người. Lần đầu tiên ta biết được những mảng kí ức trước đây chỉ là ảo. Lần đâu tiên ta biết được 'bạn bè' là thế nào. Và đó cũng là lần đầu tiên ta nhận được một lời hứa

"Chắc chứ Kazuki? Cậu sẽ đưa tôi ra khỏi đây chứ?"

"Chắc chắn"

"Và tôi có thể đi theo cậu?"

"Dĩ nhiên rồi, lúc nào tôi cũng sẵn sàng để cho cậu đi theo mà"

"Hứa rồi đấy nhé!"

"Uh"

Lần đầu tiên ta đặt hết niềm tin vào một người bạn. Một đứa bé chưa đầy 10 tuổi mừng rỡ với ý nghĩ đang có trong đầu. Ý nghĩ từ một lời hứa. Rằng sẽ được giải thoát khỏi cuộc sống của một con búp bê với những chuỗi kí ức giả tạo.

Hạnh phúc. Mong chờ. Hy vọng. Tự tin và sung sướng.

*x*x*x*x*x*x*x*x*x*

Ta quăng mình lên giường và khóc. Ta úp mặt vào gối, khóc nức nở, đó cũng là lần đầu tiên ta khóc. Ta nhận thức được cảm giác bị phản bội là thế nào. Ta lần đầu tiên thốt ra một lời sắc như dao với anh hai mình. Ta dám tự tin thật sự về sức mạnh của chính mình. Ta biết rằng nước mắt của kẻ bị phản bội cũng mặn, cũng chua chát. Ta lần đầu tiên tự làm bàn tay mình tứa máu. Ta thấy máu của một con búp bê cả tin vô dụng cũng có màu đỏ tươi.

Ta thiếp đi trong mộng mị.

*x*x*x*x*x*x*x*x*x*

Một ta 9 tuổi hờ hững trước những lời gào thét. Một ta 9 tuổi nhìn những kẻ gục dưới chân mình một cách khinh bỉ. Một ta 9 tuổi người vấy đầy máu tươi. Một ta 9 tuổi lạnh nhạt nhìn bàn tay đẫm máu của mình cướp đi từng sinh mạng. Một ta 9 tuổi nở ra một nụ cười nửa miệng khi được kẻ ta từng gọi là cha công nhận. Một ta 9 tuổi làm người chị có tên Saya của mình hoảng sợ tột độ chỉ vì một câu nói. Một ta 9 tuổi tuyên bố chỉ có một người thân là anh trai. Một ta 9 tuổi bật cười điên dại khi ngồi một mình giữa biển xác. Một ta 9 tuổi khóc một lần nữa, một giọt nước mắt duy nhất chảy dài từ đôi mắt vô hồn, trống rỗng.

Một ta 9 tuổi đã là một kẻ tội đồ.

*x*x*x*x*x*x*x*x*x*

Trở thành một cái bóng, thoắt ẩn thoắt hiện với nụ cười luôn nở rộ trên môi. Ta lấy việc giết người làm thích thú. Như chìm đắm trong màn đêm và máu, ta cuồng say tận hưởng thứ chất lỏng màu đỏ thẳm luôn luôn vấy đầy người ta mỗi khi kết thúc một sinh mạng. Ta cảm thấy ngu ngốc là tại sao trước đây lại thấy sợ màn đêm, nó đẹp, và đầy mê hoặc. Ta luôn luôn đối mặt với nó hằng ngày, ta với nó như là một.

Rồi một ngày, ta không còn hoạt động độc lập, ta có được "đồng minh". Phải. "Đồng minh" chứ không phải "bạn". Có lẽ suốt cuộc đời này ta sẽ không có bạn.

"Rin"-anh hai gọi tên ta khi đang đi cùng.

"Gì thế anh hai?"-Ta cười, tay gạt vài lọn tóc bay lòa xòa.

"Anh và cha đã chọn được vài người có thể giúp em trong các nhiệm vụ"

Ta cười nửa miệng khi nghe nhắc tới từ "cha". Anh hai ngốc à, đến giờ vẫn xem kẻ đó là cha sao? Không lẽ anh không hề nhận thấy thứ tình cảm đó chỉ là giả tạo?

"Anh trở nên vòng vo như thế từ khi nào vậy? Giết người thì cứ việc nói là giết người. Đâu cần dùng hai từ "nhiệm vụ" để diễn tả cái công việc đó?"

Anh im lặng.

"Vớ vẩn quá đi anh hai. Em không hề cần sự giúp đỡ của ai cả, vì vốn dĩ đã có lúc em cầu xin cần được giúp đỡ, nhưng vẫn không có"

Ta thở dài, một cái thở dài đầy giả tạo. Nhẹ như một con mèo, ta di chuyển không một tiếng động xuống cầu thang. Anh hai nhìn theo ta, ta có thể cảm nhận gương mặt anh thoáng qua một cái nhíu mày.

Ta lại cười.

*x*x*x*x*x*x*x*x*x*

Có những người muốn trở thành bạn ta. Nhưng ta chống lại nó. Ta xua đuổi sự cứu rỗi dành cho chính mình. Ta vô cảm nhìn họ cố gắng kéo ta ra khỏi đáy hồ tội lỗi. Ta độc ác đẩy những bàn tay mạnh mẽ ấy khỏi người mình. Ta lạnh lùng bật ra những tiếng cười nhạt thếch, những câu nói chứa đầy căm hận. Ta hả hê nhìn sự đổ vỡ trong con người truớc mặt. Ta cay độc nguyền rủa, ta thẳng thừng từ chối. Ta cười gằn rồi kết thúc tất cả.

Ta đón nhận sinh mạng và máu của họ thay vì sự cứu rỗi.

*x*x*x*x*x*x*x*x*x*

Thời gian thật là vô tình. Ta đã 14 tuổi. 5 năm liền cho sự thay đổi. Cuối cùng cũng đã đến ngày mà ta gặp lại kẻ đã phản bội mình. Đã làm cho ta trở thành như thế này. Một kẻ tội đồ, ngay cả khi ta còn rất nhỏ. Nhanh thôi, chỉ cần hết đêm nay, ta sẽ giết được kẻ mình cần giết. Ta sẽ vùi dập những ngày đẹp đẽ của mình vào màn đêm sâu thẳm. Để tiếp tục cái cuộc sống say nồng cùng máu này. Ta thích như thế. Ta làm đúng. Ta không sai. Rồi ta sẽ không phải trải qua sự phản bội và mất mát thêm lần nào nữa. Vì vốn dĩ lúc đó, ta sẽ chẳng còn gì. Ta cười khinh miệt hình ảnh của mình trước cái gương bản lớn năm nào.

Từ ngày hôm đó. Đắng. Đau đến bất tận. Ảo ảnh vỡ nát, để lại tấm gương trần trụi.Những mảnh ảo ảnh ngọt nào vụn ra, sắc nhọn như thủy tinh đâm vào tim, buộc ta phải nhìn nhận, buộc ta phải đối mặt.

Nóng ,chát, và cay. Ngồi đây mà cảm nhận cái vị đắng đến tàn nhẫn trong từng giọt nước mắt. Hận mình quá ngu ngốc, cả tin. Hận mình rơi mình vào mộng mị. Hận mình lại khóc thêm một lần.

Đời là mộng, mộng ắt chóng tàn...

END
Rin Elric
Rin Elric
Banner
Banner

Nữ
Tổng số bài gửi : 61
Tớ đến từ : hành tung xuất quỷ nhập thần
Sở thích : A first Demon in Dark Heaven
Tâm trạng : HUH?Cái gì đây?
Thanks : 0
Points : 306450
Registration date : 16/07/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Haru Mon 28 Jan 2008 - 11:15

Vừa mới bổ sung thêm hai fic mới vào list ^^"

@Mei: Cô là người up đầu mà vô trách nhiệm thế hử? Tôi đã nói từ đầu rồi, nếu fic đang dang dở thì đề nghị đặt trước chỗ và edit sau. Cô phớt lờ tui đấy hử?

@Rin: Không có gì sai sót cả bạn Rin à *cười ngọt ngào* Chỉ có điều... fic của bạn làm tớ chả biết nhận xét thế nào TT^TT

@Moko: Em thân yêu, em thiếu cái phần đầu fic rồi kìa. Nếu em thích kiểu title rồi vào fic luôn (nhìn cũng đẹp) thì đề nghị quăng cái phần Author, Disclaim.... (Quên mất nó gọi là gì rồi ^^") lên trước title của fic nhé.

Gần như là chưa thể nói được gì nhiều, nhưng theo ss (đoán) thì hình như Kumi sắp giết người phải không? Chẹp, thế này em. Moko và Yuu sống thế nào ss không biết, nhưng nhóm Haru thì không bao giờ nhận việc giết người đâu (chán làm thế nên mới trốn đi mà ^^")

*Hy vọng sắp được bổ sung thêm vô cái list hai fic nữa *mắt mơ màng**
Haru
Haru
Đệ nhất tự sướng nhân
Đệ nhất tự sướng nhân

Nữ
Tổng số bài gửi : 217
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi nào đó... Who knows? ó v ò
Sở thích : Kuku~ vô số XD
Tâm trạng : Rất chi là phe phởn và... thảm hại /_\\
Tình trạng hiện tại : Hớn hở sống nốt những ngày còn lại *tung tăng*
Thanks : 0
Points : 308752
Registration date : 31/05/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Kazuki's day

Bài gửi by Haru Wed 30 Jan 2008 - 16:42

Author: Haruchan ^^
Disclaimers: Nhân vật thuộc Moonshine, có thể là của tôi cũng có thể không phải của tôi -_-" giờ phân ra khó quá.
Genre: Một chút Humor, có lẽ...
Rating: K
Warning: None ^^ à, có thể là với những bạn vẫn tin là Kazuki là một người hoàn hảo thì không nên xem cái này.

Tặng tất cả những ai yêu Kazuki-kun~

Kazuki's day

_ Này, chúng ta chia tay nhé?

_ Hả? Nhưng... tại sao? Tôi đã làm gì sai?

_ Không gì cả. - Cậu con trai bình thản trả lời. - Anh rất tốt, nhưng tôi chán rồi.

_ Nhưng... tôi với em mới quen nhau được hai tuần mà?

_ Thì sao? Tôi chán rồi, vậy thôi. - Cậu nhún vai.

_ Nhưng... nhưng...

_ Anh không còn gì để nói nữa à? Thế thôi nhé, tôi về. - Cậu đứng dậy, lạnh lùng bỏ đi. - Tiện thể, trả tiền nước hộ nhé. Bye!

_ ơ... Kazuki...Kazuki!




Cậu đẩy cửa bước vào nhà, phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của Haru khi nhìn thấy cậu. Cô đang ôm một đống ra trải gường trắng tinh dường như vừa giặt xong.

_ Về sớm thế? - Haru cười cười nhìn cậu. - Lại mới đá ai à?

_ Ngay chóc! Sao cô biết?

_ Rành cậu quá mà. - Haru bước đến, đặt đống đồ lên bàn. - Sao? Người thứ bao nhiêu rồi? ^^"

_ Cô nghĩ tôi nhớ nổi sao? - Kazuki bình thản trả lời, tự đi pha cho mình một cốc cà phê.

_ Không. ^^

_ Bà chị tôi đâu rồi? - Kazuki vừa hỏi vừa nhìn quanh quất.

_ Chưa về. - Haru trả lời. - Chị em cậu có bao giờ về giờ này đâu.

_ Nói móc nhau đó hả cô? - Kazuki khẽ cau mày.

_ Ừ, cậu hiểu tôi đó. - Haru phá ra cười và nhanh chóng ôm đống đồ bỏ về phòng. - Tự dọn dẹp phòng cậu đi, tôi không biết đâu. Y như một bãi chiến trường.

_ Kệ nó, chết ai đâu?

_ Chết cậu! - Haru nói với lại câu cuối cùng xen lẫn tiếng cười và bỏ đi. Căn phòng trở lại im lặng.

Kazuki khẽ thở dài chán chường, liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ hình trăng khuyết to tướng treo trên tường. Còn sớm chán, y như Haru nói. Cậu chả bao giờ có mặt ở nhà vào lúc này. Làm gì bây giờ? Dọn phòng? Không đời nào. Người như cậu mà phải thân chinh dọn dẹp phòng ốc à? Còn lâu. Với lại... Cậu liếc nhìn tờ lịch trên tường và chợt nhận ra, mai là ngày dọn dẹp định kì trong tuần ở nhà. Cô Akami sẽ đến và cậu chả phải làm gì. Thoát nạn.

Vậy làm gì bây giờ?

Thôi, ra ngoài chơi vậy.



Kazuki thong dong đi dạo trên đường, đưa mắt ngắm nhìn những người xung quanh. Bình yên và thật... tẻ nhạt. Cậu tăm tia thấy một vài cô nàng, thậm chí có cả vài anh chàng nữa, đang liếc nhìn cậu một cách say sưa chăm chú. Đơn giản thôi, cậu đẹp quá mà. Mái tóc nâu mềm mại nè, đôi mắt màu nâu dịu dàng và trong sáng nữa chứ. Cậu giống như một thiên thần vậy... Ai mà biết bên trong thiên thần xinh đẹp đó lại là... một con ác quỷ khoái hành hạ người ta chứ *cười man rợ* Sở thích và sở trường của cậu là cưa và đá mà.

Nhưng hôm nay thì cậu không có hứng thú với tụi con trai cho lắm. Suy cho cùng thì cậu cũng mới đá một tên, cặp ngay với tên khác thì xem ra... không được tốt cho lắm. (Haru: cậu có bao giờ tốt đâu ^"^) Thôi thì cứ coi như một ngày nghỉ ngơi, không cặp bồ, không công việc, vậy đi.

Nhưng... Thế thì chán lắm.

Cậu nhìn quanh quất, cố gắng kiếm một thứ gì đó có thể coi là thú vị. Một ngày bình thường của những người bình thường là như thế nào nhỉ? Đi ăn kem? Đi chơi công viên? Uhm... Hay cậu cũng thử xem sao.

Nghĩ là làm, Kazuki thẳng bước tiến đến một trong những khu công viên lớn nhất tỉ lệ thuận với số tiền vào cửa cũng đắt nhất ^^" Nhưng... no problem. Một ngày của cậu, hay nói chính xác hơn là một nhiệm vụ của cậu, có thể kiếm gấp mấy chục, thậm chí là mấy trăm nghìn cái vé vào cửa này ý chứ! Thế này thì sá gì. Cậu đâu có điên mà đi bán rẻ mạng sống của mình đâu. Cậu còn yêu đời lắm.

Câu bước thẳng vào công viên với một vẻ tự tin thái quá, tò mò ngắm nhìn xung quanh. Đông thật *khóc ròng* Cậu bắt đầu cảm thấy hối hận rồi đấy. Có lẽ cậu nên chọn đi ăn kem. Ít ra cậu cũng không đến nỗi lạc lõng như thế này.

Nghĩ vậy nhưng cậu vẫn không quay lại và bước ra khỏi công viên. Mua vé rồi, Haru sẽ giết cậu nếu không xài một cách tử tế. Cô ta mà nổi giận thì chắc chắn cậu chết không toàn thây. Eh, nói vậy không có nghĩa là cậu sợ cô nàng đó nhé. Chỉ là cậu muốn tuân thủ luật tiết kiệm mà cả bọn đã đề ra thôi ^^"

***Điều 1: Mua gì thì mua, nhưng không dùng thì chết. ^^"***

Đó, đề ra cái luật đó có phải chết con nhà người ta không. Thế là bất cứ cái gì mua về điều phải dùng được, để cô ta tẩm quất cho một trận thì còn đâu gương mặt mĩ miều của cậu nữa. Cậu xinh đẹp vốn số trời cho, à không, người cho. Phải biết quý trọng chứ. Với lại, cậu mà bị thương thì sẽ có nhiều người đau lòng lắm.

(Mei: Lảm nhảm đủ chưa cô? Vào chuyện chính đi ^"^ / Haru: rồi rồi, đang kể mà.)

Kazuki lò dò bước đến chỗ một cái bảng chỉ dẫn to oạch trước cổng ra vào. Có rất nhiều người cũng đang đứng ở đó như cậu, nhưng nhìn thấy Kazuki dễ thương là họ dạt ra hết. Chắc họ không muốn Kazuki bé bỏng bị xây xát tổn thương ấy mà. Ai, cậu còn lại gì chuyện này. Đẹp cũng tiện thật *cười*

_ Uhm... Cái này... không được, chán lắm. - Cậu lẩm bẩm. - Cái này... cũng không được, dở hơi quá... >"< hừm...

Kazuki thở dài thườn thượt. Chả có trò gì vui cả. Biết thế thà cậu ở nhà chọc Mei-chan còn vui hơn.

Mà khoan. Kia là... nhà ma?

Nghe có vẻ thú vị nhỉ? ^^

Rồi, vô đó thử xem.



Cậu thở dài chán chường, đưa đôi mắt lững thững nhìn xung quanh. Hiệu quả ánh sáng ở trong này có vẻ khá là tốt, nhưng mà... doạ ma thì dở quá!! /________\ Cậu cá là đến người yếu tim nhất trong nhóm là Mei-chan còn không sợ ý chứ! Vừa đưa tay gạt một cái thây ma qua bên cạnh, cậu vừa lững thững chen qua mấy cặp trai gái còn đang bận bịu la hét om xòm, rồi lợi dụng ôm chầm lấy nhau. Ack, cậu chúa ghét mấy dạng người như thế. Sợ thì đừng có vô, mà đã vô thì cấm sợ. Giống như hồi trước có một tên tính cưa cậu, hắn ta rủ cậu đi xem phim. Mà phim gì không chọn, lại đi chọn phim kinh dị! Thế là cả buổi, trong khi cậu ngồi bình thản vừa ăn bắp rang bơ vừa xem, thì hắn ta, lẽ ra phải đường hoàng trong cái vai trò seme, chiều chuộng cậu thì lại ngồi lắp bắp khuyên cậu đừng sợ gì đó (mà cậu có sợ gì đâu >"<). Đã thế, cứ đến mấy cái đoạn hồi hộp một tí là lại níu chặt cậu làm cậu đau hết cả tay. Nghĩ lại vẫn còn bực mình!

Mải nghĩ ngợi, cậu ra đến cửa khu nhà ma lúc nào không biết. Khẽ nheo mắt lại để tập quen với ánh mặt trời chói chang, cậu vừa nghĩ ngợi nên làm gì tiếp theo. Rõ ràng là tiếp tục đi chơi trong khu công viên này thì chả vui vẻ gì rồi, cậu không hợp với nó lắm. Thí dụ như cái trò cảm giác mạnh rơi từ trên cao xuống ý, cậu chỉ việc biến ra một đôi cánh, bay lên độ cao khoảng vài trăm mét rồi thả rơi tự do đến phút cuối mới tung cánh bay vút lên xem, chắc chắn là rùng rợn hơn nhiều. Còn mấy trò khác, cậu chả coi là gì.

Ôi~~~ Chán~~~

Cậu lại lặp lại câu hỏi mà cậu đã nói khoảng 1h trước.

Làm gì bây giờ?

Sau một hồi đứng thừ người ra suy nghĩ, đồng nghĩa với việc làm vật triển lãm cho người ta coi với ánh mắt trầm trồ khen ngợi, Kazuki móc ra từ trong người một cái điện thoại cầm tay bé xíu hình mặt trăng màu vàng sậm và bắt đầu bấm số.

_Alô? - Một giọng nói trong trong và rất ngọt ngào vang lên phía đầu dây bên kia không khỏi khiến Kazuki nở một nụ cười toe toét. Cậu gặp may rồi.

_Touya-chan à, tôi, Kazuki đây.

_A, Kazuki. Sao vậy, có chuyện gì sao? - Touya tiếp tục hỏi bằng cái giọng trong trong ngọt ngào ấy.

_Không, à, thực ra thì... có. Touya-chan có muốn đi chơi khu giải trí với tôi không? Tôi có vé, nhưng đi một mình chán quá.

_Đi chơi à? - Giọng Touya vang lên thoáng ngập ngừng. - Uhm... Xin lỗi Kazuki, tôi e là không được rồi.

_Saoooo??? - Kazuki *giả vờ* rên lên đầy đau khổ. - Đi với tôi điiiii... Điiiii màaaaa...

_Uhm... tôi... - Cậu nghe thấy tiếng Touya vang lên trong máy có phần lúng túng, và cả bối rối nữa. Đúng lúc cậu tưởng mình sắp thành công trong việc rủ Touya-chan đi chơi *cho đỡ chán* thì cậu thoáng nghe thấy một tiếng gì đó nghe như một cú giật máy ~rất~ thô bạo vang lên, kèm theo ngay sau đó là một tiếng hét làm cậu suýt nữa thì thủng cả màng nhĩ. _ ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN TOUYA-CHAN CỦA TÔI!!!!!! ĐỒ CHẾT TIỆT!!!!!!!!

Cậu vẫn còn hơi vương lại trong trạng thái đờ đẫn khi tiếng cúp máy khô khốc vang lên. Ngay sau khi lấy lại được ý thức, Kazuki lại tiếp tục bấm bấm cái điện thoại trong tay một cách điên cuồng, khẽ nhíu mày lại vì tức giận.

_Gì nữa đây?

_ĐỒ CHẾT TIỆT LÀ ANH ĐÓ!!!!!!!!! PERVERT!!!!!!!!!!!!!!!

Cạch. Cậu đập điện thoại lại, thở ra thật mạnh. Ít ra cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cái tên Pervert chết tiệt đó! Hắn ta chiếm Touya-chan suốt cả năm còn chưa đủ hay sao mà cậu vừa mới có ý định rủ Touya-chan đi chơi thì hắn ta lại chen vào, rõ lắm chuyện.

"Yukishiro Hyuga, tôi quyết không đội trời chung với anh!!!"

Kazuki vừa đi vừa lầm bầm nguyền rủa, chợt nhận ra hình như từ nãy đến giờ cậu khá là được nhiều người "quan tâm" đến. (H: Nói toẹt ra là soi -.-") Cũng phải thôi, không kể vì cái vẻ thu hút vốn có của cậu, lúc nãy hình như cậu hét hơi quá. Chậc, thiệt tình, cũng tại tên Pervert đó.

Nói thiệt ra thì cậu cũng không hiểu tại sao hồi đó cậu chịu được Hyuga nữa ~"~ Những ba tuần liền cặp đôi với nhau chứ có ít đâu. (H: Đó là với cậu -.-) Cậu thiệt không muốn thừa nhận, nhưng phải nói là trong số rất nhiều người đã từng là người yêu của cậu thì anh ta là một trong số những người khá nhất, đáp ứng đủ hai yêu cầu chính: "đẹp" và "không làm vướng tay vướng chân cậu trong lúc nguy hiểm". Nhưng tính cậu với anh ta không hợp lắm. Nói toẹt ra, cậu và anh ta rất giống nhau. Cùng một cái tính thoáng đãng và có nhiều phần vô tình. Mà như người ta thường nói, người cùng tính với nhau có thể trở thành bạn thân nhưng phần lớn là trở thành kẻ thù. (H: Tôi muốn hỏi, ai nói thế? ^^") Trong trường hợp của cậu, thì cái phần hai có vẻ đúng. Cậu KHÔNG TÀI NÀO ưa nổi anh ta. Cái tên cộc cằn, nham hiểm, ích kỉ, pervert đó!

Không hiểu tại sao Touya yêu nổi anh ta nữa.

À đó, nhắc đến Touya lại càng tức thêm. Cái lí do thứ hai mà cậu ghét tên Hyuga đấy, đó là vì Touya đã chọn hắn mà không chọn cậu. Cậu đẹp hơn tên đó gấp trăm lần, dễ thương hơn tên đó gấp trăm lần, mạnh hơn tên đó (cũng) gấp trăm lần (nốt). (H: Tự tin (kiêu) thế? -.-) Vậy mà Touya, cậu ấy... thật đau lòng quá đi mà *lắc đầu*

_ Nhưng mà thật ra cậu có yêu cậu ấy đâu?

Cái giọng nói quen thuộc của Haru lại vang lên trong đầu cậu. Ờ thì... dĩ nhiên, ai nói cậu yêu Touya chứ? -'_______'- Cậu, Kazuki, luôn tự hào là chưa bao giờ vướng phải lưới tình, thì làm sao có thể yêu Touya được? Có điều... cậu ấy, ý cậu muốn nói là Touya, cả Mei-chan và một số người nữa, thực sự đều rất giống với "người tình trong mộng" của cậu. Thì đó, xinh nè, mạnh mẽ nè, một số thì hiền lành nữa nè, vui tính nè, vân vân và vân vân... Cậu thật sự chả muốn mất ai hết. (H: Tham quá đi ^^")

Vậy mà hắn ta, cái tên Hyuga chết tiệt đó, lại dám cướp đi một trong số những "người tình trong mộng" của cậu! Càng nghĩ càng không thể nào tha thứ!

Vậy thì tốt nhất là đừng có nghĩ nữa. ^^" _ *tác giả*
Haru
Haru
Đệ nhất tự sướng nhân
Đệ nhất tự sướng nhân

Nữ
Tổng số bài gửi : 217
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi nào đó... Who knows? ó v ò
Sở thích : Kuku~ vô số XD
Tâm trạng : Rất chi là phe phởn và... thảm hại /_\\
Tình trạng hiện tại : Hớn hở sống nốt những ngày còn lại *tung tăng*
Thanks : 0
Points : 308752
Registration date : 31/05/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Haru Wed 30 Jan 2008 - 16:45

The mess is too big TT^TT Tớ đành tách ra... Sr

------------------------
Kazuki thở dài, vỗ nhẹ lên má bằng hai bàn tay lạnh buốt. Chà, tháng hai đúng là lạnh thật, cậu mới chỉ sơ sẩy một chút mà hai bàn tay đã lạnh cóng rồi. Tự nhiên cậu lại nhớ đến bàn tay của Katsumi-neechan. Tay chị ấy lúc nào cũng ấm, bất kể trong kiểu thời tiết như thế nào, trái ngược hoàn toàn với bàn tay lúc nào cũng trong tình trạng lạnh như băng của Haru. Một nụ cười nhẹ thoáng hiện ra trên môi cậu khi chợt nhớ lại cái biệt danh "máu lạnh" mà cậu đặt cho Haru, thực ra cũng chỉ vì cái kiểu "lạnh bất chấp thời tiết" của cô ấy thôi, chứ thực ra, Haru cũng không đến nỗi máu lạnh lắm. Nói chính xác hơn, không bằng cậu. (H:*cười điên*)

Mải suy nghĩ, cậu không nhận ra trời đã bắt đầu tối. Bầu trời đang từ màu xanh thẫm chuyển sang màu đen thăm thẳm. Trăng đã lên từ lúc nào. Mặt trăng tròn toả một thứ ánh sáng dìu dịu xuống mặt đất. Cả thành phố như đắm mình trong ánh trăng, mờ nhạt như ảo ảnh...

_ Ka-kun? Đi đâu ra đây?

Cậu quay người lại, cái nhìn ngạc nhiên khẽ chạm vào đôi mắt nâu của người đối diện. Đôi mắt trong vắt nhìn cậu, một chút ngạc nhiên, nhưng tràn đầy ấm áp. Người đó giống hệt cậu.

_Sisssss... Ui, em nhớ sis quá! - Cậu chạy lại ôm chầm lấy Katsumi, dụi dụi vào người cô.

_Nè, bỏ sis ra. Làm cái quái gì vậy? - Katsumi vùng vẫy yếu ớt trong vòng tay của cậu em trai, nhưng cuối cùng đành buông xuôi. - Thằng nhóc này, bộ hôm nay bị ai đá hay sao thế?

_Không ai đá em cả, chỉ có em đá người ta thôi. - Kazuki bật cười, buông cô chị sinh đôi của mình ra và hào hứng kể cho cô "chiến tích" của ngày hôm nay. Katsumi chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại bật cười. Bàn tay cô nắm chặt lấy tay cậu, sưởi ấm cho nó bằng hơi ấm của mình. Họ cùng nhau bước đi trong ánh trăng tràn qua từng ngõ phố, cùng nhau về nhà.

Ừ, nhà.

Nơi có Mei hiền lành dễ thương, có Haru hơi nghiêm khắc nhưng thực ra cũng rất đáng yêu. (M: Cô đang tự khen mình đấy à? -.-")

Cậu có thể tự hào mà nói rằng đó là nhà của cậu, và họ là người thân của cậu.
-^_________^-

.

.

.

_Sis.

_Hử? Sao?

_Em muốn có người yêu quá, sis. Hay chị em mình yêu nhau đi, nha?

_Không. Em điên à?

_Đi mà~~~ em muốn có honey, muốn có lover~~~

_Không.

_Thôi mà sis. Người ta nói anh em sinh đôi là người yêu từ kiếp trước đấy.

_Đó là anh em sinh đôi, chúng ta là chị em. Không là không, Ka-kun. Sis ghét thế.

_Sis~~~ TT__________TT

Mặt trăng toả sáng trên cao, phủ lên mặt đất một lớp sương mờ ảo, dịu dàng...



END -^____________^-
Haru
Haru
Đệ nhất tự sướng nhân
Đệ nhất tự sướng nhân

Nữ
Tổng số bài gửi : 217
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi nào đó... Who knows? ó v ò
Sở thích : Kuku~ vô số XD
Tâm trạng : Rất chi là phe phởn và... thảm hại /_\\
Tình trạng hiện tại : Hớn hở sống nốt những ngày còn lại *tung tăng*
Thanks : 0
Points : 308752
Registration date : 31/05/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Rin Elric Thu 31 Jan 2008 - 14:25

Sweet's Brithday


Author: Rin
Disclaimers: Nhân vật thuộc MS, tớ không cần độc chiếm bạn nào cả *cười điên*
Genre: Hummor
Rating: K
Warning: None ^ ^


~*~

Nắng chiếu vào ngôi biệt thự chói lọi báo hiệu một ngày mới đã đến. Còn việc ngày mới ấy có tươi sáng chói lọi như ánh mặt trời không thì cứ để... thời gian trả lời.

Tại một căn phòng nhận được nhiều ánh sáng mặt trời nhất…

Một căn phòng kì dị theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng với mái trần bằng kính pha lê trong suốt = = Tông tường lẫn sàn nhà đều mang màu đỏ, một chiếc đàn Dương Cầm đặt ở cuối góc phòng, một vài chậu hoa hồng đỏ, một tấm thảm đen, một cái tủ gỗ trắng, một cái cửa sổ lớn, một cái giường đen, hết. À quên, bên cạnh cửa sổ còn có một dàn loa loại hiện đại đang mở bài Mellisa một cách ầm ĩ đến điếc tai. Thế mà vẫn còn có người ngủ được mới hay

Trên cái giường đen, chủ nhân của nó-như bất cứ buổi sáng nào khác - hé mắt ra ngó lên trần nhà bằng kính, rồi nhanh chóng giật mạnh cái chăn bịt kín mặt lại, quay sang ôm cái gối ôm gần đó, ngủ tiếp. Nhưng hình như có cái gì đó hơi khác thì phải…

Wah... hôm nay cái gối ấy tự nhiên to và ấm lạ! [^^']

Cô bé với mái tóc đen và đôi tai mèo thích thú, ôm chặt nó.

Wah... hôm nay nó lại có mùi là lạ nữa chứ. Hm….đây chính xác là mùi bạc hà, wahhhh~~còn có cả mùi quýt nữa [^^'']

Cô bé càng thích thú hơn, dụi dụi mặt vào nó như một con mèo con đang làm nũng cô chủ thì…

“Ahhh…Rin…đừng ôm nữa, nghẹt thở quá >.< tớ biết là sức hấp dẫn của tớ khi ngủ khá lớn, nhưng người như cậu mà phản ứng như thế thì hơi quá đấy…Để tớ ngủ thêm tí nữa đã…khi tỉnh ngủ thì cậu muốn ôm tớ lúc nào cũng Okie mà….” “cái gối” bỗng nhiên nói bằng cái giọng mè nheo ngái ngủ [^ ^”’]

Wah….cái gối còn biết nói nữa….Giọng lại ngọt như……NANI?!

Cô bé ngồi bật dậy, giật mạnh cái chăn ra và…

...

...

...

“Neashie Koetira!!!!!!!!!!!”

Một tiếng hét động trời vang lên từ cái nơi vốn dĩ đã không hề được yên lặng một giây nào, bằng chứng là chủ nhân của nơi đó mở nhạc suốt ngày, kể cả lúc đi vắng. Nhưng có vẻ không ai chú ý đến lắm….

“Lại nữa à?” Hanea ngán ngẫm thở dài trong khi đang đùa với mấy khối hộp giam từng bộ phận của một con mèo xấu xố nào đấy *sigh* khổ thân, dù nó kêu réo ầm ĩ cỡ nào vẫn chưa được thả ra, thật kinh dị khi nhìn mỗi bộ phận của mình ở mỗi nơi như thế này TT^TT [như thế là ngược đãi động vật đấy Hanea ^”^]

“Uh, lại nữa” Karru cười khì khì khi đang vờn với một con beo gấm mà cậu vác về sau một lần nhiệm vụ, uhm, nó “được” Kar-kun ban cho “đặc ân” là trở thành thú cưng của cậu bé với cái tên khá là…..nữ tính : “Pyo-chan” [^ ^”]

“Cậu vẫn còn vừa nói vừa cười được hả?” Hanea bực mình, chán, cả ngày hôm nay không cò nhiệm vụ gì vui vẻ sất >”<

“Uh” Lại cười

“…” Bó tay ^ ^’

----
Trở về căn phòng khi nãy…

“CẬU NGHĨ CẬU ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ TRONG PHÒNG-HAY CHÍNH XÁC LÀ TRÊN GIƯỜNG NGỦ CỦA TÔI THẾ HẢ?!?!?!!?” Rin gào lên ầm ĩ “Buông tôi ra! Tôi không phải cái gối ôm của cậu” và đang cố gỡ tay cái tên ác ma ẩn sau lớp vỏ thiên thần đang cười cười với vẻ ngái ngủ

“Ngủ-tại ngủ với cậu dễ chịu hơn” Tiếp tục ôm chặt [Tôi sẽ giết cậu nếu cậu dám làm gì Rin của tôi đấy ^”^]

…..Đôi tai mèo đen dựng lên, ánh mắt của Rin từ màu nâu đỏ chuyển sang màu đỏ ngầu rất ư là…ừm ờ, nguy hiểm ^ ^”

“Wai wai….sis Rin….đừng la hét nữa…em cũng đang ngủ mà…sis….” Một giọng khác tiếp tục vang lên từ cái phần mà đáng lí trước đây là một mớ thú bông [*ực*]

Một lần nữa, Rin lại giật mạnh nốt cái phần chăn còn lại ra, ném nó đi không thương tiếc và……

Một cô bé, hay là có thể nói người đầu tiên nhìn thấy sẽ nghĩ đó là một cô bé, hoặc là những người đã biết khi nhìn thấy sẽ bịp mình nghĩ đó là một cô bé ^ ^’

Nhưng rất tiếc đây không phải là một cô bé mà chỉ là một thằng bé có gương mặt thiên thần đang mặc váy ngủ màu hồng phấn có ren và nơ, dĩ nhiên là rất hợp ^ ^’

“Chào buổi sáng tốt lành, sis Rin, Nashe-san” Nonoko vẫy vẫy tay một cách chậm rãi rồi lại vùi đầu vào mớ thú bong ngổn ngang mà….ngủ tiếp

…Nóng máu….

Chẳng nói chẳng rằng, Rin bấu chặt vào tay Nashe, gỡ nó ra một cách thô bạo.

“Đau~~~Rin~~” Nashe-đáng-thương rên lên khe khẽ.

Mặc kệ.

Rin đứng phắt dậy, lại dùng cái bàn tay với mớ móng sắc nhọn mới đươc sơn đỏ hôm qua để túm lấy cổ áo Nashe, tay còn lại vớ luôn mái tóc nâu lòa xòa của Nonoko rồi lôi xềnh xệch về phía cửa chính.

“Đau~sis Rin~~Đừng nắm tóc em TT___TT”

Rầm!
[Chú thích : đây là tiếng đạp cửa ^ ^’]

RẦM!!
[Chú thích : đây là tiếng của hai vật nặng vừa bị quăng ra khỏi cửa một cách phũ phàng]

“Còn dám bén mảng tới phòng ngủ của tôi nữa thì liệu hồn!!”

“Cậu ác quá đấy Rin, hôm nay là sinh nhật tớ mà~Ít ra thì cậu phải cho tớ ngủ với cậu chứ TT^TT” Nashe lau lau máu tay chỗ vừa bị Rin cấu ^ ^”

“Đúng đó sis~~Em muốn ngủ với sis mà~Ai bảo sis không cho em ngủ trong phòng Tak-kun TT^TT” Nonoko ôm đầu rên rỉ *sigh* còn đâu mái tóc mượt mà đã từng làm điên đảo bao chàng của cậu TToTT

RẦM!
Đáp lại lời cả hai là tiếng sập cửa không thể phũ phàng hơn.

“*hức*…đồ ác độc…vô nhân tính…ngốc…*hức*….bà già…” Hai con người đáng thương trước cửa sụt sịt dù ngay sau đó cánh cửa lại bật ra và cái đèn ngủ bay ra, đập trúng đầu cả hai khi hai từ “Bà già” vừa lọt ra khỏi ^ ^’

“Cả hai người lại chui vào phòng ngủ của Rin nữa hả?” Hanea từ đâu bước tới ngán ngẩm hỏi, theo sau là Karru, phù, vậy xem ra con mèo và Pyo-chan đã thoát nạn ^ ^”

“Công nhận hai người gan thật, bị đuổi ra bao lần vẫn ngoan cố, cả hai biết tỏng là Rin chả khoái ai mà” Karru cười khì khì

“Gì chứ hả Kar-kun?? Nói xóc nhau như thế mà đươc đấy ^”^” Nonoko phụng phịu

“Bộ quả thật ngủ với tớ hay Ruga Rin cũng ko thích huh? Hay cô ấy thích ngủ với Hotokura-san? = =’ “

“Dám lắm à” Lại cười

Một lần nữa, cánh cửa lại bật ra, và lần này là cả một chiếc đàn dương cầm bay ra, cầu Chúa cho cả 4 con người trở thành nơi tiếp đất bất đắc dĩ của nó ^.^’

“Lũ dở hơi” Rin kéo chăn lên trùm kín đầu và tiếp tục ngủ “Chiều nay lại phải kêu Nii-san mua cho cái đàn mới…” *ngáp*

-----
Một nơi cách đó khá xa…

“Achoo!” Hotokura hắt hơi một cái rõ to

“Nii-san cảm à?” Riean vừa hỏi vừa chơi với mấy con rối mới trong bộ sưu tập của mình [Amen…cầu cho linh hồn của những con người xấu số này được siêu thoát =.=’’]

“Không, chỉ là anh thấy lạnh người thôi ^ ^’’
-----
9h giờ sang. Tại vườn sau của biệt thự Akatsuki.

Nashe ngồi vắt vẻo trên cây, miệng ngậm cọng cỏ ngoe nguẩy. Mấy con chim bồ câu gần đó cũng phát hiện thấy từ “Chán” cứ bay đi bay lại quanh cậu ^ ^”

Đúng là chán thật. Sinh nhật gì mà nhạt nhẽo thế không biết, không tiệc tùng, không trang trí, không bánh Ga-Tô như hôm sinh nhật Saya-san =__= Ông Chủ có vẻ không xem trọng ngày sinh của thuộc hạ mình rồi~Đúng là đáng chán.

Làm gì bây giờ nhỉ?

Nhiệm vụ? Không, chả có nhiệm vụ nào trong ngày hôm nay.

Đánh cờ với Saya-san? Không, cô ấy toàn thua.

Luyện tập với Hanea-kun? Không, mỗi lần luyện tập là cậu ấy lại phá hoại quá nhiều thứ không-cần-thiết rồi chuồn êm =”= Dù sau đó cậu cũng bốc khói khỏi hiện trường trước khi có người tới ^__^

Chọc phá Takumi-san? Không, cậu ấy đi làm nhiệm vụ rồi~

Trêu Hotokura-san? Không, cậu chưa muốn bị sét đánh vào một ngày đẹp trời thế này = =

Chơi búp bê với Riean-chan? Không, cậu đâu phải con gái >< Dù là trò đó cũng khá…thú vị mỗi khi nghe Riean-chan kể về vụ tiền thân của những con búp bê ấy là người thế nào và đã chết thế nào *cười đen*

….

….

….

Ngã người ngán ngẫm.

Quả thật là chẳng có gì làm, không lẽ không có chuyện gì để cậu quan tâm hay sao?

Một “tối kiến” bỗng nhiên từ đâu xẹt ngang qua đầu Nashe.

Cậu nghiêng người cười thầm.

Tách cọng cỏ ra khỏi miệng, cậu nhảy xuống và tiếp đất một cách dễ dàng cho dù chỗ cậu ngồi khi nãy cách mặt đất khá cao và chạy đi.

Một kế hoạch vĩ đại đã được hoàn thành, còn phải hỏi, đầu óc của cậu vốn thuộc loại nhanh nhạy cơ mà. Hehe, nếu hôm nay không phải là một ngày thú vị thì chính cậu sẽ cho nó thành một ngày thú vị….

Tobe Continue……
Rin Elric
Rin Elric
Banner
Banner

Nữ
Tổng số bài gửi : 61
Tớ đến từ : hành tung xuất quỷ nhập thần
Sở thích : A first Demon in Dark Heaven
Tâm trạng : HUH?Cái gì đây?
Thanks : 0
Points : 306450
Registration date : 16/07/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Dream of doll

Bài gửi by Haru Tue 5 Feb 2008 - 18:11

Dream of doll


Author: Haruchan
Disclaimers: Nhân vật thuộc Moonshine *cười* và một vị khách mời đặc biệt, không thuộc quyền sở hữu của tôi TT___TT Người đó thuộc quyền sở hữu của Togashi-sensei và bộ manga Yu yu Hakusho. Dù tôi có muốn thế nào cũng không sở hữu được *khóc bù lu bù loa*
Category: Romance, Angst, Sadfic
Rating: K
Warning: non-Shounen ai, non- Shoujo ai, non-yaoi, non-yuri... Nói chung là, thường thôi.
Summary: None

Quà tết cho mọi người ^^V
-----------------------------------


Tháng ba, cơn mưa bất chợt đổ xuống mặt đất, kèm theo những đám mây đen che phủ kín bầu trời. Thung lũng Red Moon như chìm trong một luồng không khí ảm đạm. Nó đứng tựa người bên cửa số, mắt ngắm nhìn từng hạt mưa rơi tí tách lên khung cửa kính trong luồng ánh sáng chập chờn, bỗng cảm thấy như có một nỗi buồn không tên len lỏi vào sâu trong trái tim mình. Một nỗi buồn mơ hồ, không một lí do, không một lời giải thích. Chỉ là nó buồn, vậy thôi.

Đôi khi nó vẫn thường cảm thấy không hiểu nổi mình như thế.



Mặt trời ngập ngừng ló lên sau những đám mây đen chồng chất suốt cả ngày đêm. Những lúc không phải luyện tập hay làm nhiệm vụ, nó thường đi dạo trên những cánh rừng ven khu biệt thự, tách biệt hẳn với không khí căng thẳng thường ngày. Mùi máu tanh, những tiếng rên rỉ vẫn luôn ám ảnh tâm trí nó gần như biến mất, chỉ còn lại mùi hương thơm thoang thoảng của những ngọn cỏ non, hoà lẫn với tiếng chim hót líu lo trên những cành cây cao vút. Nó hít đầy lồng ngực mùi hương ấy, bỗng cảm thấy lòng mình thanh thản đến lạ kì...

Đôi lúc, nó lạc bước đến hàng rào ngăn cách Red Moon với thế giới bên ngoài, rồi cứ thế mà đứng tần ngần ở đó suốt cả buổi chiều. Hàng rào không cao như nó nghĩ, cũng không hề quá dày đối với nó. Chỉ là những sợi dây thép gai được đan vào nhau một cách vụng về. Nhưng nó biết, nó vẫn không thể vượt qua...

Vì thứ nó cần phải bước qua để đến với thế giới ấy, không phải là cái hàng rào thép gai trước mặt nó, mà là bức tường nó tự xây nên trong chính trái tim mình.

Một bức tường mà nó không thể vượt qua...




Cho đến một ngày...

Nó gặp anh...

Người con trai đã khiến nó chú ý đến ngay từ lần đầu gặp mặt. Anh rất đẹp với mái tóc màu đỏ thắm và một đôi mắt dịu dàng trầm ấm màu xanh lục ngọc, trùng màu với màu mắt của nó. Anh ngồi trên một cành cây cao, tựa người vào thân cây, trong tay cầm một quyển kinh thánh dày cộp. Đôi mắt xanh nhìn nó, thoáng một chút ngạc nhiên, dịu dàng.

Lần đầu tiên gặp, anh đã khiến nó nghĩ anh là một thiên thần từ trên trời cao giáng xuống...




"Em có tin có kiếp sau không, Sakura?"

Nó dời mắt khỏi quyển sách trong tay, ngước lên nhìn anh với vẻ lạ lẫm. Một lúc sau, nó mới khẽ khàng nói, nhưng không phải là một câu trả lời, mà là một câu hỏi khác.

"Sao anh lại hỏi thế?"

Anh cười, dường như đã đoán được nó sẽ hỏi lại như thế.

"Anh chỉ tò mò thôi."

Nó im lặng. Lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy bối rối. Chỉ vì câu hỏi của anh. Một câu hỏi không chủ đích, và ngay cả nó cũng không có một câu trả lời chuẩn xác nào.

"Em không biết... Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó." Nó ngập ngừng nói. "Còn anh thì sao?"

Anh lại cười, dường như rất vui vì câu trả lời của nó. Nó vẫn nhìn anh chờ đợi, để rồi cuối cùng có thể nghe thấy một câu trả lời từ anh, nhẹ nhàng, như hoà vào làn gió ấm áp bao bọc quanh nó, thổi tung và bay đi đến một nơi nào đó, thật xa...

"Anh tin..."




Anh vẫn thường hay hỏi nó những câu hỏi đại loại như thế, những câu hỏi mà khi đưa ra, nó không hề có một khái niệm nào để trả lời. Những câu hỏi về ước mơ, về khát vọng tương lai của nó. Mỗi lần như thế, nó lại ngẫm nghĩ một lúc lâu, nhưng rồi vẫn đành phải trả lời bằng một câu đáp muôn thủa.

"Em không biết."

Phải, nó vốn chẳng biết gì cả. Nó vốn chẳng có ước mơ, chẳng có khát vọng gì. Người ta không dạy nó những thứ đó. Người ta chỉ dạy nó cách giết người sao cho nhanh, sao cho chuẩn xác, những điều khiến nó phát buồn nôn.

Nó đã quá mệt mỏi rồi.





"Sakura?"

Tiếng gọi làm nó giật bắn mình, đánh rơi cả quyển sách dày cộp trên tay, rơi xuống sàn đánh cộp một tiếng khô khốc. Nó quay người lại, ngượng cười, không giấu được vẻ lúng túng.

"Tiểu... Saya, tìm tôi có việc gì sao?"

Nó bối rối nói, thoáng để lộ ra một chút khó chịu. Nó quả thực không muốn gặp Saya lúc này một chút nào. Cô bé luôn làm nó thấy không thoải mái.

"Không." Saya nhìn nó, vẻ mặt chứa đầy lo lắng. Chưa bao giờ cô bé thấy nó tỏ ra bối rối như thế. Nó luôn tự tin về mình, hay ít ra nó cũng luôn tỏ ra như thế. "Chỉ là... dạo này tìm Sakura khó quá. Sakura đã đi đâu vậy?"

Nó khẽ cau mày. Lại nữa. Nó không thích trả lời những câu hỏi từa tựa như thế này. Cứ như thể nó thuộc quyền sở hữu của Saya, đi đâu, làm gì đều phải nói cho cô bé biết hết vậy.

"Tôi có chút việc thôi." Nó cười, cúi xuống nhặt quyển sách dưới chân mình, không để lộ ra bất cứ một chút khó chịu nào ra trên gương mặt. Vẻ bối rối lúc nãy cũng dường như biến mất hoàn toàn trên gương mặt nó như chưa từng xuất hiện.

Nó vốn giỏi che giấu cảm xúc. Anh vẫn thường nói như thế.

"Vậy sao?" Saya cười khẽ, có vẻ khá là nhẹ nhõm. Cô bé kéo tay nó, cười nói. "Sakura chơi với tôi một ván cờ nhé? Đã lâu lắm rồi chúng ta không..."

"A, xin lỗi."
Nó ngắt lời Saya một cách khá là lịch sự, nhẹ nhàng gạt tay cô bé ra. "Bây giờ tôi có việc bận, hay Saya đi rủ Mei hay Kazuki đi."

"Nhưng..."

"Tôi phải đi đây, để lần khác vậy."


Nó cười lần cuối với Saya, nhanh chóng lách qua cô bé và chạy biến. Nó quả thật không muốn rề rà thêm một chút nào nữa. Nó biết, nó làm vậy sẽ làm tổn thương cô bé, nhưng sự khó chịu của nó còn lớn hơn nhiều.

Mà nó thì đã mệt mỏi lắm rồi.





"Và em bỏ chạy?"

Anh nói, cố nín tiếng cười khùng khục chỉ chực thoát ra ngoài cổ họng nhưng có vẻ không thành công lắm. Nó cau mày nhìn anh, khó chịu ra mặt.

"Đừng có cười nữa mà. Có gì đáng cười đâu chứ?"

"Không, anh xin lỗi."
Chẳng thành khẩn gì cả. Anh vẫn cười kìa. "Nhưng em ghét Saya à?"

"Không, em không ghét cô ấy."
Nó trả lời ngay không cần suy nghĩ. "Chỉ là... em không ưa cái cách cô ấy..." Nó ngắc ngứ, cố gắng tìm một từ ngữ thích hợp... nhưng bất lực. TT^TT

"Anh hiểu." Anh cười, không tỏ ra phiền lòng chút xíu nào khi nó tự dưng ngưng ngang xương câu nói. "Anh cũng từng gặp Saya..."

Nó tròn mắt nhìn anh, lần này thì nó ngạc nhiên thực sự. Nó chưa bao giờ nghe anh nói có biết một doll nào khác nó. Mặc dù nó biết anh cũng từng là doll trước khi bị giáng cấp xuống làm Toys nhưng cái này thì... nó không ngờ được.

"...Cô ấy... nói sao nhỉ?" Anh chống cằm tư lự, có vẻ không để ý lắm đến nó. "...hiền lành, cũng khá dễ thương, nhưng nói thật, quá yếu đuối và khá là ích kỉ."

"Không phải 'khá là' mà là 'rất' ích kỉ!"
Nó cau mày đáp, "Em ghét nhất cái tính đó của cô ấy. Khó chịu cả khi em nói chuyện với Mei."

Anh chỉ cười mà không đáp, lại cúi xuống quyển sách dày để hờ trên đùi. Nó nhìn anh, tự hỏi không biết nếu nó hỏi chuyện về anh thì liệu anh có giận không. Anh có vẻ khá bí mật về mình.

"Anh."

"Hả? Gì?"
Anh ngẩng đầu lên nhìn nó, cười.

"Anh chưa bao giờ nói cho em anh phạm tội gì mà bị giam lỏng như thế." Nó dẩu môi, cố giấu vẻ lo lắng. Nó sợ anh giận. "Nói cho em đi."

"À, tội gì hả?"
Anh cười. Nó thoáng thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh có vẻ không giận. "Ờ, tự ý trốn ra ngoài khi chưa được phép. Còn hỏi gì nữa không, cô bé?"

"Trốn ra ngoài?"
Nó tròn mắt, ngước nhìn anh với một vẻ háo hức không thèm che giấu. "Thật sao anh? Thế giới bên ngoài thế nào vậy?"

"Uhm... Nói sao nhỉ?"
Anh đưa mắt mơ màng nhìn ra xa, tưởng chừng như đang thả mình trong quá khứ ngày ấy. "Một thế giới phức tạp, xấu tốt lẫn lộn, không thể phân biệt được..."

"........"

"...Nhưng... rất tự do..."


Những lời của anh ngày hôm ấy, nó thực sự không thể nào quên...




"Sakura! Sakura! Sakura ở đâu thế???"

Nó dứt mắt ra khỏi khung cửa kính, ngoái đầu lại nhìn. Ánh trăng xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, chiếu lên người nó một luồng ánh sáng dìu dịu. Nó thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc của Mei thấp thoáng sau hàng ngàn cuốn sách được xếp trên giá, khẽ cười.

"Mei, ở đây!" Nó đưa tay vẫy vẫy Mei cho đến khi cô bé nhận ra nó và băng qua đống sách để đến chỗ nó. Mei có vẻ lo lắng. Có chuyện gì vậy nhỉ?

"Sakura, tôi tìm Sakura mãi. Có chuyện rồi!"

"Sao thế?"
Nụ cười hiện ra trên môi nó chợt tắt ngấm. Chưa bao giờ nó thấy Mei lộ vẻ nghiêm trọng thế này. Chuyện cô bé sắp nói, cho dù là chuyện gì, hẳn cũng sẽ rất hệ trọng.

"Tôi mới nghe nói..." Mei thoáng ngập ngừng, như thể băn khoăn về một cái gì đó, nhưng rồi cô lại nói nhanh, có vẻ như đã quyết định một việc quan trọng hơn. "Sakura, có phải Sakura có quen một doll bị giáng cấp xuống làm Toys và bị giam lỏng không? "

"Ừ, đúng rồi." Nó ngây thơ trả lời, hoàn toàn không có chút giấu giếm nào. Nó biết Mei là một người tin tưởng được. "Sao thế?"

"Mau đi đi, đến gặp người ấy, nếu có thể thì giục người ấy trốn ngay đi."
Mei nói như thể van lơn, níu chặt lấy bàn tay nó. "Tôi vừa mới qua chỗ chủ nhân và nghe trộm được, hình như họ định thủ tiêu người ấy đấy."

"CÁI GÌ????????!!!!!!!"

"Phạm tội gì đó không thể tha thứ, nhưng thôi, Sakura mau đi đi, đi mau lên!!!"


Nó không đợi đến khi Mei giục lần thứ hai, quay người lao vút vào màn đêm được rọi sáng bởi một vầng trăng tròn vành vạnh, toả xuống mặt đất một thứ ánh sáng lành lạnh, với một mùi tử khí thấp thoáng đâu đó quanh đây.



Nó chạy như bay qua khu rừng quen thuộc, nơi mà nó và anh từng chơi đùa, trong lòng bỗng nổi lên một dự cảm kì lạ, lẫn vào trong đó là một nỗi lo lắng mơ hồ. Nó tự nhủ với mình anh sẽ không sao... nhưng vẫn không thể nào dẹp bỏ được sự lo lắng. Những cành cây trong rừng được dịp quệt mạnh vào tay nó, mặt nó... ứa máu, nhưng nó vẫn không thèm quan tâm. Nó dồn hết cả năng lực điều khiển gió mà nó có thể sử dụng được vào chân, khiến nó bước đi mà gần như không hề chạm đất. Nhưng nó vẫn muốn mình nhanh, nhanh hơn nữa. Hình như nó có thể cảm nhận được... có chuyện gì đó đã xảy ra với anh...

Nó không hề chậm lại một chút nào khi nhìn thấy con đường dẫn đến ngôi nhà nhỏ của anh ở cuối khu rừng. Nó cần phải gặp anh. Nó muốn gặp anh. Nó nhất định phải gặp anh. Nó phóng nhanh dọc con đường và chỉ bất chợt dừng lại khi nhận thấy một thứ ánh sáng gì đó chói hơn cả ánh trăng, hắt một màu đỏ nóng rực lên người nó.

Ngôi nhà của anh nằm đó, hay ít ra cũng là những thứ đã từng là ngôi nhà ấy, đang bị bao bọc bởi một luồng lửa cháy rực, hơi nóng bốc lên toả ra khắp bầu trời Red Moon. Nó đứng đơ người ra nhìn biển lửa đang thiêu trụi mọi thứ. Và cả anh...

Nó bỗng giật mình. Anh...?

"Shuichi-san?!" Nó chạy lại gần đống lửa hơn, hét gọi tên anh. "Anh ở đâu, trả lời em đi. Lên tiếng đi!!! Trả lời em đi mà..."

Nó cứ thế, bước quanh đống lửa gọi tên anh, gào đến khản cả giọng. Nó không thể chạy vào đó, anh không muốn nó làm thế. Cho dù còn sống hay đã chết, anh vẫn muốn nó được an toàn, muốn nó được hạnh phúc...

"Shuichi-san..." Nó ngồi sụp xuống đống tro tàn từng là ngôi nhà của anh, từng giọt nước mắt nóng hổi cứ lăn tròn trên má. Từ khi sinh ra, nó chưa từng khóc. "Shuichi-san..." Nó nhìn đống tàn lửa vẫn còn đang bốc khói, đôi mắt xanh long lanh từng giọt nước chỉ chực tràn ra khỏi mi bỗng sáng lên, bùng cháy một cách kì lạ.

Nhất định... không thể nào tha thứ...


Được sửa bởi Haruchan ngày Thu 3 Apr 2008 - 13:13; sửa lần 1.
Haru
Haru
Đệ nhất tự sướng nhân
Đệ nhất tự sướng nhân

Nữ
Tổng số bài gửi : 217
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi nào đó... Who knows? ó v ò
Sở thích : Kuku~ vô số XD
Tâm trạng : Rất chi là phe phởn và... thảm hại /_\\
Tình trạng hiện tại : Hớn hở sống nốt những ngày còn lại *tung tăng*
Thanks : 0
Points : 308752
Registration date : 31/05/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Haru Tue 5 Feb 2008 - 18:12

Sao cái nào cũng dài, sao cái nào tớ cũng phải ngắt ra là sao??? TT_______TT

----------------------------


Nó lao đi qua từng thành phố, ôm chặt trong tay chiếc lọ màu xanh đựng tro cốt của anh, cố bay thật xa Red Moon. Nó đã thử tháo thiết bị hạn chế năng lực theo cái cách mà Katsumi dạy nó cách đây không lâu. Hiệu quả đến không ngờ. Cô bé đó đúng là một thiên tài máy móc. Nó thầm cảm ơn Katsumi, nhờ cô bé mà giờ này nó có thể ở đây, bay theo gió qua từng thành phố, từng làng mạc, từng cánh đồng trải dài tít tắp, rời xa nơi ấy. Nó hận. Nó hận. nó nhất định không tha thứ. Nó nhất định sẽ trả thù bọn người đó. Chỉ là... cách nào thì nó chưa biết. Nhưng nhất định nó phải được tự do.

Vì đó là điều anh muốn...

Từng giọt nước mắt trong suốt lại trào ra trên má nó, quất thẳng vào mặt nó. Gió thổi vù vù bên tai, nhưng nó vẫn chẳng quan tâm. Nó cần phải tìm thấy nơi đó, một nơi để anh có thể an nghỉ, một nơi để anh có thể tự do.

Nó không biết là nó đã chạy bao xa, cũng không biết là nó đã chạy từ lúc nào. Nó chỉ dừng lại cho đến khi trông thấy một mỏm đá nhô ra bên cạnh một cánh đống hoa trải dài vàng rực, nhìn ra bờ biển rộng bao la với một màu xanh ngắt...


~~~~~~~~~~~


Cô gái ngước đôi mắt màu xanh ngọc lên nhìn bầu trời, khẽ mỉm cười. Mái tóc đen dài bay bay trong luồng gió bao bọc xung quanh cô. Rất ít khi bầu trời lại có một màu xanh như thế. Xanh và đẹp đến nao lòng. Cô biết bầu trời xanh là do những vi khuẩn gì đó trong không khí, nhưng cô vẫn thích được nghĩ ngợi ra một cái gì đó khác cơ.

Vì như anh nói, đã là con người, phải biết ước mơ.

Anh đã dạy cô những điều ấy.

_ Haru, làm gì mà cứ nhìn trời mãi thế? Bọn Kazuki đang tìm Haru rối cả lên kìa.

Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng cô, thoáng chút cười cợt. Cô quay người lại để nhận thấy Mei đang tiến về phía mình, mỉm cười. Cô cũng cười, bước đến sóng đôi với cô ấy.

_ Không có gì. Bọn họ tìm tôi hả? Có chuyện gì thế?

_ Đang cãi nhau om sòm hết cả lên.

Mei bật cười lớn hơn và giải thích cho cô tình hình. Cô rảo bước nhanh hơn, để "giải quyết rắc rối" như lời Mei nói. Cái lũ này, chả bao giờ để cho cô được yên thân.

Nhưng suy cho cùng, cô cũng thích cuộc sống hiện tại của mình hơn.

Khẽ ngước nhìn bầu trời xanh ngắt một lần nữa, cô mới quay người bước đi với một nụ cười mỉm trên môi.

.
.
.

Cho đến bây giờ, anh có hối hận vì đã gặp em không, Shuuichi-san?




_______________END___________
Haru
Haru
Đệ nhất tự sướng nhân
Đệ nhất tự sướng nhân

Nữ
Tổng số bài gửi : 217
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi nào đó... Who knows? ó v ò
Sở thích : Kuku~ vô số XD
Tâm trạng : Rất chi là phe phởn và... thảm hại /_\\
Tình trạng hiện tại : Hớn hở sống nốt những ngày còn lại *tung tăng*
Thanks : 0
Points : 308752
Registration date : 31/05/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Haru Tue 5 Feb 2008 - 18:17

Đó là xong fic, bây giờ là việc chung TT^TT

Rin, Moko, chả phải tui nhắc hai người rồi sao? Đặt chỗ, đặt chỗ. Giờ thì sao hử, chết chưa TT^TT Xen linh tinh vào nhau thế này~~~

@Rin: Tớ nghĩ là hình như cái tên fic có vấn đề TT^TT Sweet's birthday? Sở hữu cách ở đây là gì vậy? Nếu bạn định nói là "Ngày sinh nhật ngọt ngào" thì là sweet birthday thôi chứ? Thế này thì dịch là gì? "Sự ngọt ngào của ngày sinh nhật"? "Sinh nhật của sự ngọt ngào"? Rối tinh :confused:

Moko, Mei nhờ ss nhắn em là del giùm 013, khi khác cô ấy sẽ post lại.

Đi lên add thêm mấy cái fic mới.
Haru
Haru
Đệ nhất tự sướng nhân
Đệ nhất tự sướng nhân

Nữ
Tổng số bài gửi : 217
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi nào đó... Who knows? ó v ò
Sở thích : Kuku~ vô số XD
Tâm trạng : Rất chi là phe phởn và... thảm hại /_\\
Tình trạng hiện tại : Hớn hở sống nốt những ngày còn lại *tung tăng*
Thanks : 0
Points : 308752
Registration date : 31/05/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Rin Elric Tue 5 Feb 2008 - 19:46

@Haru : tớ quên nói ^ ^" Neashie thường được gọi là "Sweet-cute-evil" mỗi khi bạn ấy bày trò phá bĩnh mọi người = ='' Mà trong mớ đó bạn ấy chỉ thích mỗi từ "Sweet" nên nó thành ra là "Sweet's Birthday" ^ ^" Hú, Haru làm tớ phải khai trước nội dung rồi TT^TT

Cái fic ấy thì tớ sẽ xem sau rồi com sau ^ ^"
Rin Elric
Rin Elric
Banner
Banner

Nữ
Tổng số bài gửi : 61
Tớ đến từ : hành tung xuất quỷ nhập thần
Sở thích : A first Demon in Dark Heaven
Tâm trạng : HUH?Cái gì đây?
Thanks : 0
Points : 306450
Registration date : 16/07/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Khách v Sun 10 Feb 2008 - 22:38

Fic của em...ờ ss tạm bỏ phần link đi nhé, tạm thời nó chưa hoàn thành bởi ý tưởng của em còn lung tung lằng nhằng lắm. Bài của em nếu viết được trong 1 bài thì em giữ lại vị trí của nó hiện giờ, còn không thì em del sau.

Dream of doll, nếu em không nhầm thì đây là ước mơ của Haru (Haru trước đã) dẫn tới fic Moónhine thì phải

Không có lỗi chính tả, trình bày sạch đẹp (trời ơi, mình đâu phải GV cấp 1????), câu văn khá mượt mà, buồn. Còn lại em chịu, hổng bik comm gì nữa TT^TT.
Anonymous
Khách v
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Meishou-chan Thu 14 Feb 2008 - 12:19

@Rin: *mắt long lanh* Hức, hummor... lâu lắm rồi tớ không đọc hummor... Xúc động quá TT^TT Bạn Rin~~ Viết tiếp đi~~ Viết xong rồi tớ comm tử tế cho~~

@Moko: Seme yêu, đừng có nghe lời Haru, cô ý nói mà chả thèm suy nghĩ gì đấy. Cái gì mà nhóm Haru không giết người, nằm mơ!

@Haru:
-Kazuki's day: Cô thân yêu, cô muốn gì hử? Sao cô lại viết Kazuki & Hyuga cute vậy chứ ;_____; Cô có biết là tôi đọc xong tôi chuyển qua làm fan của KazHyu không? Cô có biết là điều đó sẽ ảnh hưởng đến cái fic TouHyu mà tôi sắp viết không? Chính cô giao cho tôi mà TT^TT Có gì thì cô chịu trách nhiệm đấy, cái đồ...
Bạn Kazuki-kun quá ư là... ^ ^" Tốt hơn hết là nên đổi cái pờ-rô-fai-lờ của bạn ấy bên Character pro đi cô ạ. Cô có biết là nó lừa được ối người không?

-Dream of doll: Cái đầu tiên tôi nghĩ đến khi đọc fic này: 'Cô yêu sama của cô quá nhỉ?' __ _ Rất thành công trong việc biến cái này thành fanfic đích thực. Lôi cả manga character vào đây... Giỏi! Hôm nào tôi cũng phải làm thế mới được ^0^
Meishou-chan
Meishou-chan
[Xích Tây tiểu thư]
[Xích Tây tiểu thư]

Nữ
Tổng số bài gửi : 160
Age : 32
Tớ đến từ : Akanishi's family ^___^
Sở thích : Jai nhà bạn XD~
Tâm trạng : Phe phởn... Have nothing to done *bò*
Tình trạng hiện tại : Sống dai lắm XD~
Thanks : 0
Points : 308446
Registration date : 07/06/2007

http://yume.timnhanh.com/yuui-chan

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Rin Elric Sat 8 Mar 2008 - 16:06

Author's note : Giết tớ đi TT^TT

Sweet's brithday

Chap II :

“Đi mà Max-san~~~~ Giúp em đi mà TT^TT” Nashe rên rỉ

“Không” Max tiếp tục lắp ráp một cái máy quái đản nào đó, lạnh lùng nói

“Max-san~~~~~~~~ TT____TT Chỉ một ngày hôm nay thôi TT^TT” Nashe vẫn ngoan cố không thôi

“Không là không, tại sao tôi phải giúp cậu?”

“Vì em là đứa ngoan-ngoãn-nhất [nhấn mạnh] trong số các dolls mà”

“Ờ, thế không biết tuần trước nhờ ơn đứa trẻ ngoan ngoãn nào mà cái phòng thí nghiệm số 7 và 195 kiệt tác của tôi bị nổ tung ra như pháo hoa sau khi nghe lời cho mượn loại bom siêu nhỏ ấy nhỉ?” dù là quay lưng lại, nhưng rõ ràng Nashe cảm thấy Max đang cười với vẻ *đay nghiến*

“Không mà, lần này không hại gì tới anh đâu mà” Nashe tiếp tục với gương mặt ngây thơ nhất có thể

“Tránh ra cho tôi làm việc, trẻ con nhiễu sự” >”<

“Thôi được rồi! Em sẽ chia cho anh 10% lợi nhuận nếu vụ này thành công! Đừng quên là các dolls có thừa lòng tự trọng và tiền bạc đấy!” [R : *lau mồ hôi*]

“90% tính thêm 5% thuế”

“Đắt vậy~~? Anh biết là tháng này ko có nhiệm vụ gì vui nên thu nhập của em giảm đáng kể mà~~~40% thôi~”

“90”

“45”

“89.9”

“49.1”

“85”

“55”

“63% dứt giá”

“Rồi~TT^TT đó là anh ép em phải tiếp tục đi moi tiền Takumi-san bằng đống hình bịn đấy nhá TT^TT”

“Vậy mới đúng là trẻ ngoan chứ ^ ^ Rồi, lần này cậu muốn cái gì?”

“Lại đây em nói nhỏ cho nghe” vẫy vẫy

*Kề tai*

*Xì xầm xì xầm*

……..

“AHAHAHAHAHAHAH!!! Đúng là phải bó tay với cậu! Mấy trò man trá đó mà cũng nghĩ được!”

“Nhớ làm sớm cho em đấy, 10’ nữa em sẽ lấy”

“Đừng xem thường ng` khác như thế chứ nhóc” Max rút trong túi ra một gói thuốc lá, châm lửa điếu đầu tiên “5’ là đủ” và hút “Thế ai sẽ là người đầu tiên bị vờn đây?”

“Anh luôn hiểu em mà, Max” rất man dại

Khói thuốc bay nhạt nhòa….báo hiêu những điều hay ho sắp tới….

--------

Không hiểu sao hôm nay thời tiết lạnh đến khó thở, có người cứ hắt hơi liên tục….ah….^ ^’

--------

“Tốttttttttttttttttttttttt~~~~~~~~~!!!!! Cám ơn anh nhiều, Max-san~~~! Yêu anh nhất đời~~~~~~~~!” Nashe ôm chầm lấy Max, có vẻ món hàng Max vừa chế tạo khá hợp ý cậu XD

“Buông ra, nhóc, đừng để bất cứ ai nghĩ tôi với cậu là một cặp đấy, và đừng có dúi cái đầu mang đầy mùi bạc hà này vô người tôi, nó làm tôi lợm =”= “ Max một tay đang đẩy cái đầu tóc nâu kia ra, một tay vẫn đang kẹp điếu thuốc

“Ôi dào~Anh cứ lo hão, ai trong biệt thự này mà chả biết chỉ có mỗi mình Ruga mới là đồng bóng thôi chớ, em thì chỉ khoái loại con gái như Rin thôi” ôm chặt hơn

“Cẩn trọng ngôn từ vào, nhóc con, tai mèo thính lắm đấy, đừng quên đối diện phòng nghiên cứu này là phòng Rin, mà con bé ấy thì không bao giờ đóng cửa sổ khi ngủ đâu, mà cậu biết tỏng là nó cực kì vô thức khi nửa tỉnh nửa mơ mà, tôi không muốn cái phòng thí nghiệm của mình bị nó xắt lát đâu =”=”

“Rồi rồi, em hiểu, dù hơi tiếc nhưng vẫn phải buông anh ra thôi” Nashe nhún vai

“Tiếc khỉ gì? Đây, mang theo cái này, nó có thể tiếp tay cho cậu” Max mở ngăn kéo và đưa ra một vật tròn nhỏ xinh như quả trứng

“Gì vậy? Không lẽ ăn trứng sẽ giúp em minh mẫn hơn hả?”

“Ngu! Ăn cái gì mà ăn! Đây là Fairy Uke ver.2, rõ chưa?! FAIRY UKE!” Max cốc đầu Nashe cái bốp, đau điếng ^ ^’

“CÁI GÌ~~~~~~~~~?? Fairy Uke???? Max, em ngán đến tận cổ rồi, anh không nhớ lần trước bản Ver.1 đã làm gì em hả? Uke theo tiêu chuẩn của anh thì là seke chứ uke nỗi gì, Uke ng` ta phải dễ thương đáng yêu chứ lại…” Nashe nhanh chóng bịt miệng trước khi bị Max đá ra ngoài và tịch thu lại món đồ cậu nhờ anh làm lúc nãy, ai dà…..nhìn càng ngày mặt Max càng xuất hiện thêm một giây thần kinh co giật thì biết....

“Đừng có nhắc tới ba cái sản phẩm cũ rích đó, nhóc tì, đây là bản Ver.2, cải tiến hơn bản cũ nhiều, vừa dễ thương vừa đáng yêu vừa hot vừa ra dáng uke chính gốc, vâng lệnh seme tuyệt đối, lại còn………”

“Còn gì?”

Max nở một nụ cười ma quái, Nashe nhanh chóng xáp lại gần.

*xì xầm xì xầm*

……….

……

….



Có tiếng ai đó lăn lộn gào thét vì thiếu kiềm chế và chứng đau ruột cấp tính trong này, và bên ngoài kia, ở một căn phòng đối diện, có ai đó đang lầm rầm rủa xả

“Max-san~~Đã thế thì đừng hòng em nương tay cho cái phòng thí nghiệm số 9 của anh” cười hừ hừ [^ ^’’]

…………..
……….
…….
….
Sân tập biệt thự Akatsuki, 10h sáng…..

Hanea ngồi bắt chéo giữa sân, xung quanh là vài anh bảo vệ xấu xố nào đó bị cậu lôi vào thử sức đang nằm la liệt, chán, bây giờ đến phiên cậu than chán, bảo vệ gì mà không đỡ nổi một đòn, thế có chán không cơ chứ? =”=

Hừm, cái tên Karru đó vứt cậu ở đây mà vờn với cái con Pyo-chan chết tiệt gì đó rồi! Khỉ! =”= Cái con beo gấm láo toét ấy, dám cạp mất bữa trưa của cậu rồi chạy biến, đến khi cậu bắt được thì lại bị Karru đạp và bảo là để yên cho Petto của cậu ấy.

Vò đầu bứt tai, Hanea lầm rầm rủa xả, hừ! Không lẽ cậu không đủ sức hấp dẫn hay sao mà Karru cứ chơi với cái con đó vậy? Cậu đẹp trai thế này mà lại đi thua một con báo á? Nực cười!

Ờ mà nghĩ lại, đúng là cậu đẹp trai này, hào hoa phong nhã này, cao ráo này, thế tại sao phải quan tâm đến tên nhóc bằng tuổi cậu mà vừa lùn vừa giống con gái nhở? Công nhận là da cậu ấy mềm, môi đỏ hồng, mái tóc mượt mà, khi cười rất dễ thương, tuy có hơi lạnh lùng nhưng không đến mức vô cảm như Riean, nhí nhảnh cũng có nhưng không trẻ con như Quian Mei, nghĩ đi nghĩ lại thì khi cậu ấy ngồi cạnh con beo gấm ngu đần kia, cứ như là…..ừhm ừhm…..BEUTY AND THE BEAST!! Yeah yeah! Đúng rồi, cậu ấy sẽ diễn rất đạt vai Beuty, còn hoàng tử sẽ là………..

………..

……...

…….

“KHÔNG!!!!!!!!! MÌNH NGHĨ CÁI HELL GÌ THẾ NÀY?!?! MÌNH ĐÂU PHẢI BIẾN THÁI! MÌNH ĐÂU CÓ HÁM CON GIAI! ỐI GIỜI ƠI!” Hanea la hét ầm ĩ, dộng đầu vào tường bôm bốp, hình như có máu chảy ra ^ ^’

Trong khi cậu nhóc vẫn còn đang tự dằn vặt, một bóng đen mờ ám từ từ tiến lại đằng sau cậu, không một tiếng động, và…

“Hanea-kun~~~~~~~~~” Karru ôm chầm lấy Hanea và phả vào tai cậu một hơi thở nóng hổi [^ ^”]

Giật mình, Hanea quay phắt lại, nhưng trước khi cậu chưa kịp phản ứng gì thì đã bị người kia giật mạnh lấy cổ áo, mất thăng bằng, cậu ngã nhào xuống, khỉ gì đây? Cậu bị tập kích? Ở ngay trong sân tập của biệt thự? Và cái tên khỉ khô này biết tên cậu? Hừ! Thế mới bảo, ông chủ mà không keo kiệt thì tại sao lại đi thuê mấy cha cảnh vệ bất tài vô dụng thế cơ chứ! [nghĩ xem tại ai mà họ thành vô dụng =”=]

Chuuu~~~~~~~~~!

Hanea tròn mắt chưa kịp hiểu gì về cái âm thanh vừa rồi thì đã thấy môi mình chạm vào môi Karru [chú thích : cậu ta chưa biết đấy là Karru = =’]

Sốc. Ngớ người. Cậu đớ ra. Mắt lại càng mở to và không hề chớp một cái nào khi nhận ra người đối diện mình là ai…

Rồi, cái gì đến thì nó sẽ đến…nhưng cậu ko ngờ là nó đến nhanh như vậy >”<

“Cậu làm cái trò gì vậy hả?!?!?!?” Hanea quát ầm lên, lật đật gỡ tay Karru ra, đừng phắt dậy, thủ thế sẵn sàng dù mặt vẫn còn đỏ kè kè [^ ^’]

Và……Karru cười. Một nụ cười siêu siêu siêu dễ thương và quyến rũ >”< Thề có Chúa là từ khi gặp cậu ta, cậu chưa hề thấy cậu ta cười như vậy. Kinh khủng hơn, chỉ với một nụ cười mà cậu ấy làm ý chí chiến đấu ngoan cường và cái bản tính siêu hiếu thắng của cậu bay sạch.

“Gomenasai, Hanea-kun, chẳng qua tôi chỉ muốn biểu hiện chút tình cảm thôi mà” Karru chậm rãi ngồi dậy, đưa tay chải lại vài lọn tóc lệch hang và liếm môi nhè nhẹ, như thể ngọt lắm ^ ^’’ “Vì tôi nghĩ là…..”

“Nghĩ gì?”

“….là…có lẽ….tôi yêu cậu mất rồi…” một giọng không-thể-ngọt-ngào-hơn, kèm theo đó là một gương mặt đỏ hồng, dễ thương không chịu nổi!

“Gì….gì…Đừng có đùa! Tôi ko phải là gay nhá! ^”^ Nếu muốn có lover thì đi ra ngoài mà vớ đại anh…à không, cô nào ấy, đừng có giỡn cái trò lố bịch ấy với tôi” Hanea quay phắt mặt đi, ehèm! Thế mới đúng là bản chất cool man dại của cậu chứ! Ai đời lại vì bị một thằng con trai khác hôn mà đỏ mặt rồi cuống cả lên! [tôi nghĩ là cậu đã như thế rồi mà? = =]

“Uhm…uhm….” Trong khi trong nội tâm cậu vẫn đang hô hào vào cái phong độ của mình thì bỗng nhiên có vài âm thanh nho nhỏ phát ra từ người đối diện, lạ, cậu chưa hề nghe cậu ấy có cái tiếng quái dị đến thế này bao giờ

“…Cậu….ghét tôi lắm hả?” một giọng nói yếu ớt “Vì tôi không quan tâm đến cậu bao giờ nên cậu ghét tôi lắm phải không?” và bắt đầu xen lẫn vài tiếng sụt sịt

Hình như cậu ta khóc?! Khóc?! Khóc!?!? Cái việc khi cảm xúc bị dồn nén quá lâu và vỡ òa lên, thế là nước từ mắt rơi tong tong ra ấy hả?

Hanea giật mình quay phắt lại, Và bây giờ, cảnh tượng mà cậu thấy trước mắt đang là Karru mặt mày đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.

“Cái…cái…cái…” Cậu cuống lên, lạy Chúa lòng thành, đến con gái khóc cậu còn không dỗ được, huống chi lần này là con trai khóc. Cậu tưởng chí có con gái mới khóc được thôi chứ, mà các cô gái có bao giờ khóc trước mặt cậu đâu mà biết cách dỗ TT___TT’’

Và như bất cứ bộ phim Hàn Quốc nào khác, Karru chạy đi trước sự ngỡ ngàng của Hanea, chỉ còn thiếu một cái tát và trời mưa là trọn bộ = =’’

Hanea đứng ngơ ngẩn nhìn cái tên trai mà như gái kia chạy mất. Còn cậu thì như một tượng đá. Cậu bị đớ.

Tệ hại, tệ hại, tệ hại, đại tệ hại, thiên hạ đại tệ hại~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!


Trong khi Hanea vẫn còn đang vò đầu bứt tai một cách khổ sở thì ở một bụi cây gần đó, một cái đầu tóc nâu sau một hồi nhịn để không bật cười điên dại bởi mấy cái điều quái gỡ đã diễn đang mân mê cái máy ảnh trên tay, miệng giãn ra thành một nụ cười *man trá*

“Uke-chan…làm tốt lắm XD”

---------------------------------------------------
Thời tiết hôm nay khó thở đến lạ ^ ^”
---------------------------------------------------

Tobe continue….

Rin : khùng fic, nhảm fic, bịn fic TT^TT
Rin Elric
Rin Elric
Banner
Banner

Nữ
Tổng số bài gửi : 61
Tớ đến từ : hành tung xuất quỷ nhập thần
Sở thích : A first Demon in Dark Heaven
Tâm trạng : HUH?Cái gì đây?
Thanks : 0
Points : 306450
Registration date : 16/07/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Moko Thu 15 May 2008 - 17:35

Author: Mokona
Disclaimer: Tất cả đều thuộc Moonshine. À quên, Yumemi, Kitaro và vài nhân vật không tên là của tớ. Cãi chik với tớ.
Gender: Dark, sad fic
Rating: K
Warning: Bạn nào yêu hình tượng về một Giáng sinh an lành thì đừng có đọc nó. Đằng nào thì nó cũng là đứa con yêu được viết ra trong thời gian bạn thần kinh có vấn đề
Summary: Vào một ngày, tuyết bỗng không còn mang màu trắng đẹp đẽ tinh khiết của mình nữa……
-------




Tuyết đỏ





Bốn giờ sáng, bầu trời vẫn còn tối đen và lạnh buốt bởi tuyết. Những bông tuyết nhỏ trắng muốt không ngừng rơi, nhẹ nhàng đảo người theo làn gió mạnh và khẽ phủ lên mọi vật như muốn ủ lạnh thêm cho không khí nơi đây. Tuyết, một cách rất nhẹ nhàng và bình yên, đem màu trắng của mình sơn lên mọi thứ mà nó chạm tới.

“Phải rồi, hôm nay là Giáng sinh mà.”

Một bóng dáng nhỏ bé bước nhanh trên tuyết. Lớp tuyết dày trắng cả chiếc áo khoác cô đang mặc. Ngôi làng trước mắt cô môĩ lúc một gần, to lớn, rực rỡ và “lấp lánh”.

“Lấp lánh”? Đó là vì cô chưa bao giờ thấy có nhiều đèn trang trí đến như vậy. Đèn được treo trên những cây thông lớn, trên tường, trên mái nhà, thậm chí còn được đặt dọc trên những con đường vừa được cào tuyết. Cô nhớ lại, ở nhà, Sakura-chan và Mei-chan thường trang trí phòng khách cùng với cây thông, nhưng không có đèn mà chỉ dùng những quả chuông và dây kim tuyến thôi. Những lúc ấy, Kazuki và Katsumi hay rình để gỡ những gì Mei treo lên, khiến cho Sakura tức giận rượt họ quanh căn phòng. Và sau khi tóm được hai chị em song sinh ấy, Sakura-san có dành một vài “hình phạt nho nhỏ” để chỉnh đốn học. Nhưng hình như Katsumi và Kazuki vẫn “chứng nào tật ấy =.=

Cô lắc đầu cười, gạt bỏ tất cả những ý nghĩ đó ra khỏi đầu, rồi lại đi tiếp. Dù gì hôm nay cô đâu có đi chơi, cô đến đây để làm nhiệm vụ mà. (M: chăm ngoan dã man ^^”).

Bước qua cánh cổng vòm rộng lớn, cô dường như choáng ngợp bởi sự sôi động, nhộn nhịp nơi đây. Ngôi làng này có vẻ đã bắt đầu lễ Giáng sinh từ rất sớm. Tất cả mọi người đang tất bật mua sắm những thứ cuối cùng cho ngày lễ hay vài món quà cho những đứa trẻ. Đám trẻ con ở nhà, ngồi đoán già đoán non xem Santa sẽ tặng gì cho chúng:

_ “Tớ mong ông già Noel sẽ tặng tớ một cái ô tô đồ chơi.”

_ “Tớ muốn có một con búp bê thật đẹp.” – đứa bé gái có mái tóc đen nhánh buộc cao nói với ánh mắt mơ màng.

_ “Mong rằng Santa sẽ tặng tớ dôi giày trượt tuyết mới . Đôi giày cũ của tớ đã chật mất rồi.” – đứa lớn nhất nói vẻ hào hứng.

Ông già Noel làm gì có thật chứ, bởi nếu có thật thì tại sao mình chưa bao giờ nhận được một món quà nào từ ông ta chứ. Cả Yuu cũng vậy. Chẳng lẽ chỉ có con người thật sự mới có quà hay sao?

“Tối nay, việc phải được hoàn thành.”

Mong muốn của họ sẽ không bao giờ có thể thành sự thật. Cô hất chiếc mũ áo choàng ra phía sau, lạnh lùng bước đi.






Tuyết vẫn mang một màu trắng thiên thần



----------

- Cô cho cháu một đĩa mì ạ. – cô nói, lễ phép. Sau cả một đêm ngoài trời, cô đói như thể cả tháng trời chưa ăn gì cả.

- Có ngay, cháu gái. – Cô chủ quán tươi cười.

Cô ngồi xuống chiếc bàn cao ngay gần đó, vắt chiếc áo ướt vẫn còn lạnh ngắt lên ghế và ngồi xuống. Ngáp. Buồn ngủ quá. Cô lấy trong túi áo ra một chiếc đồng hồ bạc, trông rất giống sợi dây chuyền mặt tròn nhưng to hơn và mở ra một cách cẩn thận. Mới có năm rưỡi, lạy trời, thường ngày thì lúc này cô vẫn đang ở trong chăn và ngủ đến hơn sáu giờ, khi Takumi gõ cửa phòng gọi cô dậy với mấy trò đùa của cậu ta. Cô không thích dậy quá sớm, và việc ghét nhất trên đời đối với cô là phải thức đêm, trừ những buổi liên hoan muộn trong biệt thự hay những tối trốn ra ngoài chơi với Yuu và Takumi. Không hiểu Takumi làm gì mà mấy phi vụ đó đều trót lọt hết.

Nhưng hôm nay, làm sao mà ngủ được cho đến khi về tới biệt thự và báo cáo công việc cho ông chủ kia chứ.

Thôi đành vậy. – cô bé ngán ngẩm nghĩ khi bà chủ đưa đĩa mì cho cô.

- Mẹ ơi! Con về rồi ạ. – Một tiếng gọi trong trẻo cất lên. Đó là một cô bé rất dễ thương với mái tóc ngắn ngang cằm dưới chiếc mũ lưới, đôi mắt nâu tinh nghịch, và chiếc đầm trắng làm tôn lên vẻ đáng yêu vốn có. Cô bé đi với một người đàn bà cao lớn, có mái tóc xoăn ôm mặt và vẻ mặt phúc hậu

- Con về rồi đó à, Yumemi. Cả Kitaro cũng tới nữa à, vào đi cháu.

Lúc ấy cô mới để ý đến một cậu bé ăn vận rách rưới đứng trước cửa, có vẻ như không muốn vào. Cậu bé ấy chắc chạc tuổi cô, trông khá già dặn với làn da cậu sạm đen, đôi mắt đen láy đượm buồn và mái tóc rối bời. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy những vết bầm tím và cả những vệt xước trên mặt, trên người cậu. Kitaro miễn cưỡng bước vào trong.

- Con nhìn thấy cậu ấy trên đường về, trong hẻm. Cậu ấy hình như vừa mới bị đánh. – Yumemi nói với mẹ.

Bà chủ quán nhìn cậu bé, khẽ thở dài rồi đi vào trong. Một lúc sau, bà bước ra với vài cái áo ấm, thuốc, và một số bông băng. Bà dặn Yumemi và người làm trông quán rồi ra hiệu cho Kitaro đi theo bà.

Vẫn chăm chú vào đĩa mì của mình, nhưng đầu óc cô phân nửa thì nghĩ tới công việc sắp tới phải làm, nửa còn lại thì để tâm đến mẹ con bà chủ quán. Họ quá tốt bụng.

- Xin chào. – Yumemi ngồi xuống, đối diện với cô. – Hình như chị mới đến đây phải không? Em là Yumemi. Còn chị?

- Kumiko, tôi mới đến đây hồi sáng. – cô trả lời.

- Kumiko, cái tên đẹp quá. Rất vui được gặp chị. – cô bé cười thật tươi với Kumiko. – Chị đi một mình sao?

- Ừ.

- Trong thời tiết lạnh thế này ư?

- Ừ.

- Chị không thấy lạnh sao?

- Không, tôi quen rồi, chỉ vướng một nỗi là đường tuyết khó đi thôi.

Yumemi mở to đôi mắt, nhìn Kumiko với đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn khâm phục. Nhìn cô bé mà Kumiko liên tưởng đến…Yuu. Yuu cũng có đôi mắt to như vậy, nhưng mang một màu xanh thẳm như nước biển. Yuu cũng hay cười, rất dễ thương, nhưng lại là một nụ cười nhuốm đầy tâm trạng. Yuu chỉ cười thật sự hạnh phúc khi ở bên những người được cô bé cho là bạn thật sự.

Nhưng đấy là Yuu, còn cô, từ khi sinh ra dường như đã chẳng có lấy một nụ cười thực sự.

- Chị hình như rất ít khi cười?

Kumiko ngạc nhiên nhìn Yumemi, cô bé ấy như đọc được suy nghĩ của cô vậy.

- Chị nên cười thật nhiều, khi cười cuộc sống sẽ trở nên vui vẻ hơn nhiều.

Im lặng. Cô bé ấy quả là rất dễ thương. Và câu nói ấy khiến Kumiko nhớ tới Takumi. Cậu ấy luôn vui vẻ, lúc nào cũng cười, nụ cười rất đẹp. Và câu nói của cô bé Takumi cũng đã từng nói.







------

“Cười lên đi Moko.”

“Cười ư?”

“Uh” ^^

“Sao lại phải cười?”

“Vì khi cậu cười, cuộc sống sẽ đẹp hơn.”
-------







Bất giác, cô mỉm cười trong giây lát.

- Chị cười trông đẹp lắm. ^^ - Yumemi cười theo.

- Em cũng vậy.

Cánh cửa lại mở ra. Bà chủ dắt theo Kitaro, ngó cậu dễ thương hơn nhiều trong bộ áo mới không còn lấm lem bùn đất. Nhưng cậu bé vẫn có vẻ gì đó buồn, và đau khổ.

- Bác thật tốt với cháu quá. Người ta hắt hủi, đuổi cháu đi, còn bác lại giúp đỡ cháu. - Cậu bé nói, hang nước mắt khẽ lăn dài trên má. – Bác cứ kệ cháu. Có lẽ cháu sẽ hạnh phúc hơn khi chết đi, cháu sẽ được gặp lại mẹ.

- Không. - Yumemi thét lên. - Cậu không được chết. Cậu chết đi sẽ chỉ khiến cho những ai yêu mến cậu đau khổ thôi. Trên đời có biết bao nhiêu người khao khát có thêm từng giây từng phút được sống, cậu lại muốn từ bỏ sớm thế sao?

- Tớ ư. Ai lại có thể đau khổ cho tớ chứ.

- Có chứ. Có tớ, có mẹ tớ. Và mẹ cậu chắc chắn cũng không muốn cậu làm vậy.

- Yumemi nói đúng. Một người chết đi chắc chắn những người yêu thương họ sẽ đau khổ. Cháu cũng vậy. Và bác sẽ rất vui nếu cháu làm con nuôi của bác.

Kitaro nhìn bà chủ hàng với một vẻ ngạc nhiên, không tin vào tai mình. Nhưng ánh mắt cậu lại chan chưa một niềm vui khôn xiết, và hạnh phúc nữa. Cậu bé ôm lấy bà, cười trong những giọt nước mắt vui sướng.







-------------

Tuyết...


…là những thiên thần có đôi cánh trắng muốt…


…hay là giọt nước mắt thương cảm của bà chúa tuyết?....









Tuyết trắng…

…sao mà tinh khiết…


Được sửa bởi Kumichan ngày Thu 15 May 2008 - 17:46; sửa lần 3.
Moko
Moko
ChoiKang
ChoiKang

Nữ
Tổng số bài gửi : 106
Age : 31
Tớ đến từ : non info
Sở thích : hành hạ và chọc phá người khác (sẽ kéo Meo ra quán Tiểu Hổ)
Tâm trạng : bị bệnh quên
Tình trạng hiện tại : mong chờ có mạng
Thanks : 0
Points : 294737
Registration date : 07/03/2008

http://atinysunshine.hot4um.com

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Moko Thu 15 May 2008 - 17:36

-------------

Ba tiếng sau.

Tuyết ngưng rơi đã lâu, nắng lên chiếu sáng mọi ngóc ngách, sưởi ấm cho vạn vật. Nắng chiếu lên mái vòm rộng lớn đóng một lớp tuyết dày cứng ngắc của thư viện J.V (Joie de vivre: niềm vui cuộc sống). Đó là thư viện rộng lớn nhất vùng với hàng triệu sách thuộc hàng nghìn thể loại: từ truyện ngắn đến tiểu thuyết, từ sách lịch sử đến triết học, từ khoa học cổ, giả kim thuật, thiên văn, tiên tri….nói chung là sách gì cũng có.

- “Kì lạ thật”

- “Sao cơ?”

- “Cô bé đó đó, hình như đi một mình”

- “À, cô bé đó hả, ngồi đó đâu tầm ba tiếng đồng hồ rồi.”

- “Khu đó chứa sách phép thuật cổ mà?” 0__0

- “Ừ, mà tốc độ đọc cũng kinh khủng lắm, sắp cày hết cái kệ sách đó rồi.” o__o

- “Nhìn thấy rồi.”

Kumiko ngồi trên chiếc ghế đẩu cao ngất ngưởng, bên cạnh cái kệ chứa sách đã vơi mất hơn nửa, và một chồng sách cao không kém là những quyển cô đã đọc qua. Cô lúc này đang cắm cúi đọc những chữ đen đã mờ trên trang giấy ngả sang màu vàng xỉn của một quyển sách dày cộp bìa nâu đỏ đã khá lâu đời với dòng tựa bạc ánh lên qua lớp bụi phủi sơ sài: “Những sản phẩm huyền thoại được biết đến trong lịch sử”.

“Một thứ kì quái” – cô lẩm bẩm sau khi đọc xong trang sách. “Thứ” mà cô nói đến là một quả cầu hồng ngọc - một quả cầu mang sức mạnh đặc biệt để bảo vệ nơi bao bọc nó – nói đúng hơn là bảo vệ chính nó khỏi mọi tác động nguy hiểm của thiên nhiên. Sống trong không gian bảo vệ của quả cầu này rất an toàn. Tuy nhiên quả cầu này biết “tàng hình” và cách duy nhất để nhìn thấy nó là tấn công không gian nó bảo vệ.



“Thứ” ấy đang ở trong chính ngôi làng này – nơi nó được tạo ra, và theo quyển ghi chép lịch sử thì nó đang ở trên tháp chuông trung tâm.


Kumiko gập quyển sách lại cái bộp và xếp lại đám sách vào vị trí của nó, trả tiền và rời khỏi thư viện.

--------------


_ Oh hohoho…chào tất cả các cháu! – một tiếng nói trầm ấm áp vang lên từ người đàn ông to béo mặc áo đỏ với bộ râu trắng rậm và dài tới cái bụng phệ. Ông ta cầm một cái bọc lớn màu đỏ vắt ngang vai.

_ Chào ông già Noel. – đám trẻ con vây quanh ông sung sướng đồng thanh.

_ Ông có kẹo cho các cháu này. – Ông già Noel tươi cười, mở túi lấy vài túi kẹo phân phát cho tụi trẻ. Nhận được kẹo, đám trẻ con ấy vui mừng cám ơn ông rồi chạy về khoe với cha mẹ.



_ Cháu đi một mình à, cô bé? - Vẫn giọng nói ấm áp đó, ông hỏi Kumiko. – Ông già Noel có quà cho cháu đây. – Ông đưa bịch kẹo đủ các loại cho cô.

_ Cháu có thể nhận sao? – Cô hỏi.

_ Dĩ nhiên rồi, công việc của ông là đem đến cho các cháu niềm vui từ những gói quà mà.

_ Cảm ơn. – Cô nhận lấy gói kẹo, rồi đi thẳng đến tháp chuông.




-------

“Công việc của ông là đem đến cho các cháu niềm vui từ những gói quà mà”.

Phải, có lẽ nếu tôi không là doll thì điều này chắc là sự thật. Hay ít ra….nếu tôi được tự do….

-------

Tháp chuông - một toà tháp cao cổ kính đứng sừng sững phía sau nhà thờ. Tháp xây dựng theo phong cách phương Tây với những nét chạm khắc mềm mại, thanh thoát, bức tranh bầu trời ngập tràn ánh nắng cùng bao thiên sứ trắng ẩn sau đám mây được vẽ trên trần và đôi cánh trắng uyển chuyển bao lấy bốn cột xung quanh. Chiếc chuông lớn bằng vàng ròng treo ở giữa, ánh lên sắc vàng rực rỡ.

Kumiko đứng trên tháp chuông ấy, ngắm nhìn chung quanh. Tất cả vẫn đang hối hả làm công việc của mình, cười nói vui vẻ và chào nhau bằng những lời chúc tốt đẹp.

Trời lạnh, nhưng không buốt. Gió không thổi và tuyết cũng không rơi. Trên cao chỉ có một đám mây đen bao phủ.

Bình yên đến lạ.




Có ánh mắt ai nhìn cô?

--------
“Quả cầu ma thuật, đã đến lúc hiện nguyên hình rồi”

Cô đưa bàn tay ra phía trước, một luồng ánh sáng xanh nhạt cùng với cụm hơi lạnh toả ra hướng về phía đám mây đen sắp đổ mưa tuyết. Nhiệt độ giảm xuống, mỗi lúc một lạnh thêm. Đám lửa đốt mừng lễ hội tắt ngúm, khói thoảng nhẹ, mờ mờ rồi nhanh chóng tan biến.

Trên đường, tất cả mọi người đều vội vã chạy về nhà hoặc tìm vào cửa hang gần đó nhất. Đường phố nhanh chóng trở nên vắng vẻ.

Mưa rơi. Là mưa, nhưng rơi xuống không phải là nước mà là hàng trăm tảng băng lớn sắc nhọn.

Chợt trên bầu trời xuất hiện một khối cầu bao bọc lấy ngôi làng, ánh lên sắc vàng khi những tảng băng chạm vào.

Và cùng lúc đó, trong chiếc chuông lớn của nhà thờ phát ra một tiếng động khá nặng nề.

Kumiko chui vào trong chuông. Mặt bên trong cái chuông vàng ròng đó được trang trí bằng những đường chạm khắc tỉ mỉ, những viên đá quý lấp lánh. Nhưng đặc biệt, lơ lửng ở giữa là một quả cầu đỏ rực rỡ đang toả ra một thứ ánh sáng màu hồng chói lọi. Cô với ra định cầm quả cầu đó, nhưng rụt tay lại ngay khi nó lại phát ra một tia lửa điện. Cô tạo ra một khối băng rỗng lạnh buốt bọc nó lại.

Ánh sáng của nó chợt mạnh lên, những tia sáng nhỏ le lói thoát ra khỏi khối cầu trong phút chốc, rồi vụt tắt.

Khối cầu ma thuật lớn phủ ngoài ngôi làng bỗng dưng biến mất.

Những tảng băng trong suốt nặng nề rơi xuống rất nhanh, một số đập xuống nền đường vỡ ra văng tung toé, một số dội xuống làm sập những ngôi nhà. Dân chúng chạy tán loạn với nỗ lực thoát khỏi cái chết đang gần kề, nhưng tấy cả đều vô dụng.



Băng rơi….

….như thần chết lao đến tước đi những sinh mạng vô tội….

---------------

Chỉ vài phút sau, ngôi làng nhộn nhịp trước đây đã trở thành một bãi hoang tàn đổ nát, Chỉ còn duy nhất tháp chuông đứng vững sau tất cả. Những ngôi nhà nhỏ, bao cửa hàng xinh đẹp, quảng trường rộng lớn và cả thư viện giờ chỉ còn là một đám bê tông nằm chỏng chơ. Cây cối đổ dưới đất, với hang đống vết xước khổng lồ, hoặc đứt rời cả chục mảnh. Và xác chết của những con người tội nghiệp chất đống trên những khối bê tông đổ nát, máu phủ đầy, nhuốm lên tất cả thứ màu đỏ chết chóc. Vương vãi xung quanh là những mảnh băng đục một màu đỏ của máu.


“Thì ra cô đã làm những việc này?” - Một tiếng con trai cất lên trong tiếng nấc khổ đau, nhưng cũng đầy tức giận.

Kumiko quay lại, nhìn thấy Kitaro ôm một hình hài bé nhỏ, với mái tóc nâu ngắn mượt mà trong bộ đầm trắng đầy máu chảy ra từ mảnh băng đâm xuyên qua người.

“Tôi cũng không muốn điều này xảy ra” – cô nói, lạnh lùng.

“Không muốn ư” – Kitaro nói, giọng run run. – “Vậy cô giết cả cái làng này làm gì?”

Kumiko không nói gì, chỉ tiếp tục bước đi, nhưng bị chặn lại. Kitaro cầm mảnh băng kề cổ cô, tay còn lại vẫn ôm lấy Yumemi.

“Cô phải đền tội.” – Kitaro gào lên giận dữ, giọt nước mắt trào ra từ khoé mắt cậu.

“Xin lỗi” – Kumiko nói nhỏ, rất nhanh, cô cúi người xuống và quét một đường kiếm dài ngang qua người Kitaro. Cậu ta gục xuống, máu bắn tung toé, bắn cả lên mái tóc vàng của cô.

“Rất xin lỗi” – Cô lặp lại lần nữa rồi thẳng bước đi, cô muốn rời khỏi ngôi làng này càng nhanh càng tốt.





--------------

Tuyết lại lần nữa rơi, trắng tinh nhẹ nhàng, phủ lên tàn tích còn lại của ngôi làng, phủ lên cả màu đỏ thẫm của máu đã khô. Tuyết lại nhẹ nhàng đảo mình theo gió rồi lại khẽ hạ mình xuống đất, như muốn che đi tất cả, giấu đi tất cả, mọi việc, mọi tội lỗi.

Tuyết rơi, che đi bóng dáng một cô bé vẫn lạnh lùng bước đi, trong bộ váy trắng và chiếc áo choàng đỏ, mái tóc vàng óng đầy máu.

Lạnh…

Và buốt nữa…







Phải chăng bà chúa tuyết lại rơi nước mắt, khóc thương cảm cho những con người vô tội xấu số?…






Ở nơi đây, tuyết đã không còn màu trắng tinh khiết đầy kiêu hãnh kia nữa….


Tuyết đỏ…

…màu đỏ của sự chết chóc…



-----------
Trời về đêm mỗi lúc thêm lạnh buốt đến thấu xương, gió thổi mạnh, ào ạt như muốn cuốn bay đi tất cả.

Tất cả…

Như muốn nhấn chìm mọi tội lỗi…..


---------


___________END____________
Moko
Moko
ChoiKang
ChoiKang

Nữ
Tổng số bài gửi : 106
Age : 31
Tớ đến từ : non info
Sở thích : hành hạ và chọc phá người khác (sẽ kéo Meo ra quán Tiểu Hổ)
Tâm trạng : bị bệnh quên
Tình trạng hiện tại : mong chờ có mạng
Thanks : 0
Points : 294737
Registration date : 07/03/2008

http://atinysunshine.hot4um.com

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Haru Sun 5 Apr 2009 - 4:05

Hơi rảnh rỗi "_" Hoàn tất nốt cái fic đang dang dở *cười ruồi*

Không hiểu sao tự nhiên nó sến sặc sụa thế này T^T


Lời nguyền

~Kain's story~

_Harunayo Sakura_


Disclaimers: Của Moonshine, và của Yu yu hakusho TT TT Có mỗi vài char là đồ chơi riêng của tớ không ;______;
Genres: Angst, angst and angst *kuku* Deathfic ^^
Rating: Ờ thì cứ cho là K đi '____'
Warning: Shounen-ai *kukuku*
Pairing: KainShui < Tớ đang đú =)) >

Đừng có ai mong tớ nhường sama cho bất kì ai (kể cả ai đó) nhá~~~ *kukuku*


~o~O~o~


"Kết thúc thôi, Kain."

Hắn ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt lục ngọc trong suốt của cậu, bỗng cảm thấy tim mình nhói lên. Đau...

"Kết thúc tất cả đi. Anh đã đi quá xa rồi. Dự án Dolls... Kết thúc ở đây thôi."

Cậu vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt xanh bình tĩnh đến lạ thường. Có một ngọn lửa nhỏ ẩn hiện trong đôi mắt ấy. Ngôi nhà đang bốc cháy.

"Cậu nói đúng, Shuichi. Tôi đã đi quá xa rồi." Hắn cười, giọng đầy vẻ đay nghiến. "Quá xa đến nỗi không thể nào quay lại được nữa."

Đôi mắt xanh lãnh đạm của cậu khẽ rung nhẹ. Giọng nói trầm trầm ấm áp của cậu lại vang lên.

"Để làm gì? Anh đâu thể có được thứ anh muốn?"

"......."

"Không thể có được tôi..."

Ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng cả một vùng...





Tháng 9, cái nóng của mùa hè đang dần dần tan đi, nhường chỗ cho cái không khí se lạnh, mát rượi của mùa thu đang đến. Lá cây đã bắt đầu chuyển sang màu vàng, rụng đầy trước sân toà biệt thự. Cả thung lũng Red Moon dường như đắm chìm trong sắc đỏ của những chiếc lá phong rải rác khắp nơi.

Hắn thức dậy với một cái đầu đau như búa bổ. Giấc mơ hôm qua làm hắn mệt mỏi rã rời. Lại mơ thấy cậu, trong ánh lửa. Đôi mắt ấy vẫn xanh và lãnh đạm như ngày nào.

Có lẽ... lời nguyền cậu dành cho hắn... vẫn chưa kết thúc.

Khẽ thở dài, hắn khoác lên mình một chiếc áo khoác mỏng, bước ra khỏi giường và tiến đến gần cửa sổ. Những tiếng động ồn ào từ phía ngoài len lỏi qua khung cửa, vọng vào tai hắn. Lũ Dolls lại nghịch ngợm gì nữa rồi.

Một nụ cười nhợt nhạt nở ra trên môi. Vụt tắt.

"Shuichi..."




Hắn gặp cậu trong một mùa thu, một mùa thu đầy nắng. Cậu đứng dưới những tán cây vàng rực, mỉm cười, trong sắc vàng của những chiếc lá thu rụng đầy quanh khoảng sân rực nắng.

Mùa thu thứ 19 của hắn, có một điều mới mẻ, là cậu. Cậu bé con với mái tóc đỏ dài mượt mà, đôi mắt xanh, xanh biếc, to tròn và long lanh đến kì lạ. Cậu bé ấy có một giọng nói thanh thanh và trong vút, với một nụ cười ấm luôn nở trên môi.

Mùa thu năm 19 tuổi, hắn đã gặp một thiên thần.




Hắn lại thở dài, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào đống tro tàn lụi của ngôi nhà xinh đẹp ngày ấy. Đã 5 năm trôi qua. 5 năm rồi, cứ lúc nào cảm thấy mệt mỏi, hắn lại đến đây. Cũng chẳng biết mình đang tìm kiếm điều gì.

_ Oniisan?

Hắn thoáng giật mình, quay đầu tìm kiếm. Cô em gái yêu quý của hắn, Saya đang đứng đó nhìn hắn, đôi mắt ẩn chứa một sự lạnh lùng, lạnh như băng.

_ Lại hối hận rồi sao niisan? - Cô gái thoáng cười khẩy, tiến lại siết chặt tay hắn, ép buộc hắn nhìn thẳng vào mắt cô. - Mong chờ được tha thứ à?

Hắn thấy nực cười. Tha thứ à? Cho một kẻ tội đồ, như hắn? Hắn vốn chưa bao giờ mong mình được tha thứ. Những việc hắn đã làm... không xứng đáng nhận được sự thứ tha của bất kì ai.

_ Sao đây, niisan?

Hắn không trả lời, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía tàn tích của ngôi nhà ngày ấy. Cô cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, nhưng trong đôi mắt cô, chỉ thuần một sự căm ghét.

Cậu, đối với cô, chỉ có một sự căm giận, ghen ghét đến cùng cực.

Còn đối với hắn, cậu là gì?

.
.
.

Hắn sợ mất cậu.




"Tại sao anh lại làm thế?"

Cậu nhìn trân trân vào hắn, đôi mắt long lanh ươn ướt, giọng nói nghẹn lại như thể sắp khóc. Nhưng hắn biết, cậu sẽ không khóc. Cậu quá mạnh mẽ để có thể bật khóc như một đứa trẻ.

"Tại sao anh lại tiếp tục Dự án Dolls? Tại sao vậy Kain?"

"Đó là nguyện vọng của cha tôi." Hắn nhắm nghiền mắt, bình thản trả lời.

"NÓI DỐI!!!"

Cậu nói to, giọng buộc tội. hắn mở mắt ra, đôi mắt đen bình thản và điềm tĩnh đến lạ nhìn thẳng vào cái con người đang giận dữ trước mặt mình. Cậu cau mày, cậu không hiểu hắn nghĩ gì. Lần này thì cậu thực sự không hiểu hắn muốn gì nữa. Tiếp tục Dự án, sai lầm nối tiếp sai lầm. Tại sao hắn cứ muốn tiếp tục tạo ra những người như cậu chứ? Một con búp bê không hơn không kém. Một con búp bê được nhuộm đỏ bởi máu của những con người có tội và vô tội. Nực cười.

"Anh thay đổi rồi Kain à." Cậu thì thầm, đôi mắt long lên một tia nhìn oán trách, giận dữ. "Không lẽ... với anh, Fuu, Shiro, cả tôi và Saya nữa, vẫn chưa đủ là sai lầm hay sao???!!!"

Hắn nhắm mắt, không trả lời. Cậu cũng thôi không nói gì nữa mà chỉ lạnh lùng quay người bước đi. Chẳng còn gì để nói cả. Tan vỡ hết rồi.

Ngay từ đầu... đã luôn là sai trái rồi...




Hắn lạc bước trong khu vườn hoang tàn. Cây cỏ ở đây dường như cũng không thể sinh sôi nảy nở, đều mang một màu tàn úa xơ xác. Khác hẳn khi cậu còn sống. Ờ, mà cũng đúng thôi. Cho dù không nói ra, nhưng ai ai cũng thừa nhận, cậu là thiên thần của các loài cây. Trong hình bóng của con người ấy, luôn mang theo một mùi hương dịu dàng, của cỏ cây, hoa lá. Của cậu.

Nói cho cùng, có chăng cũng chỉ là hoang tưởng mà thôi.

Thiên sứ, rồi cũng sẽ quay trở về trời. Không có điều gì là vĩnh viễn cả.

Không gì cả.




Không biết từ bao giờ, hắn đã mang theo mình cái cảm giác muốn được chiễm hữu cậu, muốn cậu chỉ là của riêng mình hắn. Nếu có thể, hắn muốn giam giữ cậu trong một chiếc lồng thuỷ tinh trong suốt, để cậu chỉ thuộc về riêng hắn mà thôi.

Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ là thứ ảo tưởng điên cuồng của hắn. Cậu. Không thuộc về hắn.

Hắn mất cậu.




Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên hắn gặp cô bé ấy. Ấn tượng đầu tiên, là đôi mắt. Màu xanh huyền hoặc như đôi mắt cậu, nhưng lại lạnh lẽo cô độc đến lạ thường.

Và trong suốt một màu.

Hắn đã biết, đã linh cảm được một thứ gì đó sai trái từ lúc ấy. Người con gái ấy, sẽ mang đi thứ quan trọng nhất của hắn, thứ mà hắn luôn nâng niu, thứ mà hắn luôn say đắm. Mơ mộng. Ảo tưởng.

Con người ta... vẫn luôn ao ước thứ không bao giờ thuộc về mình.

Vỡ.




Shuichi ngước lên nhìn, Đôi mắt xanh nhìn trừng trừng vào hắn, như muốn xé nát hắn ra làm trăm mảnh. Hận. Hận. Và chỉ có hận. Cậu không yêu hắn. Hắn biết. Nhưng sự căm hận của cậu, với hắn, luôn làm hắn thấy đau kinh khủng.

Vẫn cứ làm dù biết những thứ mình nhận được chỉ là sự căm hận. Có lẽ hắn điên rồi.

"Tôi nghe nói..." Hắn mở miệng, phả vào không khí một làn khói thuốc mờ nhạt nhẽo trong ánh nhìn khó chịu của cậu. "Dạo này... cậu đang giao du qua lại với Doll Sakura?"

Cậu nhìn hắn khinh bỉ, cười khẩy lạnh lùng. "Rồi sao? Muốn giết tôi hả?" Rồi không chờ hắn trả lời, cậu nói thêm. "Cứ việc đi. Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm."

Hắn thoáng nhíu mày. Hắn không chờ ở cậu một câu trả lời như thế. Cậu... muốn bỏ hắn lại đến vậy sao?

"Đẹp phải không? Sakura..."

"..." Cậu không trả lời, khẽ chớp mắt rồi quay đi hướng khác.

"Có lẽ là đẹp thật." Hắn bật cười khan, tự giải đáp cho câu hỏi của mình. "Có yêu cô ta không?"

"Đừng hỏi vớ vẩn nữa. Anh muốn gì đây?"

Thứ tôi muốn... chẳng thể nào có được.

"Nói ra rồi cậu có cho tôi không?"

"Không!"

"Thật lạnh lùng quá đấy Shuichi."

"Oniisan. Cù nhây thế đủ rồi đấy." Hắn chớp mắt ngạc nhiên, nhìn qua cô nhóc đang đứng bên cạnh mình. Lạ nhỉ. Cô em gái xinh đẹp của hắn có thói quen nóng vội như thế từ lúc nào vậy? "Đã biết luật mà vẫn cứ vi phạm. Xem ra lá gan của anh cũng lớn dữ, Shuichi." Saya lại tiếp tục nói, đôi mắt nâu của cô chiếu thẳng những tia hằn học về phía cậu, càng làm hắn thấy lạ hơn nữa.

"Không đến lượt cô quan tâm."

"Vậy đến lượt ai quan tâm đây?" Hắn cướp lời, thủng thỉnh nói với một vẻ ung dung đến kì cục. Bây giờ, ngay cả chính hắn cũng không hiểu mình đang nghĩ gì nữa. "Sakura?"

Cậu liếc qua hắn lạnh nhạt, không nói một câu nào.

Tàn nhẫn vậy sao?


“Đây là lần cuối tôi nói câu này.” Hắn nhẩn nha đứng dậy, kéo áo khoác, nhìn chăm chăm vào đôi mắt màu xanh lục nhạt đầy căm hận. “Đừng lại gần cô ta. Cô ta sẽ giết chết cậu đấy.”

Hắn quay lưng, bước ra khỏi căn nhà nhỏ, với cô em gái bất mãn bước theo sau.

Nhưng hắn vẫn nghe tiếng cậu vang lên, nhỏ, nhưng đau nhói.

“Cô ấy hay là anh?”

Hắn không trả lời.





Kain đứng trên khoảng sườn đồi đầy những ngọn cỏ lau bay trong gió. Hắn thường lên đây mỗi khi mơ về cậu. Nơi duy nhất ở Red Moon có thể ngắm nhìn và ôm trọn cả một bầu trời xanh ngắt trên cao. Cứ như... chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến bầu trời.

Hắn đang sống vì gì, hắn không biết. Hắn đang làm gì, hắn không biết. Hắn mong chờ điều gì, cũng chỉ là sự mù mờ.

Hắn, chỉ đơn giản là tồn tại.

Hắn biết, biết rất rõ rằng một ngày, tất cả sẽ kết thúc, và mọi thứ đều sẽ tan biến. Chìm vào hư vô.

Nhưng lời nguyền ngày ấy, với hắn, vẫn sẽ tồn tại. Như một giấc mơ không bao giờ kết thúc. Như tình yêu của hắn, dù là vô vọng, dù là mãi mãi chỉ là đau đớn và khắc khoải, vẫn sẽ tồn tại vĩnh viễn.

Mãi mãi chỉ dành cho một người.
END
Haru
Haru
Đệ nhất tự sướng nhân
Đệ nhất tự sướng nhân

Nữ
Tổng số bài gửi : 217
Age : 32
Tớ đến từ : Một nơi nào đó... Who knows? ó v ò
Sở thích : Kuku~ vô số XD
Tâm trạng : Rất chi là phe phởn và... thảm hại /_\\
Tình trạng hiện tại : Hớn hở sống nốt những ngày còn lại *tung tăng*
Thanks : 0
Points : 308752
Registration date : 31/05/2007

Về Đầu Trang Go down

Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra Empty Re: Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết