Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

[shortfic] Hạ Vũ

Go down

[shortfic] Hạ Vũ Empty [shortfic] Hạ Vũ

Bài gửi by Nữ Hoàng Hành Hạ-TV Tue 9 Sep 2008 - 10:21

Author: Tinh vặn
Beta-reader: Aki_chan
Rating: 15+
Genres:romance, fic này nằm trong series bốn mùa của Everlasting Love
Warning: đây là truyện shounen ai( boy x boy)
Status: shortfic, complete

Summary:
Yêu một người không có nghĩa là mãi mãi bên nhau

Yêu một người chỉ biết đó là yêu

Không yêu một người chỉ hiểu là không yêu

Tình yêu không thể lý giải bằng lời nói

Chỉ con tim mới có thể trả lời



Em đến bên tôi vào một ngày hè oi nồng, cậu trai có nụ cười răng khểnh xinh xinh và tên chỉ có một chữ Hạ. Chỉ đơn giản như thế nhưng cái tên ấy khắc sâu vào tim tôi, suốt đời không thể quên



HẠ VŨ





Mùa hè ve kêu ran trời, tại một toà biệt thự trong thủ đô Hà Nội. Một cô gái tóc cột đuôi gà đang ngồi chăm chú đọc sách, cậu trai ngồi trên giường thì cứ vo chặt tấm drap đến mức nhàu nát. Như không chịu nổi sự im lặng nữa, cậu rụt rè nói với cô bạn

-Tớ sẽ không sao đâu mà, cho tớ đi đi !

-Không được ! Sức khoẻ cậu đã yếu thế này làm sao chịu được chuyến bay dài, với lại thời tiết Sài Gòn thất thường không tốt cho sức khoẻ của cậu !

-Dù có ở đây thì tớ cũng không sống được tới sang năm…

Bàn tay mảnh mai dừng lật trang sách, cả người cô gái run lên như sắp khóc. Cậu biết mình đã lỡ lời làm cô bạn thân buồn nên vội xuống giọng

-Thảo à, tớ biết cậu lo lắng cho tớ lắm nhưng cậu không phải lo như thế. Tớ đã hai mươi tuổi rồi, không còn là đứa bé khiến cậu lo lắng từng chút một. Tớ muốn đi Sài Gòn để được nhìn tận mắt những bức tranh do hoạ sĩ Chấn Vũ vẽ !

-Quả nhiên cậu đòi đi nguyên nhân là vì ông ta !

-Uh, tớ ngưỡng một hoạ sĩ này đã lâu rồi, tớ muốn được ngắm thoả thích những tác phẩm của ông ấy !

-Nếu vậy tại sao mười năm trước cậu không chịu qua Mỹ để dưỡng bệnh ? Thế thì cậu đã có thể đi gặp ông ta sớm hơn !

-Rồi họ sẽ phẫu thuật gắn một đống dây nhợ vào người tớ ?

-Chỉ có như vậy mới kéo dài sinh mạng cậu để chờ quả tim thích hợp, còn hơn là bây giờ mạng sống của cậu như quả bom nổ chậm không biết khi nào sẽ mất mạng !

-Cậu có chắc phẫu thuật sẽ thành công, sẽ kéo dài được sinh mạng tớ không ?

-Cái đó…

-Chính bác sĩ hàng đầu tim mạch của Mỹ đã nói rằng dù phẫu thuật cũng không chắc sẽ thành công, có khi tuổi thọ tớ càng rút ngắn hơn. Vậy thì tớ thà sống cạnh bố mẹ và cậu như thế này, rồi chết đi trên mảnh đất quê hương còn hơn là ở xứ lạ quê người !

-Hạ à, đừng nói gở, cậu sẽ không sao đâu !

-Trốn tránh sự thật là hèn nhát đấy Thảo !

Cô kinh ngạc nhìn tên bạn thân ngồi trước mặt, vẫn là gương mặt bầu bĩnh trẻ thơ, vẫn là vóc người còn nhỏ nhắn và ốm yếu hơn cả cô. Nhưng sao đôi mắt cậu quá kiên quyết, dũng cảm đối mặt với cái chết sắp đến gần. Thảo thở dài, lần nào cũng như thế, cô không bao giờ thắng nổi Hạ

-Thôi được tớ sẽ xin phép hai bác cho cậu đi !

-Hoan hô ! Có Thảo nói thì bố mẹ mình đồng ý ngay !

-Đừng vội mừng, giải quyết xong công việc tớ cũng sẽ lên Sài Gòn !

-Gì chứ, Thảo đâu thích Sài Gòn, đi làm gì ?

-Để canh chừng cậu đó ! Con người cậu lúc nào cũng vô tâm, không để ý là bị bắt cóc ngay !

-Thui nha, đừng xem tớ là con nít chứ !!!

-Người lùn hơn tớ thì không có quyền nói !

-Rồi tớ sẽ cao hơn cậu cho coi !!!

Hạ nhăn mặt hét lên, chiều cao luôn là chuyện cậu ghét nói đến nhất ! Thảo làm vẻ mặt ngán ngẩm, cô đóng quyển sách lại, đứng lên bước về phía cửa phòng. Tới cánh cửa thì cô dừng bước quay lại nói với Hạ, lộ vẻ chế giễu

-Nhàm quá, câu này mình nghe suốt mười năm rồi. Lần sau đổi câu khác mới hơn đi ! Về đây !

-Đi mau đi !!!

Vừa nói Hạ vừa quăng chiếc gối về phía cô bạn, nhưng chiếc gối không trúng cô mà trúng cánh cửa rồi rớt bịch xuống đất. Hạ nghe rõ tiếng cười chế giễu của Thảo đằng sau cánh cửa, cậu tức giận nằm phịch xuống nệm, úp mặt vào gối. Thảo luôn xem cậu như con nít, chọc phá cậu. Thảo và cậu quen nhau từ hồi còn học mẫu giáo, tuy bằng tuổi nhưng Thảo luôn ra vẻ chị hai và không hiểu sao cậu luôn nghe lời Thảo. Hạ với tay cầm lấy bức tranh nhỏ để ở đầu giường, trong tranh chỉ là một đoá hoa hồng trắng nằm trên khung cửa sổ, ánh hoàng hôn đỏ phủ xuống cánh hoa. Hai năm trước một lần cậu tình cờ vào một phòng tranh nhỏ, cậu không có hứng thú với hội hoạ nên chỉ xem qua loa. Chợt cả thân người cậu lạnh toát, mắt cậu nhìn chăm chăm vào một bức tranh. Trong tranh chỉ vẽ một cơn mưa màu xám rơi trên cánh đồng lúa vàng, tĩnh và cô độc. Bức tranh chỉ có thế vậy mà không hiểu sao khi nhìn nó, trong lòng cậu dâng lên một niềm phấn khích lạ lùng. Chính cậu cũng không hiểu tại sao nữa, chỉ biết bắt đầu từ ngày hôm đó cậu mua không bỏ sót bức tranh nào của hoạ sĩ Chấn Vũ.

Không lâu nữa, cậu sẽ đến nơi người hoạ sĩ cậu ngưỡng mộ sinh sống, được cùng hít thở bầu không khí với người. Và biết đâu cậu may mắn vô tình gặp được người thật thì sao ? Hạ giấu nụ cười và đôi má đỏ bừng vào trong chiếc gối, cậu đang nghĩ vớ vẩn gì thế này, sao có thể may mắn như thế được chứ ! Chợt cậụ cảm thấy tức ngực, hơi thở khó khăn, trán rịn mồ hôi, khuôn mặt cậu tái xanh. Đôi tay Hạ run rẩy với lấy chiếc lọ nhỏ để trên bàn, vội vàng dốc ra một nắm thuốc đổ nhanh vào miệng. Nuốt xong mấy viên thuốc, hơi thở của cậu dần điều hoà lại. Hạ đưa tay lên đặt ở ngực trái vị trí của trái tim, cậu nói giọng nặng nhọc không ra hơi

-Tim ơi…cố chịu một chút nhé ! Cho ta thêm chút thời gian nữa thôi…! Làm ơn…

Ngày cậu lên máy bay cha mẹ khóc nức nở, căn dặn cậu đủ thứ như một đứa con nít. Hạ trong vòng tay cha mẹ cũng bật khóc, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra cậu đến một nơi xa lạ mà không có họ bên cạnh. Thảo đứng bên cạnh cầm vali hành lý, cô không khóc nhưng đôi mắt nhìn cậu buồn buồn.


"Quý khách đi chuyến bay 1356 đến thành phố Hồ Chí Minh xin mau chóng làm thủ tục đăng ký "


-Tới giờ lên máy bay rồi, đi nhanh lên Hạ !

-Thưa bố mẹ, con đi !

-Con nhớ giữ gìn sức khoẻ!

-Nhớ gọi điện thường xuyên về cho bố mẹ !

-Còn nữa, con phải ăn cơm đầy đủ ngày ba bữa, ra đường nhớ khoác thêm áo ấm nha con !

-Vâng!

-Và nhớ…!

-Hai bác nãy giờ dặn nhiều lần rồi cậu ấy biết tự mình lo mà, hai bác để cậu ấy đi kẻo trễ chuyến bay mất !

-Ừ, thôi con đi đi !

-Bố mẹ ở lại bảo trọng !

Hạ quyến luyến còn chưa muốn đi, cậu đứng ngập ngừng nơi cổng vào kiểm soát hành lý. Cha mẹ và Thảo phải xua tay hối thúc mãi cậu mới bước vào cổng, nhưng chốc chốc cậu cứ ngoái lại nhìn cho đến khi phải vào phòng cách ly. Bên ngoài cha mẹ cậu vẫn còn đứng ngóng trông, Thảo đến một góc yên tĩnh gọi điện thoại

-Alô, anh Trung hả ? Tôi là Thảo đây, có thể giải quyết xong mọi việc trong vòng một tuần không ? Ừm, anh cố gắng nhé !

Thảo cúp máy, cô ngước đầu nhìn lên trời, nắng quá chói mắt khiến cô phải đưa tay lên che trước trán. Thảo chợt cảm có linh cảm bất an, dường như chuyến đi này sẽ thay đổi số phận của Hạ. Cô cũng hiểu số phận là không thể thay đổi, cô chỉ là muốn ở cạnh tên bạn đến phút cuối cùng, như một kẻ quan sát.

Nắng Sài Gòn và nắng Hà Nội liệu có gì khác nhau không ?



=====================================================================




-Chết tiệt, năm nay làm gì nóng dữ vậy chứ !!! Nóng muốn điên người !!!

Chấn Vũ hiếm khi gào thét lên như thế, anh là mẫu người luôn giữ bình tĩnh. Nhưng làm sao không bực cho được, khi mà màu vẽ anh tốn công cả buổi pha ra bị cái nóng làm cho chảy mất. Bức tranh lem hết cả trông nghệch ngoạc như ‘ kiệt tác’ của một đứa trẻ lên ba. Sau một hồi cố gắng và thất bại, Chấn Vũ đành chịu thua thôi không vẽ nữa. Anh ngước lên nhìn cái máy lạnh mà thở dài, tại anh lo vẽ suốt không có thời gian mua cái mới. Dù sao nó cũng đã cũ quá rồi, anh mua nó khi lần đầu đoạt giải thưởng cây cọ vàng bảy năm trước. Kêu thợ đến sửa thì họ hẹn ngày mai, thế nên anh đành chịu cái nóng do tật lười của mình. Quăng cậy cọ vào góc phòng, anh đứng lên mở tủ lấy ra một cái áo khoác màu nâu sẫm. Trời nắng nóng như vậy tất nhiên Chấn Vũ không điên mà đi dạo ngoài đường, điểm đến của anh là quán cà phê quen thuộc. Anh thích quán cà phê này vì nó ít người, yên tĩnh và phục vụ khá lịch sự, hơn nữa nó lại gần nhà tiện việc đi lại. Vừa mở cửa thì hơi máy lạnh phả vào người anh, cảm giác thật thoải mái. Chấn Vũ đóng cánh cửa ngăn cách cái nắng bên ngoài với hơi lạnh bên trong, bây giờ đang buổi trưa nên quán khá vắng khách. Anh tiến đến chỗ ngồi quen thuộc nơi nhìn thấy con đường và dòng người qua lại, một tách cà phê sữa được đưa đến trước mặt anh. Người phục vụ đã quá quen với Chấn Vũ, dù cho xuân hạ thu đông anh vẫn chỉ kêu một loại thức uống quen thuộc là cà phê sữa.

Có lần người phục vụ tò mò hỏi, anh uống mãi một loại thức uống không thấy ngán sao ?
Chấn Vũ nhớ lúc đó anh đã cười và nói, uống không phải vì yêu thích, nó chỉ là thói quen thôi !

Phải, mỗi lần đến quán anh đều kêu một tách cà phê sữa. Nếu ai mà cứ uống cà phê sữa mỗi ngày liên tục trong hai năm, thì kẻ đó chắc không được gọi là bình thường nữa, mà phải là kẻ lập dị hay tên cuồng cà phê sữa. Nhưng Chấn Vũ thì không thuộc vào dạng người nào nói trên, chỉ là trước khi anh kịp gọi tên một thức uống khác thì môi anh đã kêu cà phê sữa rồi. Thói quen đôi lúc cũng thật đáng sợ. Đưa tách cà phê lên miệng uống, mắt anh bất chợt nhìn sang bên kia đường. Nơi lề đường đối diện quán, một cậu bé đang đứng dựa vào cột điện. Quần áo cậu mặc có vẻ khá bẩn, là người lang thang chăng ? Nhưng làn da trắng và cặp kính cận cậu đeo trông có vẻ trí thức, chắc là con nhà giàu ! Không biết nguyên nhân cậu bé bỏ nhà đi là gì nhỉ ? Vì quá rảnh rỗi không có việc gì làm nên Chấn Vũ dành thời gian chăm chú quan sát cậu bé lạ mặt. Anh không để ý thấy quán ngày càng đông khách nữ hơn từ khi anh bước chân vào, có một số là người hâm mộ anh, một số chỉ đơn thuần thích ngắm gương mặt đẹp trai của anh. Chấn Vũ năm nay ba mươi tuổi, anh không đẹp kiểu thanh niên sôi nối. Anh mang vẻ đẹp của đàn ông tuổi trung niên, đa tình, chững chạc và đầy quyến rũ đối với những cô gái trẻ. Hơn nữa anh giàu có và là hoạ sĩ nổi tiếng, địa vị và tiền bạc anh không thiếu, điều đó càng làm các cô gái say mê. Nhưng không hiểu sao đến giờ anh vẫn còn sống độc thân, là vì anh quá kén chọn chăng ?

Trời đột nhiên đổ mưa lớn, những người đi đường vội vàng chạy đi tìm chỗ núp. Chỉ duy nhất cậu bé vẫn đứng đó, mặc cho cơn mưa lạnh giá thấm vào thân thể. Chấn Vũ không hiểu nổi tại sao cậu bé cứ đứng mấy tiếng đồng hồ dưới nắng nóng mà không thấy tê chân hay mệt mỏi, giờ thì trời mưa, gương mặt đã tím tái thế kia mà cậu vẫn bướng bỉnh không chịu tìm chỗ trú ? Chấn Vũ không hiểu sao mình lại đứng lên vội thanh toán tiền nước rồi chạy ra ngoài màn mưa, các cô gái tiếc nuối nhìn theo bóng anh. Chấn Vũ chạy sang bên đường đứng trước mặt cậu bé xa lạ, anh lên tiếng

-Này, em đang chờ ai sao ? Chắc người đó không tới đâu, mau tìm chỗ trú mưa đi !

Cậu bé ngước lên nhìn anh, đôi mắt cậu to tròn và trong đến nỗi anh nhìn thấy gương mặt đẫm nước mưa của chính mình. Tim anh đập lỗi một nhịp khi nhìn thấy đôi mắt ấy. Môi cậu run rẩy mấp máy lời gì đó anh không nghe rõ rồi cậu ngã xuống, Chấn Vũ vội đưa tay đỡ lấy. Thân người cậu nhỏ bé đến mức chính anh phải ngạc nhiên, chỉ một cánh tay của anh đủ để ôm trọn cậu vào lòng. Chấn Vũ sờ trán thấy cậu sốt khá cao, anh vội đón taxi đưa cậu về nhà




Hết chap 1
Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Trial Moderators
Trial Moderators

Nữ
Tổng số bài gửi : 79
Tớ đến từ : hành tinh hành hạ kế bên trái đất trong thái dương hệ
Sở thích : Hành hạ nhân vật trong fic
Tâm trạng : lười vô đối, phởn vô phương
Thanks : 0
Points : 286100
Registration date : 08/09/2008

Về Đầu Trang Go down

[shortfic] Hạ Vũ Empty Re: [shortfic] Hạ Vũ

Bài gửi by Nữ Hoàng Hành Hạ-TV Tue 9 Sep 2008 - 10:22

Hạ cảm thấy nhức đầu kinh khủng, cậu nặng nhọc mở mắt ra. Trước mắt cậu không phải là cái trần nhà quen thuộc, cậu đưa tay lên xoa trán cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với mình. Vừa đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất cậu đón một chiếc taxi đến nhà người quen, không ngờ gã taxi trấn lột hết hành lý trong có tiền và địa chỉ nhà người quen, rồi bỏ cậu giữa chốn xa lạ. Trong cái rủi có cái may, số thuốc Hạ để trong túi áo nên không bị cướp mất. Nhưng không còn tiền Hạ không thể tìm một chỗ trọ, cũng không gọi được về nhà, không mua được cả bữa ăn lót dạ. Hạ lại không dám đi đâu giữa thành phố xa lạ này, cậu sợ bị gạt lần nữa nên chỉ đành đứng im một chỗ chịu đói. Rồi trời đổ mưa lạnh buốt, cậu cứ tưởng lần này chết chắc thì một người đàn ông đến trước mặt cậu hỏi han, sau đó thì cậu không còn nhớ gì nữa. Phải rồi, hay chính người đàn ông đó đã cứu cậu khỏi cơn mưa rét buốt ? Thì ra thành phố vẫn còn lắm người tốt bụng, thế mà Thảo cứ bảo Sài Gòn đầy rẫy kẻ lừa đảo độc ác, Hạ mà đến đó sẽ bị ăn thịt ngay. Bất chợt cậu nghiêng đầu sang trái, vô tình nhìn thấy một số bức tranh để ở góc phòng

-Đó không phải là số tranh hoạ sĩ Chấn Vũ chỉ đem triễn lãm chứ không bán sao ?

Mừng như bắt được vàng, Hạ quên cả cơn sốt vội bật người dậy nhưng lại té xuống ngay. Cậu không chịu thua, châm chạp bò đến chỗ để tranh. Cậu say sưa ngắm nhìn đến quên hết xung quanh. Một giọng nói cất lên sau lưng làm Hạ giật mình đánh rơi bức tranh đang cầm trên tay

-Thích tranh của tôi lắm à ?

-Không…tôi…!

Cậu vụng về xếp những bức tranh trở lại vj trí cũ, mà lúc nãy ông ta nói cậu có thích tranh của ông ta không. Nhưng đây là tranh của hoạ sĩ Chấn Vũ mà ? Chẳng lẽ ông ta chính là hoạ sĩ cậu ngưỡng mộ ? Hạ hồi hộp xoay người lại. Chấn Vũ đứng trước mặt cậu với chiếc áo sơ mi trắng bỏ thùng đơn giản, tay áo xắn lên lộ ra những cơ bắp của người luyện tập đầy đủ. Anh áp trán mình vào trán cậu đo nhiệt độ xem cậu có còn sốt không, hành động của anh làm Hạ đỏ mặt lên như gấc chín. Anh không biết nguyên nhân cậu đỏ mặt nên nói

-Ưm, giảm sốt nhiều rồi nhưng mặt còn đỏ thế kia chắc nên nghỉ ngơi thêm đã !

-Em không sao, em đã khoẻ nhiều rồi !

-Thế có đủ sức tự ăn cháo không ?

-Em tự ăn được mà !…cháo ngon quá, anh nấu ngon thật đấy !

-Cháo này tôi mua ở quán gần nhà, ăn đi khỏi cần khen nịnh !

Cậu xấu hổ đỏ mặt không nói gì nữa chỉ cắm cúi ăn hết tô cháo, chờ cậu ăn xong sắc mặt hồng hào rồi Chấn Vũ mới hỏi

-Tại sao em đứng dầm mưa ở đó mà không về nhà ?

Hạ bắt đầu kể lại sự tình cho anh nghe, từ chuyện cậu muốn gặp anh nên đến nơi này rồi bị cướp hết tiền bạc hành lý. Chấn Vũ chau đôi mày lại, không ngờ anh lại có một người hâm mộ mình đến thế. Tuy anh nổi tiếng nhưng ai cũng bảo tranh của anh khó hiểu, dần dần anh chỉ vẽ theo ý thích của người khác chứ không còn vì ham thích vẽ tranh nữa. Thế mà cậu bé trước mặt anh say sưa kể anh nghe những bức tranh mà cậu thích, tất cả đều là những bức tranh không ai muốn mua dù anh rất hài lòng về chúng. Chấn Vũ cảm thấy như anh đã tìm được một người có tâm hồn yêu thích nghệ thuật như mình

-Vậy là bây giờ em không có nơi nào để đi ?

-Vâng, bạn em phải mấy tuần nữa mới đến, hiện giờ em cũng không biết mình sẽ ở đâu nữa!

-Hay là em ở tạm nhà tôi đi !

-Thế không được đâu, làm phiền anh lắm !!!

-Em ra nông nổi này một phần cũng do tôi, thế này vậy, tiền ăn ở của em tôi trừ vào tiền công !

-Tiền công ?

-Tôi đang tìm một người phụ tá cho tôi, nếu em không chịu thì cũng không sao !

-Không, em đồng ý ! Em muốn làm phụ tá cho anh !!!

-Được rồi, không cần hét lớn như vậy đâu. Thế công việc bắt đầu từ ngày mai nhé !

-Vâng ! À, anh ơi !

-Có chuyện gì sao ?

-Anh cho em mượn điện thoại !

-Phải rồi ! Suýt nữa anh quên mất, em phải gọi về nhà để gia đình khỏi lo chứ ! Đây cầm lấy, em cứ nói thoải mái, anh ra ngoài mua chút đồ !

Chấn Vũ nghĩ chắc cậu bé có nhiều chuyện muốn nói với gia đình, nên anh đi ra ngoài cho cậu dễ trò chuyện hơn. Chờ cánh cửa khép lại Hạ mới bấm số gọi cho Thảo

-Xin hỏi là ai đấy ?

-Thảo, là Hạ đây !

-Trời, ông đi đâu thế hả !? Có biết hai bác ở nhà lo lắng cho ông lắm không ? Giờ ông đang ở đâu !?

-Tớ bị người ta gạt lấy hết tiền và hành lý, may gặp được người tốt cho tớ ở nhờ !

-Vậy giờ ông đang ở nhà người tốt đó ?

-Uh, mà Thảo không biết đâu, anh ta chính là hoạ sĩ Chấn Vũ đấy !

-Cái gì ???

-Hi hi, biết ngay Thảo sẽ kinh ngạc mà !

-Hạ có chắc đó là người thật không ? Biết đâu lại bị gạt nữa thì sao, làm gì có chuyện trùng hợp may mắn như thế được !

-Chính tớ còn không tin nổi nữa là cậu, nhưng tớ đã thấy tận mắt những bức tranh mà anh ta chỉ đem triễn lãm chứ không bán, và khuôn mặt y như hình chụp trên báo !

-Cậu hãy ở tạm nhà anh ta, tớ sẽ cố thu xếp để lên gặp cậu ngay !

-Không cần gấp đâu, Thảo cứ từ từ đừng vội !

-Gì đấy, được ở cạnh thần tượng nên không cần tớ nữa chứ gì ?

-Uh !

-Đồ bạc bẽo, thấy trăng quên đèn !!!

-Thôi đừng đùa nữa, nhờ cậu nói sao cho bố mẹ tớ đừng lo lắng gì hết !

-Yên tâm đi, cứ để tớ lo. Dù sao tớ cũng phải nhanh chóng đến Sài Gòn, số thuốc cậu mang theo chỉ đủ dùng trong nửa tháng thôi !

-Để lát nữa tớ hỏi địa chỉ nhà rồi báo cho cậu biết !

-Được rồi, nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé Hạ !

-Thảo cũng vậy !

Hạ cúp máy lâu rồi mà vẫn không tin được mọi chuyện đang diễn ra, cứ như là trong mơ ấy. Cậu trở thành phụ tá cho người hoạ sĩ cậu vô cùng ngưỡng mộ, ngày đêm được ngắm thoả thích những bức tranh không ai xem được. Quá tuyệt vời, ngay cả nằm mơ cậu cũng không mơ nổi. Hạ sung sướng hét lên

-Mùa hè vạn tuế !!!



======================================================================




Chấn Vũ đang ngủ say thì giật mình tỉnh giấc bởi tiếng đổ bể chén dĩa, anh uể oải ngồi dậy đi xuống bếp để xem tại sao có tiếng đổ bể này. Hạ một tay đang cầm muỗng trên bếp là cái chảo trắng bóng giờ đã đen như than, bên trong là vật gì đó tròn tròn dẹp dẹp màu xám đen. Cậu nhìn anh đang đứng ở cửa bếp bằng ánh mắt xấu hổ, cậu cúi đầu lúng túng nói

-Em định chiên trứng nhưng không hiểu sao lại ra cái này…

Có lẽ Hạ là thiên tài theo một nghĩa nào đó, chiên một cái trứng mà phá tan tành nhà bếp và làm được cái trứng có màu sắc, hình dạng như thế này kể cũng tài thật. Hạ nhìn anh bằng đôi mắt cún con biết lỗi, có ai nói với Hạ chưa nhỉ ? Người nào nhìn thấy cậu trong bộ dạng như thế thì chẳng thể nào không ngất đi vì mất máu, và Chấn Vũ cũng không ngoại lệ. Bình thường ai dám làm cái nhà bếp yêu quí của anh bị trầy một chút thôi là nghe chửi ngay, còn với Hạ thì anh chẳng thể la được câu nào, chỉ đành thở dài vài cái

-Thôi, cứ để đó cho anh. Em dọn chén dĩa ra bàn ăn đi !

-Vâng ạ !

Hạ nhanh chóng ra ngay, anh ngao ngán nhìn cái nhà bếp rồi cũng bắt tay vào dọn dẹp. Chấn Vũ rất kén ăn thế nên anh toàn mua đồ ăn về tự nấu, và anh luôn tự hào là mình nấu hơi bị ngon, nên chẳng trách Hạ ăn ngon lành thức ăn anh nấu. Đang ăn anh mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng

-Anh quên hỏi tên em là gì vậy ?

-Dạ ?

-Em biết tên anh là Chấn Vũ còn anh không biết em tên gì thì sau này làm sao xưng hô ?

-Hì, em cũng quên mất. Em tên là Hạ, năm nay hai mươi tuổi !

-Con trai sao lại tên Hạ ? Ngộ ghê nhỉ, mà em vừa nói em bao nhiêu tuổi ?

-Hai mươi tuổi !

-Ặc !!!

-Anh !? Nước đây ! Anh có sao không ?

-Không…không sao…!

Chấn Vũ suýt chết sặc vì kinh ngạc, cậu bé trước mặt anh đã hai mươi tuổi ? Hạ chỉ cao tới ngực anh, hai má thì phúng phính, nói cậu ta mười tám tuổi còn thấy lố chứ đừng nói là hai mươi tuổi. Mà thôi, chắc người Hà Nội ai cũng có gương mặt trẻ con như thế. Anh không hỏi gì nữa, bàn ăn im lặng chỉ còn tiếng muỗng chén va nhè nhẹ vào nhau.
Dọn dẹp chén dĩa xong anh mặc áo khoác, quay sang nói với Hạ đang nhìn anh vẻ thắc mắc

-Chúng ta đi !

-Đi đâu vậy anh ?

-Mua quần áo cho em, chẳng lẽ định mặc đồ của anh mãi à ?

Cậu nhìn xuống người mình, cậu đang mặc cái áo thun ngắn của anh nhưng với cậu thì nó dài quá đầu gối. Còn cái quần thun lửng cậu phải xắn ống quần lên mới đi được, đúng là phải mua đồ cho cậu thôi. Hạ ngoan ngoãn theo anh ra chỗ để xe, hôm nay dắt theo cậu nên anh chạy xe mô tô. Hạ nhìn chiếc xe hai bánh to bự mà sợ, trước giờ Hạ ít khi ra ngoài, dù có đi thì cũng đi xe Mercedes của ba hay chiếc Benx nhà Thảo. Cậu chưa bao giờ đi loại xe hai bánh này, Chấn Vũ thấy cậu chần chừ thì lên tiếng hối thúc

-Nhanh lên đi chứ !

Hạ nhắm mắt leo đại lên xe, anh chỉ mới rồ ga mà cậu đã sợ hãi ôm chặt lấy anh, như sợ chỉ cần nới lỏng tay là cậu rớt xuống xe ngay. Chấn Vũ cười nhẹ trong chiếc nón bảo hiểm. Đúng như anh đoán, Hạ là cậu ấm lần đầu đi xe này nên mới sợ đến thế. Bàn tay cậu níu chặt áo anh như con chim nhỏ cần che chở, anh thấy lòng mình có chút gì đó vui vui. Thế nên Chấn Vũ chạy còn chậm hơn cả mấy chiếc xe đạp trên đường, anh muốn tận hưởng lâu hơn nữa hơi ấm từ cậu sau lưng anh

Chấn Vũ để cậu đứng ở cổng siêu thị Diamond Plaza, anh chạy đi gửi xe rồi dắt cậu bước vào trong. Hạ đã quen đến những chỗ mua sắm sang trọng như thế này nên không mấy kinh ngạc với kiến trúc đồ sồ của siêu thị, hay giá tiền món đồ bằng tiền lương mấy tháng của người thường. Nhưng cậu vẫn thích thú chạy khắp nơi nhìn ngắm những đồ vật lạ mắt cậu chưa từng nhìn thấy. Chấn Vũ phải vất vả kéo cậu ra khỏi mấy gian hàng bán thuỷ tinh, hình như con nít hay thích đồ lấp lánh thì phải. Cậu cầm theo một chồng quần áo cao quá đầu mà anh lựa cho, bước ngiêng ngả vào phòng thử đồ. Hạ mặc bộ đồ nào trông cũng hết sức đáng yêu, mấy cô bán hàng cứ nhìn cậu không chớp mắt.

Chấn Vũ đứng lặng nhìn cậu. Anh muốn hôn lên đôi má xinh xinh ấy, nếm lấy đôi môi đỏ mọng của cậu. Chấn Vũ giật mình. Vừa nãy anh đã suy nghĩ cái gì vậy chứ ? Làm sao anh có thể có ý nghĩ muốn hôn cậu được chứ ? Anh không được phép có suy nghĩ đó !

-Anh à, ta đi được chưa ?

-Ừ, thanh toán đồ này xong rồi ta đi ăn !

-Hay quá, em đói rồi !

-Em mới ăn sáng xong mà ?

-Nhưng giờ em thấy đói rồi !

-Đúng là con nít, tiêu hoá mau thật !

-Kệ em !!!

Hạ quay ngoắt đi tới quầy hàng bán đồ sứ, cử chỉ giận dỗi này cứ như một đứa trẻ, tim anh bất chợt đập nhanh, cậu quá đáng yêu.

-Hạ này, anh đi rửa tay một chút !

-…

Cậu không nói gì chăm chú nhìn những bình sứ trạm trổ hình rồng. Chấn Vũ đi nhanh như muốn trốn khỏi cậu, anh phải bước thật nhanh để đôi tay này không ôm lấy cậu. Anh mở cửa phòng vệ sinh, mở vòi nước ra hất nước thật mạnh lên mặt. Chấn Vũ hy vọng cái lạnh của nước sẽ làm đầu óc anh bình tĩnh lại, để thôi không suy nghĩ vẩn vơ về cậu. Anh không tin có tình yêu sét đánh, nhưng anh hình như đã yêu Hạ mất rồi. Không được ! Trong giới nghệ sĩ này, nếu anh yêu thì chẳng khác nào anh tự huỷ bỏ sự nghiệp của mình. Tình yêu không thể đi đôi với danh vọng, chính bố anh là một minh chứng sống. Phải, anh có thể yêu bất cứ ai nhưng không thể là Hạ ! Tuyệt đối không được ! Anh và cậu, không thể !!!





Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Trial Moderators
Trial Moderators

Nữ
Tổng số bài gửi : 79
Tớ đến từ : hành tinh hành hạ kế bên trái đất trong thái dương hệ
Sở thích : Hành hạ nhân vật trong fic
Tâm trạng : lười vô đối, phởn vô phương
Thanks : 0
Points : 286100
Registration date : 08/09/2008

Về Đầu Trang Go down

[shortfic] Hạ Vũ Empty Re: [shortfic] Hạ Vũ

Bài gửi by Nữ Hoàng Hành Hạ-TV Tue 9 Sep 2008 - 10:22

Chấn Vũ mất ngủ cả đêm với câu hỏi anh thật ra có yêu Hạ không? Cứ thế phủ định rồi khẳng định, xong khẳng định rồi lại phủ định, đến khi trời sáng anh mới giật mình thì ra anh đã thức cả đêm. Chấn Vũ ngáp một cái thật dài định đi xuống bếp rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng lúc anh bước tới phòng khách thì Chấn Vũ sững người lại

Hạ đang đứng bên khung cửa sổ, những chú chim sẻ bay sà tới đậu trên khung cửa, ríu rít quanh ngón tay thanh mảnh của cậu. Tia nắng sớm có chút sắc đỏ rọi lên mái tóc đen và làn da trắng sữa, nụ cười của Hạ lấp lánh như tia nắng mai. Thật là một cảnh tượng vô cùng tuyệt đẹp, tất nhiên người nghệ sĩ như Chấn Vũ không thể bỏ qua khoảnh khắc tuyệt vời. Anh vội lấy giá vẽ và màu nước nhanh chóng vẽ lại khung cảnh này, Hạ thấy anh định xoay người qua chào hỏi thì Chấn Vũ vội la lên

-Đừng cử động!!! Em cứ đứng yên ở đó đừng cử động!

Cậu ngoan ngoãn nghe theo. Qua mấy ngày sống chung tuy không lâu nhưng Hạ biết anh là một người rất tốt và dịu dàng, hôm nay cậu còn được thấy một mặt khác của anh, bộ mặt nghiêm túc khi làm việc. Đôi mày rậm khẽ chau lại chăm chú vào bức tranh, cái miệng hình trái tim luôn cười làm tim bao cô gái phải ngừng đập nay mím lại trông càng quyến rũ hơn. Mái tóc đen rũ xuống vầng trán rộng, cậu đã nhìn thấy anh bao nhiều lần rồi thế mà bây giờ vẫn không thể kìm lòng được phải thầm nhủ, anh quả rất đẹp trai. Nhìn anh như thế này tim cậu bất chợt đập loạn nhịp, cậu ép chặt tay vào lồng ngực ngăn trái tim đừng đập nữa nhưng nó không chịu nghe lời, càng đập loạn hơn. Chấn Vũ thấy cậu khuỵu người xuống thì lo lắng hỏi

-Em sao vậy? Không khoẻ à?

-Em không sao!

-Mặt em xanh như thế kia mà bảo là không sao? Chết rồi, đã trưa thế này em còn chưa ăn sáng lại đứng suốt mấy tiếng làm mẫu thì hỏi sao không mệt được. Em ngồi nghỉ đi, anh nấu vài món cho em ăn ngay!

Chấn Vũ nhanh chóng đứng dậy lúng túng thế nào mà làm rớt hộp màu xuống đất, nhưng anh đang vội nên cứ để như thế mà chạy vào bếp. Nếu là bình thường thì Hạ nhất định sẽ phì cười nhưng hiện giờ cậu đang thấy rối rắm. Tại sao khi anh vừa đi khỏi thì tim cậu không còn đập nhanh nữa? Những lần trước phát bệnh cậu chỉ thấy đau ở ngực và khó thở, mới nãy cũng là triệu chứng như vậy nhưng cậu cảm thấy nó có cái gì đó rất khác. Lúc phát bệnh nó kéo dài và uống thuốc mới hết đau. Nhưng tại sao lần này không cần tới thuốc nó cũng tự động hết? Hạ cảm thấy lo lắng, cậu đang bệnh nặng hơn chăng? Cậu chợt nhớ ra Thảo đang là sinh viên y khoa tim mạch, lúc này nên hỏi người có chuyên môn là tốt nhất, nghĩ vậy nên Hạ lấy điện thoại bàn bấm số di động của Thảo. Giờ này chắc cô đang ở trong thư viện. Một lúc lâu sau mới có người bắt máy

-Ai đấy?

-Hạ đây!

-Có chuyện gì không ổn à?

-Không, mọi chuyện bình thường, chỉ là hình như bệnh tớ trở nên nặng hơn rồi!

-Kể rõ cho tớ nghe!_Thảo lo lắng hỏi

-Vừa này không hiểu sao tim mình đập loạn nhịp không kiểm soát nổi, rồi thấy khó thở nữa nhưng nó nhanh chóng hết ngay trước khi mình đi lấy thuốc uống. Nó kỳ lạ lắm mình cũng không biết diễn tả ra sao cho Thảo hiểu!

Đầu dây bên kia im lặng, một lúc lâu sau Thảo mới ngập ngừng hỏi

-…Hạ có biết nguyên nhân gây ra tình trạng đó không? Là do vật, thời tiết hay là…người?

-Lúc đó tớ đang làm mẫu cho anh Chấn Vũ vẽ, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc làm việc của anh ấy tim tớ bỗng chốc đập nhanh và thấy tức ngực. Thảo này, thật ra tớ bị làm sao vậy?

-À…cậu không sao đâu, cái đó không phải là bệnh. Giờ tớ bận học rồi, tuần sau tớ sẽ đến Sài Gòn, lúc đó ta nói chyện kỹ hơn. Thôi nhé, tớ cúp máy đây!

-Khoan đã Thảo!!!

Đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tít tít, Hạ cúp máy mà lòng càng rối rắm hơn cả lúc chưa gọi cho Thảo. Cô nói đấy không phải là bệnh vậy thì là cái gì? Thảo không nói rõ ràng làm sao cậu biết cách chữa nếu như nó xuất hiện nữa? Đợi Thảo lên nhất định phải hỏi rõ xem cậu bị bệnh gì!

Tiếng Chấn Vũ vọng đến từ phòng ăn

-Hạ à, ra ăn cơm!

-Em tới ngay!!!

Hạ vui vẻ đi tới phòng ăn, hoàn toàn quên mất mới đây thôi cậu còn đang lo lắng về bệnh trạng của mình. Có lẽ vì Hạ vô tư như vậy nên mới có thể lạc quan trước căn bệnh tim, lúc nào cậu cũng có thể lìa khỏi cõi đời.Và Thảo góp phần lớn làm nên Hạ của ngày hôm nay. Cô từ nhỏ luôn bao vệ và che chở cho cậu, cô xem việc chăm sóc cậu là sứ mạng của mình. Cô học trường y cũng là vì để chữa bệnh cho cậu, Thảo gần như là y tá riêng không lương cho Hạ. Hiện giờ cô ngồi trên giảng đường nhưng không nghe được chữ nào, cô đang lo nghĩ về cuộc nói chyện điện thoại vừa rồi với cậu. Hạ ngốc nghếch, Hạ ngây thơ, dấu hiệu đó người ta gọi là tình trạng bắt đầu yêu. Suýt nữa Thảo đã hét lên như thế trong điện thoại, may là cô kịp nhanh tay cúp máy trước khi nói ra. Yêu vốn dĩ là điều hạnh phúc nhất trên thế gian, nhưng tình yêu của Hạ không được chúc phúc mà ngược lại còn bị giấu đi. Tất cả là tại căn bệnh quái ác! Vì nó mà Hạ không được phép yêu! Bệnh tim không cho Hạ có xúc động mạnh hay bị điều gì kích động, chỉ cần cậu có một cảm xúc nào đó mạnh mẽ như đau lòng thì cậu sẽ chết. Thế nên tình yêu đối với Hạ chẳng khác nào là một liều thuốc độc giết chết cậu. Trên đời này nếu không một lần yêu thì chẳng thể nào gọi là sống. Thảo gục đầu xuống bàn giấu đi nước mắt, tại sao điều này lại xảy ra với Hạ? Cậu chưa hề làm gì sai trái! Cậu trong trắng hiền lành như thế tại sao ông trời nỡ hành hạ cậu? Thảo cảm thấy bất lực, cô học y để làm gì khi mà không thể chữa khỏi bệnh cho người bạn thân yêu của mình!

Con người quá nhỏ bé, năng lực thì có hạn, liệu họ có thể thắng nổi ông trời?


======================================================================




Gần đây Chấn Vũ không còn vẽ phong cảnh nữa, các bức tranh của anh chỉ toàn vẽ Hạ. Anh không định cho ai xem những bức hoạ anh vẽ cậu, anh không biết nguyên do tại sao, chỉ biết là không muốn ai nhìn thấy cậu. Một người bạn thân cũng là nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng đến nhà anh chơi, khi ra về anh ta kéo Chấn Vũ cùng ra quán nước ngồi nói chuyện. Anh không muốn để cậu ở nhà một mình nhưng bạn thân lâu ngày không gặp, với lại chắc cậu ta có điều gì muốn nói với anh đây.

Tới quán cà phê vừa ngồi xuống Chấn Vũ đã hỏi ngay

-Thịnh mời tôi ra là vì có chuyện muốn nói?

-Ừm, Vũ đã hỏi thẳng thì tôi nói luôn. Vũ yêu rồi phải không?!

-Ha ha, giỡn kiểu gì vậy chứ. Làm gì có chuyện tôi yêu ai? Thịnh dạo này mắt có vấn đề rồi đấy!

-Không! Tôi khẳng định Vũ đã yêu, chỉ là chưa nhận ra thôi! Và người Vũ yêu chính là cậu bé ở cùng nhà lúc nãy!

-Nói bậy!!! Thịnh có bằng chứng không!?

-Bằng chứng ở ngay trong những bức tranh Vũ vẽ! Hãy nhớ kỹ lại đi, tất cả những bức tranh gần đây Vũ chỉ vẽ mỗi mình cậu bé ấy. Trong mỗi bức tranh người ta đều thấy rõ tình cảm của hoạ sĩ đối với người trong tranh, nếu Vũ vẫn chưa tin thì hãy đem tranh đến cho nhiều người khác xem, họ cũng sẽ nói như tôi!

-Tôi…thật sự đã yêu Hạ?

-Chắc chắn là vậy!

-Tại sao? Tôi đã cố không vượt ranh giới tôi vạch ra, đã cố không đến gần Hạ! Thế mà tình yêu của tôi chẳng những không biến mất mà nó ngày càng rõ rệt, đến mức người ngoài như cậu cũng nhìn thấy!? Tại sao lại như vậy chứ!!!

-Vũ bình tĩnh đi, yêu thì có gì là xấu? Là con người thì phải biết yêu chứ! Chẳng lẽ Vũ còn chưa quên chuyện của bác trai sao?

-Im đi! Đừng nhắc đến ông ấy trước mặt tôi!

-Được, tôi không nói nhiều nữa, tôi chỉ muốn nói với Vũ câu cuối cùng. Quá khứ hãy để nó qua đi, cứ cố chấp mãi thì sẽ không có được hạnh phúc đâu!

Thịnh nói xong thì đứng dậy bỏ đi. Chấn Vũ ngồi thừ người ra, rồi anh đấm mạnh tay xuống bàn làm mọi người trong quán cà phê giật mình quay lại nhìn anh. Vũ gục đầu xuống hai cánh tay, nói thầm thì như người đã không còn sức để nói

-Tôi biết chứ Thịnh, nhưng muốn đối mặt với quá khứ tôi hiện giờ vẫn không đủ can đảm. Có lẽ cả đời tôi cũng không thể đối diện với quá khứ!

Chấn Vũ tính tiền nước xong đi chầm chậm trên con phố thưa người, anh hiện giờ không muốn về nhà đối mặt với cậu. Nhưng không có con đường nào dài mãi, cuối cùng anh vẫn phải đứng trước cửa nhà, đối mặt với cảm xúc của chính anh. Chấn Vũ đi vào nhà thấy tất cả đều yên tĩnh tối đen, có tiếng động phát ra từ nhà bếp. Anh nghi có trộm nên cầm theo một cây chổi rón rén đi tới nhà bếp, nhìn vào trong anh thở phào nhẹ nhõm vì không có trộm chỉ có Hạ mà thôi. Anh bước vào hỏi cậu

-Em đang làm gì?

-Em định cất chén bát lên tủ nên lấy ghế để leo lên, nhưng em vừa mở tủ chén thì hộc tủ bung ra em không đóng lại được!

Hạ nước mắt lưng tròng nói, làm sao không sợ cho được. Cậu giơ hai tay lên đầu để giữ cho ngăn tủ chén không đổ ập xuống, còn chiếc ghế dưới chân cậu thì đang rung lên bần bật. Chấn Vũ thầm nhủ, lát nữa anh phải chỉnh tủ chén xuống thấp một chút để sau này Hạ dễ lấy hơn. Anh không cần dùng ghế như cậu, chỉ giơ tay lên là đóng được hộc tủ chén rồi. Hạ chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một trong bốn cái chân ghế cậu đang đứng bị gãy. Kết quả đương nhiên là Hạ rơi tự do xuống, cậu nhắm mắt lại tưởng tượng cảnh té từ trên cao xuống đất thì sẽ đau như thế nào. Nhưng cậu không thấy đau, hôm nay sao gạch êm như nệm và ấm thế nhỉ?

-Em ăn nhiều mà sao nhẹ cân thế, các cô mà biết chắc ganh tỵ với em chết được!

Nghe anh nói cậu vội mở mắt ra, đôi mắt vốn to tròn của cậu nay càng mở to hơn nữa. Hạ đang nằm đè lên người Chấn Vũ, mặt cậu áp sát mặt anh. Cậu hốt hoảng vội đứng dậy nhưng áo của cậu vướng vào tay anh thế là cậu mất đà té xuống lần nữa

-Á á!

-Á…!

Lần này thì cả anh và cậu cùng mở to mắt nhìn nhau. Tại sao ư? Vì môi hai người hiện giờ đang dính chặt vào nhau! Cả anh và cậu đều thấy khắp người tê rần như có điện giật, Chấn Vũ quá khứ có chút trở ngại nên anh không yêu đương, và vì thế nên anh chưa từng hôn một ai. Còn Hạ suốt ngày ở trong nhà, ra đường thì có Thảo hoặc ba mẹ đi cùng, hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài. Tuy ba mẹ và Thảo thường hôn vào má cậu, nhưng môi thì đây là nụ hôn đầu của Hạ. Sau mấy phút cứng người nhìn nhau, anh và cậu vội ngồi dậy đứng cách xa nhau. Không khí cả hai trở nên ngượng ngùng

-Anh đi mua cơm tối!

Chấn Vũ chạy nhanh ra khỏi cửa quên cả ví tiền, anh chạy trốn khỏi cậu. Hạ còn đang ngồi ngơ ngẩn, nghĩ về nụ hôn vừa rồi, tuy chỉ là tai nạn nhưng dù sao vẫn là anh và cậu hôn nhau. Cậu đã hôn người cậu vô cùng ngưỡng mộ, càng tiếp xúc với anh cậu càng thấy mến anh hơn. Cảm xúc đó khác với tình cảm cậu đối với cha mẹ, Thảo và mọi người, nên gọi nó là gì đây? Hạ cố định nghĩa thứ tình cảm mới mẻ này, dường như có gì đó loé sáng trong đầu cậu, lúc mà cậu sắp nghĩ ra được điều gì đó thì cơn đau tim đột ngột ập đến, nó cắt ngang dòng suy tưởng của cậu. Hạ bấu chặt lấy ngực áo, chặt đến nỗi các đốt ngón tay của cậu trở nên trắng bệch, mồ hôi tuôn như tắm. May mà Hạ luôn đem theo lọ thuốc trợ tim bên mình, cậu run rẩy lấy lọ thuốc ra bỏ một nắm thuốc vào miệng, hứng một ly nước để uống với thuốc. Hạ ngồi bệt xuống sàn thở dốc như vừa chạy xong một đoạn đường dài, từ khi đến Sài Gòn bệnh tim của cậu tái phát nhanh hơn trước, chỉ mới vài ngày mà cậu đã phát bệnh đến hai lần. Có phải cuộc sống của cậu đang dần rút ngắn không? Lúc trước cậu từng nói, chỉ cần gặp được Chấn Vũ người cậu ngưỡng mộ thì cậu không còn gì nuối tiếc, có chết cũng nhắm mắt.. Nhưng càng được gần anh cậu càng muốn sống lâu hơn nữa, muốn ở bên anh mãi mãi. Có phải vì cậu đã ích kỷ không giữ lời hứa nên ông trời mới trừng phạt cậu không? Hạ chỉ là muốn được ở bên anh, như vậy là sai sao?




Hết chap 3
Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Trial Moderators
Trial Moderators

Nữ
Tổng số bài gửi : 79
Tớ đến từ : hành tinh hành hạ kế bên trái đất trong thái dương hệ
Sở thích : Hành hạ nhân vật trong fic
Tâm trạng : lười vô đối, phởn vô phương
Thanks : 0
Points : 286100
Registration date : 08/09/2008

Về Đầu Trang Go down

[shortfic] Hạ Vũ Empty Re: [shortfic] Hạ Vũ

Bài gửi by Nữ Hoàng Hành Hạ-TV Tue 9 Sep 2008 - 10:23

Mấy ngày nay Hạ thật là kỳ lạ, sau vụ ‘ tai nạn’ hôm đó thì Hạ cứ bám riết lấy Chấn Vũ từ tối đến trưa, từ sáng đến chiều. Chấn Vũ vô cùng bối rối, vừa mới đây anh định sẽ giữ khoảng cách với Hạ nhưng khi anh đẩy Hạ ra thì mắt cậu nhìn anh như con cún bị bỏ rơi. Chấn Vũ đành thở dài để mặc cậu bám dính lấy anh. Hôm nay có buổi liên hoan các hoạ sĩ nổi tiếng, đương nhiên Chấn Vũ được mời làm khách danh dự. Nên từ sáng anh lo giặt là bộ vest đen sang trọng mà anh ít khi mặc, chỉ để dành cho những buổi tiệc lớn. Hạ cũng háo hức đi quanh nhà giúp anh lấy cái này, cất cái kia. Cậu còn bắt anh hứa phải đem thức ăn trong buổi tiệc về cho cậu.

5 giờ chiều, chuông cửa reo, Chấn Vũ chạy ra mở cửa, theo sau anh là Hạ. Quỳnh là người tài trợ để anh mở nhiều cuộc triển lãm đang đứng ở cửa, cô tới đón anh cùng đi dự tiệc. Cô mặc một bộ váy màu đỏ đeo sợi dây chuyền kim cương, trông cô đẹp lộng lẫy đi bên anh thật xứng đôi. Hạ chợt cảm thấy ghét cô gái này, cậu đã gặp cô đôi ba lần, cô rất dễ mến và hiền, cậu luôn khen cô không ngớt lời. Nhưng sao hôm nay nhìn thấy cô đứng cạnh anh, cậu cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Cậu cố ý lơ đi cái gật đầu chào của Quỳnh, anh hơi nhíu mày trước thái độ không lịch sự của Hạ

-Thôi chết, sắp trễ giờ rồi!

-Vậy ta mau đi thôi!

Chấn Vũ đứng khựng lại bởi Hạ đang níu lấy vạt áo của anh, cậu nhìn anh lộ vẻ khẩn khoản

-Anh…đừng đi…có được không?

-Em đang nói gì vậy chứ! Đừng có nhõng nhẽo như con nít nữa!

Anh gạt tay cậu ra đóng sầm cửa lại, khoảnh khắc cánh cửa đóng, chính là lúc cả thân người Hạ đổ sụp xuống. Tim cậu đau quá, đau như sắp chết, mũi cậu như bị ai đó bóp nghẹt không thở nổi. Hạ vội vàng lấy thuốc ra khỏi túi quần, nhưng đôi tay đang run của cậu không cầm chắc được lọ thuốc. Lọ thuốc rời khỏi tay cậu đổ tung toé trên sàn, Hạ vội cuối xuống nhặt lấy nhưng không biết sao mắt cậu nhoè đi, không thể nhìn rõ. Có thứ gì đó mằn mặn chảy vào khoé miệng cậu, Hạ đưa tay lên sờ mặt, ngón tay cậu ướt đẫm nước





Chấn Vũ ngồi trong xe mà lòng băn khoăn lo nghĩ về cậu, lúc nãy Hạ hành xử thật kỳ lạ. Mới đầu còn vui vẻ giúp anh dọn đồ, rồi còn ép anh phải mang nhiều đồ ăn về cho cậu. Nhưng sao lúc nãy cậu lại không muốn cho anh đi? Hay là cậu có chuyện gì cần anh giúp đỡ? Hạ chưa bao giờ hành xử như thế này! Càng nghĩ anh càng thấy lo cho cậu ở nhà một mình, không biết có xảy ra chuyện gì xấu không.

-Quỳnh làm ơn đưa tôi về nhà!

-Sao vậy, anh bỏ quên đồ à?

-Không, anh không muốn đi dự tiệc nữa!

-À, hiểu rồi. Anh lo cho cậu bé ở nhà chứ gì? Trái tim Hoàng đế băng giá nay tan băng vì ánh nắng rồi à?

-Phải!

Quỳnh cố ý trêu chọc anh, không ngờ anh thản nhiên thừa nhận làm cô vô cùng bất ngờ. Nhưng cô mừng cho anh đã tìm được một người để yêu, như vậy là anh đã đối mặt với quá khứ được rồi. Cái quá khứ đen tối khiến người ta phải phát điên!

-Hạ à, anh về rồi!

Cậu không ra chào đón anh như mọi khi, điều đó càng làm anh cảm thấy bất an. Anh bước vội vào nhà, đèn đóm đều tắt hết, xung quanh chỉ là một màu đen. Anh lên phòng không thấy cậu ở trong, nhà bếp hay phòng tắm cũng không có, trên sân thượng lại càng không. Khi đi ngang qua phòng khách, nhờ ánh sáng của hoàng hôn bên ngoài chiếu leo loét vào nhà anh nhìn thấy cậu Hạ ngồi thu lu ở góc phòng khách, cạnh ghế sofa, anh thở phào nhẹ nhõm vì đã tìm thấy cậu. Chấn Vũ bước đến chỗ cậu

-Sao em tắt hết đèn trong nhà vậy? Lại còn ngồi ở dưới đất sao em không ngồi trên ghế?

Hạ cúi đầu im lặng, không trả lời anh, Chấn Vũ kiên nhẫn hỏi cậu tiếp

-Chắc em đói rồi, chúng ta đi ăn thôi!

Hạ gạt tay Chấn Vũ ra khi anh định kéo tay cậu đứng lên, anh tức giận nắm lấy vai cậu lắc mạnh, nhưng cậu cương quyết không cho anh thấy mặt, Chấn Vũ không nhịn nổi nữa thô bạo tóm lấy hai tay cậu đưa lên tường để nhìn rõ mặt

-Em hành động như vậy là sao hả!? Tại sao em giấu…!

Chấn Vũ im bặt, anh nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cậu. Làn da vốn đã tái nhợt nay càng xanh xao hơn dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt trong của cậu nay chỉ còn một màu đen tối tăm, sâu không thấy đáy. Mới ban ngày cậu còn vui tươi là thế tại sao chỉ trong chớp mắt cậu đã ra như thế này? Điều gì đả kích cậu tới mức như thế? Chấn Vũ nhìn cậu mà đau xót trong lòng.

-Hạ à, nói cho anh biết tại sao em khóc? Làm ơn nói cho anh biết ai đã làm em ra như thế này?

-Là anh…

-Anh đã làm gì!?

-Em thấy anh đi cùng chị Quỳnh, em cảm giác như bị bỏ rơi, như là anh và chị ấy cùng đến một nơi nào đó mà em không thể với tới được!

-Ngốc ơi, Quỳnh đã có chồng và hai con đang sống rất hạnh phúc. Và cô ấy chỉ là đối tác làm ăn thôi mà !

-Em biết! Nhưng không hiểu sao em cảm thấy hụt hẫng, và thấy đau ở đây anh à! Đau lắm…!

Hạ chỉ vào trái tim mình, nước mắt không ngừng tuôn. Chấn Vũ cả người chấn động như bị điện giật, lý trí bao năm anh tốn công xây nên đã hoàn toàn sụp đổ vì cậu. Hoàn toàn bị phá vỡ bởi nước mắt của cậu, anh ôm cậu vào lòng, nói giọng đầy kích động

-Anh thua rồi, anh thật sự bị em dồn vào đường cùng, Hạ !

-Anh…?

-Anh mệt mỏi rồi, không muốn trốn chạy nữa. Mặc kệ tất cả ra sao thì ra!

-Anh nói gì vậy? Em không hiểu?

Chấn Vũ buông cậu ra, anh áp bàn tay mình lên mặt Hạ, bàn tay anh sưởi ấm làn da lạnh giá của cậu. Anh từ từ tiến đến gần mặt cậu hơn, rồi anh hôn cậu, một nụ hôn dịu dàng tràn đầy yêu thương. Hạ mê đắm trong nụ hôn rồi chợt bừng tỉnh cơn mê, cậu đấy anh ra lùi sát người vào góc tường

-Anh…sao anh lại làm vậy!?

-Anh yêu em, Hạ à. Và anh biết em cũng yêu anh nữa!

-Nói dối! Em không có!

-Chẳng phải em ghen với Quỳnh vì em yêu anh sao?

Hạ giật mình. Cậu ghen với Quỳnh vì cậu yêu anh? Cậu đã ghen? Cảm giác khó chịu đó gọi là ghen tỵ? Cậu từng có cảm giác đó, khi nhìn những đứa trẻ được tự do chạy nhảy đến lấm lem bùn đất, cậu đã âm thầm ganh tỵ. Tại sao chỉ có cậu là không được nô đùa như bao đứa trẻ khác? Lớn lên cậu giấu đi cảm giác ghen tỵ đó, hoá thành một thiên thần làm vui lòng cha mẹ và mọi người xung quanh, dần dần cậu đã quên mất cảm giác khó chịu ấy. Vậy còn cảm giác đau nhói ở ngực? Nó là cảm giác yêu sao? Cậu đã yêu anh?

Khác với mọi người, Hạ không vui mừng vì mình biết yêu và được yêu. Sinh mạng của cậu dù có cố gắng cũng không thể kéo dài được lâu hơn nữa. Hạ không muốn sau khi cậu chết đi anh sẽ phải đau khổ, nhưng cậu cũng rất ích kỷ, cậu muốn được sống trong tình yêu của anh, tắm mình nơi dòng suối tình yêu. Hạ bị giằng xé giữa lựa chọn chấp nhận yêu Chấn Vũ hay từ bỏ anh. Còn Chấn Vũ thì cứ đinh ninh Hạ yêu mình nên ngày càng yêu đời, vẽ nhiều bức tranh hơn, tâm trạng luôn vui vẻ. Nhìn Chấn Vũ như thế càng khiến Hạ cảm thấy khó xử. Giữa lúc Hạ bối rối trong mê cung tình yêu thì Thảo đến, như một thiên thần hộ mệnh. Từ ngày xưa cô đã luôn bên cạnh giúp cậu giải quyết mọi rắc rối, lần này cũng vậy, cô ngồi lắng nghe Hạ kể chuyện như một người chị kiên nhẫn lắng nghe những rắc rối của cậu em trai

-Theo cậu tớ nên làm gì đây?

-Chính cậu cũng không biết trái tim mình muốn gì sao?

-Tớ không biết! Tớ không biết gì cả! Bây giờ tớ bối rối lắm, tớ muốn tránh xa anh ấy ra, tớ không muốn anh ấy sau này phải đau khổ vì tớ. Nhưng mà tớ không thể rời xa anh được, như thế chẳng khác nào lấy đi hơi thở của tớ!!!

Hạ bật khóc, cậu đã nói ra hết những lời chất chứa trong lòng bấy lâu nay. Thật ra cậu rất muốn đón nhận lấy tình yêu của anh.

Thảo chưa yêu một tình yêu oan trái như thế, nên cô không thể nào đưa ra lời khuyên giúp cậu được, cô nhìn ra con sông ở trước mặt. Dòng sông trong như gương, phẳng lặng không chút gợn sóng. Nếu một đời người giống như dòng sông kia, tĩnh lặng như thế thì hay biết mấy. Hạ như là ánh nắng mùa hè sẽ tan đi khi thu về, và giờ thì mùa hè yêu con người. Thế nên mùa hè đau khổ, muốn ở bên người lâu hơn một chút nữa, lâu hơn cả ba mùa xuân, thu, đông. Nhưng mùa hè chẳng thể dài bất tận, cũng như Hạ rồi sẽ nhanh chóng ra đi bởi căn bệnh tim quái ác. Cuộc sống đối với nhiều người nó quá tầm thường và thừa thải, nhưng với Hạ, sinh mạng quá mong manh để níu giữ, muốn sống đã là một chuyện sao quá khó khăn. Thảo nhẹ nhàng xoa đầu Hạ, cô cất tiếng hát trong trẻo như chuông ngân, mỗi lần cậu buồn cô luôn dùng giọng hát để xoa diu cậu. Có khi là một điệu lý miệt vườn, có khi là một bài nhạc hip hop hiện đại, có khi là một lời ru da diết. Hôm nay cô không hát những điệu hò sông quê, cũng không hát những bài dân ca mượt mà . Cô hát cho Hạ nghe bài Only Love của Trade Mark



2 AM and the rain is falling
Here we are at the crossroad once again
You’re telling me you so confused
You can’t make up your mind
Is this mean to be
You’re asking me

But only love can say
Try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I just play my part
And pray you have a change of heart
But I can make you see it through
That some thing only love can do

In your arm as the dawn is breaking
Face to face and a thousand miles apart
I tried my best to make you see
There’s hope beyond the pain
If we give enough
If we learn to trust

But only love can say
Try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I just play my part
And pray you have a change of heart
But I can make you see it through
That some thing only love can do

I know If could find the word to touch you deep inside
You give our dream just one more chance
Don’t let it be our last goodbye

But only love can say
Try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I just play my part
And pray I have a change to reach your heart

But I can make you see it though
That’s some thing only love can do
That’s some thing only love can do…



Hạ ngồi lặng nghe Thảo hát, đây là bài hát cô yêu thích nhất, cô bắt cậu nghe đến thuộc lời. Sao hôm nay cô lạ quá, vẫn là bài hát mọi khi, nhưng trong giọng hát của cô như có gì đó khác lạ. Nó truyền cảm và đầy tâm sự. Thảo hát xong quay sang mỉm cười với Hạ, hình như cậu đã hiểu ẩn ý trong câu hát của cô

-Thảo…có phải cậu đối với tớ…!

Cậu chưa kịp nói hết câu thì Thảo đưa tay lên môi cậu chặn lời lại

-Suỵt, đừng nói ra. Cậu chỉ cần làm theo lời con tim cậu nói, đừng để ý đến bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, cứ thẳng tiến về phía trước. Đôi khi ích kỷ là một điều cần thiết, Hạ hiểu không?

Hạ không trả lời lại Thảo, cậu đứng vụt dậy đón taxi về nhà ngay, có lẽ cậu đã biết mình nên làm gì.

Mặt nước phẳng lặng bị khoấy động bởi những giọt nước mắt của Thảo, môi cô cười nhưng nước mắt lại rơi. Cô đối với Hạ không chỉ đơn thuần là tình bạn mười mấy năm, nó là một thứ tình cảm còn xa hơn thế nữa. Nhưng cô biết Hạ sẽ không bao giờ yêu cô, thế nên cô chỉ lặng lẽ đứng một bên làm cô bạn tốt bụng chúc phúc cho Hạ. Thảo tiếp tục hát bài Only Love, hát mãi không dừng, lời ca của cô theo gió bay xa, bay mãi, bay mãi…




Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Trial Moderators
Trial Moderators

Nữ
Tổng số bài gửi : 79
Tớ đến từ : hành tinh hành hạ kế bên trái đất trong thái dương hệ
Sở thích : Hành hạ nhân vật trong fic
Tâm trạng : lười vô đối, phởn vô phương
Thanks : 0
Points : 286100
Registration date : 08/09/2008

Về Đầu Trang Go down

[shortfic] Hạ Vũ Empty Re: [shortfic] Hạ Vũ

Bài gửi by Nữ Hoàng Hành Hạ-TV Tue 9 Sep 2008 - 10:23

Chấn Vũ đang rất bứt rứt khó chịu, anh cứ đi qua đi lại, chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ. Rồi anh ngồi phịch xuống ghế, hai tay nắm lấy tóc vẻ vô cùng khổ sở. Hai tiếng trước, anh vô tình nhìn thấy Hạ nắm tay một cô gái rất xinh. Anh định đuổi theo hai người nhưng lúc đó một chiếc xe tải chạy qua, đến khi anh nhìn lại thì Hạ đã đi mất. Cô gái đó là ai ? Nếu là bạn bình thường thì không thể nắm tay như vậy được! Hay là em gái của cậu? Nhưng Hạ nói cậu là con một mà. Với lại gia đình cậu đang ở Hà Nội, nếu em gái đến cậu phải nói cho anh biết chứ! Hay cô bé đó là người yêu của Hạ? Chỉ có lý do đó cậu mới không nói cho anh biết. Nhưng không phải cậu yêu anh sao? Tất cả là do anh ngộ nhận thôi sao? Đúng là hôm anh thổ lộ cậu không hề nói yêu anh, chẳng lẽ cậu không hề yêu thích anh? Nghĩ đến đó ngực anh đau nhói,không lẽ anh lại mắc phải cùng một sai lầm như cha mình!

Hai mươi năm trước chẳng ai không biết đến danh tiếng hoạ sĩ Chấn Lực, ông có tiền, có người vợ đẹp, có đứa con được công nhận là thiên tài hội hoạ khi mới lên mười tuổi. Ông có tất cả mọi thứ mà một người đàn ông mơ ước. Lẽ ra mọi chuyện chỉ nên bình yên như thế nhưng giữa lúc danh tiếng ông lan xa đến hải ngoại, thì ông phát hiện ra vợ ông ngoại tình. Ông đã nổi điên lên dùng tay xiết chết bà vợ và đâm chết gã người tình. Rồi ông mỉm cười xoa đầu Chấn Vũ sau đó dùng dao tự đâm vào bụng mình. Lúc cảnh sát và hàng xóm xông vào nhà, người ta nhìn thấy một cậu bé cỡ mười hai tuổi ngồi nhìn chăm chăm vào xác cha mẹ, cậu không khóc chỉ ngồi yên như tượng gỗ, không cả một cái chớp mắt. Xung quanh đầy máu, cảnh tượng khủng khiếp làm ai nhìn thấy cũng phải gặp ác mộng . Kể từ đó Chấn Vũ không còn tin vào cái gọi là tình yêu, chuyện cha mẹ anh năm xưa là một vết thương không bao giờ lành trong tâm trí anh. Mỗi lần quen ai anh đều sợ sẽ có ngày họ bỏ rơi anh, và anh nhanh chóng rời xa họ trước khi dòng máu điên loạn của cha anh kịp trỗi dậy. Chấn Vũ lắc mạnh đầu. Anh tuyệt đối không bao giờ giống như cha anh được. Anh sẽ không làm hại Hạ, không bao giờ!

-Anh làm gì mà ngồi thừ ra vậy?

Tiếng Hạ vang lên trên đầu làm anh giật mình ngước lên, cậu đang nhìn anh mỉm cười. Nụ cười mà mới mấy ngày trước anh còn yêu quí biết bao, giờ đây nhìn thấy nó lòng anh trào dâng nỗi giận dữ. Chấn Vũ cố giữ thái độ như bình thường, anh hỏi cậu

-Vừa nãy em đi đâu?

-Em đi dạo!

-Em đi với ai?

-Thì đi một mình, em đâu có quen ai ở đây!

-Thật em đi một mình!?

-Vâng!

Cậu không muốn anh biết Thảo sớm, cậu định dành cho anh một bất ngờ. Với lại, cậu muốn giữ kín cuộc trò chuyện lần này với Thảo. Chấn Vũ không còn giữ bình tĩnh được nữa, anh đấy cậu ngã xuống ghế sofa. Hạ bắt đầu cảm thấy nguy hiểm khi nhìn vào đôi mắt đang long lên tia máu của anh, Chấn Vũ hôm nay có gì đó thật khác lạ, trực giác thôi thúc cậu phải tránh xa anh càng nhanh càng tốt

-Anh hôm nay sao vậy? Không khoẻ à, hay để em nấu gì cho anh ăn nhé!

Cậu định ngồi dậy nhưng ngay lập tức bị anh đè chặt xuống ghế, không nhúc nhích gì được. Tay anh lần cởi cúc áo sơ mi của cậu, Hạ sợ hãi la lên

-Anh làm gì vậy!? Đừng đùa nữa mà anh! Buông em ra…!

Chấn Vũ chặn môi cậu lại bằng một nụ hôn, anh hôn cậu rất lâu như muốn cướp lấy từng hơi thở của cậu. Khi môi anh rời khỏi môi cậu, Hạ ho sắc sụa vội hớp lấy chút không khí. Nhưng cậu chưa kịp thở đều thì lại bị anh hôn thêm lần nữa, anh hôn cậu táo bạo. Lưỡi anh dần di chuyển xuống làn da trắng ngần nơi cổ cậu, vờn nhẹ rồi cắn mạnh vào làn da non tơ. Cậu la lên thất thanh, nước mắt chảy dọc theo khoé mi rơi xuống đất vỡ tan. Giật tung chiếc áo sơ mi trắng quăng xuống đất, anh nhìn cơ thể trước mắt mình như một con dã thú thèm thuồng nhìn con mồi. Hạ nước mắt lưng tròng cố la hét mong anh tỉnh trí lại, cậu không tin con người điên cuồng không lý trí này là anh, người luôn dịu dàng với cậu

-Anh à, tỉnh lại đi, anh không phải là Chấn Vũ mà em từng biết!

-Tôi chính là tôi, là Chấn Vũ bên em mấy ngày nay!

-Không, đừng có chạm vào người tôi! Anh không phải là Chấn Vũ, trả anh ấy lại cho tôi!

-Em cứ nói tôi không phải là Chấn Vũ, vậy thì phải như thế nào mới là Chấn Vũ?

-Anh ấy là người dịu dàng, luôn yêu thương và chăm sóc cho tôi từng chút một, là một người đầy lý trí. Chứ không giống anh, như một con dã thú chỉ biết cắn xé, Chấn Vũ sẽ không làm tôi đau!

-Ha ha, em lầm rồi, đây mới chính là con người thật của tôi. Còn Chấn Vũ mà em thường thấy chỉ là vỏ bọc giả tạo mà thôi!

-Nói dối!

-Tin hay không tuỳ em!

Chấn Vũ tiếp tục hôn lên chiếc cổ trắng ngần để lại những dấu hôn như nung đỏ trên làn da, điên cuồng như muốn thiêu cháy cậu bằng môi anh. Anh lần chiếc lưỡi tham lam xuống ngực cậu, Hạ nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ngầu, cậu thều thào nói

-Nếu anh không dừng lại ngay, em sẽ hận anh suốt đời!

Chấn Vũ khựng người lại, anh nhìn cậu, cậu nhìn anh, căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng. Bây giờ dù anh có dừng lại thì tất cả đã quá muộn, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Thế thì sao anh phải kềm chế mình chứ? Anh hằng đêm trong giấc mơ thấy cậu thuộc về anh, giờ đây cậu đang nằm trong vòng tay anh, gần đến mức chỉ cần giơ tay là chạm vào được! Anh muốn có cậu! Trọn vẹn con người cậu! Dù cho điều đó sẽ làm cậu căm ghét anh! Dù cho điều đó sẽ làm anh mất cậu! Nhưng hiện giờ anh chỉ là khao khát cậu! Khao khát đến điên cuồng!

Chấn Vũ tiếp tục hôn khắp người cậu, đến lúc anh định cởi thắt lưng của Hạ thì cậu không chịu thua vẫn cố hét lên

-Không! Ngừng lại…! Bỏ em ra, anh điên rồi Chấn Vũ!

-…

-Không!!!

Hạ cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi đôi tay như gọng kềm của anh. Đến lúc tưởng chừng như tuyệt vọng thì mồ hôi trên tay cậu như chất bôi trơn, cậu dễ dàng tuột tay ra khỏi cánh tay rắn chắc của anh. Hạ dùng hết sức đẩy anh ra, cậu đứng dậy chụp vội chiếc áo sơmi rồi mở tung cửa chạy ra ngoài. Anh lúc này mới tỉnh trí vội đuổi theo ngay, Hạ thấy anh đuổi theo, cậu càng sợ hãi cắm đầu chạy. Vừa lúc chiếc xe tải lao tới, cậu lo ngoái nhìn anh nên không hề thấy. Chiếc xe không kịp thắng lại lao vào cậu , trong khoảnh khắc, tất cả chỉ còn lại một màu đỏ của máu

Thảo đang đi tới nhà Hạ, thấy trên đường tụ tập đông người nên chen vào xem thử. Cô không còn tin vào mắt mình nữa, Hạ đang nằm trên đường. Chiếc áo trắng nhuộm một màu đỏ thẫm. Thảo vội chạy lại cầm máu cho cậu trước khi xe cứu thương tới. Còn Chấn Vũ đứng chết sững mắt nhìn chăm chăm vào Hạ, khung cảnh y như năm xưa anh tận mắt nhìn thấy cái chết của cha mẹ mình. Chấn Vũ ôm đầu la hét thất thanh rồi ngã xuống bất tỉnh, đến khi anh tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng trắng toát, anh ngồi bật dậy, giọng một cô gái cất lên bên trái anh

-Tỉnh rồi à, cũng mau ghê chứ!

-Cô là?

-Tôi là bạn thân của Hạ tên Thảo, tôi mới từ Hà Nội đến!

Anh đã nhìn thấy Hạ nắm tay cô gái này, chẳng lẽ tất cả là do anh hiểu lầm Hạ? Anh hỏi cô gái tình hình của cậu

-Hạ có sao không?

-Hiện vẫn còn đang cấp cứu! Tôi hỏi anh, tại sao anh có ở đó mà để Hạ bị như thế này!?

-Tôi… !

-Hừ, nếu Hạ có chuyện gì thì tôi và cha mẹ cậu ấy không tha cho anh đâu! Anh có biết cậu ấy bị bệnh tim không ? Tính mạng đã mong manh như thế mà giờ lại bị…!

Thảo không thể nói dứt câu vì cổ họng cô đã nghẹn lại, cô bật khóc nức nở, đấm vào người anh liên tục. Chấn Vũ ngồi im để mặc cho cô đánh, anh như người mất hồn. Đột nhiên anh nói với Thảo

-Nếu thay tim thì Hạ có sống được không?

-Có thể, nhưng biết tìm đâu ra quả tim thích hợp cho cậu ấy, thời gian lại gấp rút thế này!

-Hãy lấy tim tôi thay cho cậu ấy!

-Anh đùa à? Chuyện này không phải là đùa chơi, nếu lấy quả tim ra anh sẽ chết!

-Là tại tôi nên cậu ấy mới gặp những chuyện như thế này, chỉ cần là vì Hạ tôi sẵn sàng đưa quả tim mình cho cậu ấy!

-Anh nhóm máu gì?

-RH+

-Hạ nhóm máu RH-, một nhóm máu khá hiếm, nên đã mười mấy năm rồi vẫn chưa tìm được quả tim thích hợp cho cậu ấy. Anh không trùng nhóm máu với cậu, không thế ghép tim được!

-Chẳng lẽ tôi không thể làm gì để Hạ sống được sao!?

-Thay vì ngồi đây than trách anh tốt nhất nên cùng tôi ra ngồi chờ cuộc phẫu thuật của cậu ấy!


Ca phẫu thuật đã qua mười hai tiếng đồng hồ

Thảo chưa dám báo tin cho hai bác biết chuyện của Hạ, cô sợ hai bác tuổi đã cao nay nghe tin này chắc sẽ không chịu đựng nối. Cô ái ngại nhìn về phía Chấn Vũ đang ngồi, anh như kẻ sắp chết không còn chút sinh khí. Cô sợ nếu chẳng may cậu có chuyện gì e rằng anh sẽ chết theo. Thảo lắc mạnh đầu cố xua đi ý nghĩ không may, Hạ nhất định sẽ không sao! Nhưng cơ hội thành công cho cuộc phẫu thuật chỉ có 15 %, xác suất quá ít. Cô bước đến khung cửa sổ của bệnh viện ngước nhìn lên bầu trời, vẫn xanh như cái hôm cô tiễn Hạ ra sân bay. Linh cảm của cô ngày hôm đó nay đã ứng nghiệm, chẳng lẽ cô chỉ có thể đứng yên nhìn Hạ chiến đấu với bệnh tật thôi sao? Thảo chắp tay cầu nguyện với trời cao, nếu năng lực con người là có giới hạn, vậy thì chỉ còn cách cầu xin ông trời

“Cầu mong kỳ tích sẽ xảy ra…”


=====================================================================




Sáu năm sau



-Anh đi chậm quá!

-Đạp vậy là nhanh lắm rồi!

-Nếu mà cậu ấy chờ lâu đi mất là em không tha cho anh đâu!

-Em làm gì mà nôn nóng như gặp người yêu thế!

-Thì cậu ấy là mối tình đầu của em mà!

-Em không định nối lại tình xưa với hắn ta chứ?

-Hi hi…em có muốn người ta cũng không thèm, cậu ta và người yêu chẳng có chỗ trống cho em chen vào!

-Thế nên em mới bỏ cuộc, nhận lời làm bạn gái anh?

-Cũng một phần, nhưng quan trọng hơn em chọn anh là vì em thích anh!

-Thảo!

-Chết trời mưa rồi kìa!

-Em lấy áo khoác của anh che đỡ đi, sắp tới chỗ hẹn rồi!

Trong một quán cà phê nhỏ, có một đôi tình nhân ngồi cạnh nhau ngắm nhìn mưa rơi ngoài phố

-Hay thật, mưa đúng vào ngày sáu năm trước ta gặp nhau!

-Lúc đó em cũng đứng dưới cơn mưa như thế này…

-Và anh đã chạy đến bên em…

Tiếng nói chuyện thầm thì hoà lẫn vào nhau, nụ cười hạnh phúc, những chiếc hôn ngọt ngào, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau


Dù thời gian có trôi qua, với một số người mùa hè mãi mãi không bao giờ dứt…


Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Nữ Hoàng Hành Hạ-TV
Trial Moderators
Trial Moderators

Nữ
Tổng số bài gửi : 79
Tớ đến từ : hành tinh hành hạ kế bên trái đất trong thái dương hệ
Sở thích : Hành hạ nhân vật trong fic
Tâm trạng : lười vô đối, phởn vô phương
Thanks : 0
Points : 286100
Registration date : 08/09/2008

Về Đầu Trang Go down

[shortfic] Hạ Vũ Empty Re: [shortfic] Hạ Vũ

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết