Truyện cổ tích dành cho người lớn
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Truyện cổ tích dành cho người lớn
Tác giả : Nguyễn Nhật Ánh
Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu. Vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi là nguyện nhân của những việc tày đình. Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi. Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó.
Tôi ốm. Điều đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra với nhưng người khỏe mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi mọtt ly sữa. Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly có một con ruồi. Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, "đẹp" kinh khủng.
Thế rồi mọi chuyện bắt đầu.
Tôi vốn rất kỵ ruồi, cũng như gián, chuột, nói chung là kỵ tất thảy các thứ dơ bẩn đó. Tôi đang nằm mà nghe tiếng chuột sột soạt trong bếp là tôi không tài nào nhắm mắt được. Thế là tôi cũng vùng dậy lùng sục, đuổi đánh cho kì được. Bằng không thì cứ gọi là thức trắng đêm.
Vậy mà bây giờ, một ảtong những thứ tôi sợ nhất lại nhảy tọt vào trong ly sữa của tôi đang uống, và đã uống, nói trắng ra là nhảy tót vào mồm tôi. Biết đâu ngoài con ruồi chết tiệt đang nằm trong ly kia, tôi lại chẳng nuốt một con khác vào bụng. Mới nghĩ đến đó tôi đã phát buồn nôn.
Thấy tôi khạc nhổ luôn mồm, vợ tôi bước lại, lo lắng hỏi:
- Sao vậy anh ?
Tôi hất đầu về phía ly sữa đặt trên bàn:
- Có người chết trôi kia kìa!
Vợ tôi cầm ly sữa lên:
- Chết rồi, ở đâu vậy cà ?
- Còn ở đâu ra nữa! - Tôi nhấm nhẳng - Chứ không phải em nhặt con ruồi bỏ vào ly cho anh à !
Vợ tôi nhăn mặt:
- Anh đừng có nói oan cho em! Chắc nó mới sa vào!
- Hừ, mới sa vào hay sa từ hồi nào, có trời mà biết!
Vì tôi đang ốm nên cô ta không muốn cãi cọ, cô ta nhận lỗi:
- Chắc do em bất cẩn. Thôi để em pha cho anh ly khác.
Tôi vẫn chưa nguôi giận:
- Em có pha ly khác thì anh đã nuốt con ruồi vào bụng rồi!
Vợ tôi trố mắt:
- Nó còn trong ly kia mà!
- Nhưng mà có hai con lận. Anh uống một con rồi.
- Anh thấy sao anh còn uống?
- Ai mà thấy!
- Không thấy sao anh biết là có hai con ?
Tôi tặc lưỡi:
- Sao lại không biết. Uống vô cổ họng, nghe nó cồm cộm là biết liền.
Vợ tôi bán tín bán nghi. Nhưng vì tôi đang ốm nên một lần nữa cô ta sẵng sàng nhận khuyết điểm:
- Thôi, lỗi là do em bất cẩn, để em...
Tôi là tôi chúa ghét cái kiểu dễ dàng nhận lỗi như vậy. Do đó, tôi nóng nảy cắt ngang:
- Hừ, bất cẩn, bất cẩn! Sao em bất cẩn cả đời vậy?
Vợ tôi giật mình:
- Anh bảo sao ? Em làm gì mà anh bảo em bất cẩn cả đời ?
- Chứ không phải sao?
- Không phải !
À! Lại còn bướng bỉnh. Tôi nheo mắt:
- Chứ hôm trước ai ủi cháy cái quần của anh?
- Thì có làm phải có sai sót chứ? Anh giỏi sao không tự ủi mà cứ đùn cho em!
- Ái chà chà, cô nói với chồng cô bằng cái giongj như thế hả? Cô nói với người ốm như thế hả? Cô bảo tôi lười chảy thây chứ gì? Cô sao sánh tôi với khúc gỗ phải không? Ái chà chà...
(tbc)
1 . Con ruồi
Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu. Vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi là nguyện nhân của những việc tày đình. Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi. Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó.
Tôi ốm. Điều đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra với nhưng người khỏe mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi mọtt ly sữa. Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly có một con ruồi. Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, "đẹp" kinh khủng.
Thế rồi mọi chuyện bắt đầu.
Tôi vốn rất kỵ ruồi, cũng như gián, chuột, nói chung là kỵ tất thảy các thứ dơ bẩn đó. Tôi đang nằm mà nghe tiếng chuột sột soạt trong bếp là tôi không tài nào nhắm mắt được. Thế là tôi cũng vùng dậy lùng sục, đuổi đánh cho kì được. Bằng không thì cứ gọi là thức trắng đêm.
Vậy mà bây giờ, một ảtong những thứ tôi sợ nhất lại nhảy tọt vào trong ly sữa của tôi đang uống, và đã uống, nói trắng ra là nhảy tót vào mồm tôi. Biết đâu ngoài con ruồi chết tiệt đang nằm trong ly kia, tôi lại chẳng nuốt một con khác vào bụng. Mới nghĩ đến đó tôi đã phát buồn nôn.
Thấy tôi khạc nhổ luôn mồm, vợ tôi bước lại, lo lắng hỏi:
- Sao vậy anh ?
Tôi hất đầu về phía ly sữa đặt trên bàn:
- Có người chết trôi kia kìa!
Vợ tôi cầm ly sữa lên:
- Chết rồi, ở đâu vậy cà ?
- Còn ở đâu ra nữa! - Tôi nhấm nhẳng - Chứ không phải em nhặt con ruồi bỏ vào ly cho anh à !
Vợ tôi nhăn mặt:
- Anh đừng có nói oan cho em! Chắc nó mới sa vào!
- Hừ, mới sa vào hay sa từ hồi nào, có trời mà biết!
Vì tôi đang ốm nên cô ta không muốn cãi cọ, cô ta nhận lỗi:
- Chắc do em bất cẩn. Thôi để em pha cho anh ly khác.
Tôi vẫn chưa nguôi giận:
- Em có pha ly khác thì anh đã nuốt con ruồi vào bụng rồi!
Vợ tôi trố mắt:
- Nó còn trong ly kia mà!
- Nhưng mà có hai con lận. Anh uống một con rồi.
- Anh thấy sao anh còn uống?
- Ai mà thấy!
- Không thấy sao anh biết là có hai con ?
Tôi tặc lưỡi:
- Sao lại không biết. Uống vô cổ họng, nghe nó cồm cộm là biết liền.
Vợ tôi bán tín bán nghi. Nhưng vì tôi đang ốm nên một lần nữa cô ta sẵng sàng nhận khuyết điểm:
- Thôi, lỗi là do em bất cẩn, để em...
Tôi là tôi chúa ghét cái kiểu dễ dàng nhận lỗi như vậy. Do đó, tôi nóng nảy cắt ngang:
- Hừ, bất cẩn, bất cẩn! Sao em bất cẩn cả đời vậy?
Vợ tôi giật mình:
- Anh bảo sao ? Em làm gì mà anh bảo em bất cẩn cả đời ?
- Chứ không phải sao?
- Không phải !
À! Lại còn bướng bỉnh. Tôi nheo mắt:
- Chứ hôm trước ai ủi cháy cái quần của anh?
- Thì có làm phải có sai sót chứ? Anh giỏi sao không tự ủi mà cứ đùn cho em!
- Ái chà chà, cô nói với chồng cô bằng cái giongj như thế hả? Cô nói với người ốm như thế hả? Cô bảo tôi lười chảy thây chứ gì? Cô sao sánh tôi với khúc gỗ phải không? Ái chà chà...
(tbc)
yuusan- Adminitrator
-
Tổng số bài gửi : 239
Tớ đến từ : Land of Delusion
Sở thích : Make fun of Meo-kun :'>
Tình trạng hiện tại : Cũ kỹ là tôi. Xuẩn ngốc là tôi. Sai lâm cũng chính là tôi.
Thanks : 0
Points : 309000
Registration date : 29/05/2007
Similar topics
» Tên gốc các bộ truyện đã xuất bản tại Việt
» truyền thuyết vìa 12 chòm sao
» Bộ truyện tranh dở ẹc nhất ^"^
» WEB truyện tranh nè! + anime nữa^^
» Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra
» truyền thuyết vìa 12 chòm sao
» Bộ truyện tranh dở ẹc nhất ^"^
» WEB truyện tranh nè! + anime nữa^^
» Moonshine ngoại truyện_Moonshine's extra
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|