Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Đúng là đồ dở hơi

Go down

Đúng là đồ dở hơi Empty Đúng là đồ dở hơi

Bài gửi by Zenki Wed 10 Sep 2008 - 10:52

Đúng là đồ dở hơi

*Oneshort
*By Kyousuke_89, Zenki
*Genres : Humor
*Rating: 13+
*Warning: Shounen-ai
*Summary:
Anh bị điên à?
------------------------------

Tại chung cư X, đường Y. Phòng trọ số 7. 9 giờ sáng.

Phong lồm cồm bò dậy, với tay đập một phát lên cái đồng hồ phiền phức đang mặc tình reo inh ỏi để buộc nó phải im lặng. Hắn dụi dụi mắt , đưa tay vò mái tóc đang rối xù lên như ổ quạ rồi bước xuống giường.

Mở cửa đi ra ban công, hắn thở hắt ra sảng khoái

- Uh woah… Trời hôm nay đẹp wá !!!

Quả thật hôm nay trời rất đẹp. Bầu trời xanh ngắt, mây trắng bay bay, nắng làm ấm hơn cái không khí lành lạnh khi giáp Tết. Dễ chịu thế còn gì.

Phong ngẩng mặt lên nhìn trời, cảm thấy rất vui vẻ. Hắn vốn thích màu của bầu trời, xanh biếc, trông dịu mát và có cảm giác ngòn ngọt. Đấy chỉ do hắn nghĩ vậy thôi. Đôi khi hắn cũng là một con người lãng mạn.

Bỗng…

Phạch

Bầu trời trước mặt hắn biến thành một màu đỏ rực. “Trời sập àh?”-hắn thầm nghĩ trong khi đầu óc mất dần sự tỉnh táo vì một mùi hương nồng nàn xộc vào mũi hắn, cái mùi mà hắn rất ghét, mùi “comfort 4x thơm lâu” (A/N:nhí nhảnh quá đáng ^^’). Hắn ngớ người ra trong 3 giây. Sau đó thì… đưa tay lên gỡ “bầu trời đỏ” ra.

Khẽ nhíu mày, hắn nhìn lên cái thứ trên tay mình – một cái…quần tà lỏn màu đỏ. Không chỉ đỏ mà phải gọi là… đỏ chóe ^^

Ngớ người một lúc, hắn ngó quanh quất, đầu vẫn còn hơi xoay xoay vì tiếp xúc quá gần với cái mùi hắn dị ứng. Chợt, hắn nghe thấy tiếng gọi từ đâu đó trên… đầu vẳng xuống như tiếng gọi từ… cõi thiên đường.

- Hey you!

- Đâu? Ở đâu? *nhìn nhìn, ngó ngó, kiếm kiếm*

- Trên đầu you này! – giọng nói đó lại vang lên.

- Gì ? – hắn đưa tay sờ sờ đầu – Trên đầu tôi có gì đâu?

- Trời ạ! Đồ thiểu năng!! - chủ nhân của giọng nói đó gào lên – Nhìn lên trên đây này!!!

Hắn làm theo lời người đó và nhìn thấy … một cục bột đang thò đầu ra từ ban công tầng trên.

Gọi là cục bột vì người đó rất trắng, cứ phải gọi là… thiên thần XD. Hắn đứng nghệt mặt ra, cổ vẫn ngước lên trời, không động đậy.

- Eh! – “cục bột” lên tiếng.

~ nghệt mặt ~

- Eh!! – volume lớn hơn.

~ nghệt mặt ~

- Có nghe hok dzậy? – bắt đầu nổi cáu.

~ nghệt mặt ~

- …………

“Cục bột” tức tối bỏ vào trong, lát sau thì quay trở ra. Và…

Ào

- Ack ack ack…

Lúc này, hắn mới “hoàn hồn” và... ho sặc sụa vì bị sặc nước. Hắn gân cổ lên quát

- Làm cái trò gì thế???

- Tôi kêu nãy giờ không thèm nghe mà nói cái gì? Đem cái quần đó lên đây hộ tôi với!

- Hả? Quần gì? – Hắn khẽ nhíu mày.

- Anh đang cầm cái gì thì là nó đấy ^”^!!! – “cục bột” nổi cáu.

Lúc này hắn mới ngớ ra. Hắn đang cầm trên tay cái tà lỏn màu đỏ. Hóa ra là của nhóc ấy bị rơi xuống. Có điều… đáp đâu không đáp lại ngay mặt hắn cơ chứ.

- Sao cậu không xuống đây lấy? – hắn cãi lại.

- Giúp giùm tôi đi, tôi… hok đi xuống được. – “cục bột” đổi giọng.

- Mắc gì hok được? – Hắn nhíu mày.

- Làm ơn đi. Tôi sẽ hậu tạ mà! – giọng ngọt như đường.

Tự dưng hắn thấy động lòng. Ngẫm nghĩ vài giây, hắn trả lời
- Okie! Tôi sẽ lên đó. Nhớ giữ lời đấy!

Thật ra thì hắn cam chịu đem trả cái quần một phần cũng do tò mò. Hắn nhớ phòng trên là của chị Hà mà? Sao giờ lại có một thằng nhóc?

Tuần rồi hắn về quê, chỉ mới lên đây ngày hôm qua nên đâu biết trời trăng gì. Thôi kệ, gặp rồi biết.

-----------

Lên đến phòng của “cục bột” *hắn tự đặt biệt danh cho người kia ^^ *, hắn gõ cửa. Có một tiếng “cạch” vang lên. Nhưng cửa thì không mở. Hắn đứng đợi trong 10 giây. Cửa vẫn không mở. Tự hỏi lại xảy ra cái khỉ gió gì, hắn mạnh dạn mở cửa bước vào.

Vừa vào trong, hắn… suýt té đập mặt khi nhìn thấy con người đứng trước mặt.

Xinh. Đúng là xinh thật. Một Bi-shounen hoàn hảo. Mái tóc được nhuộm màu nâu hạt dẻ duỗi thẳng, khuôn mặt đẹp, làn da trắng,… nói chung cái gì cũng pro. Nhưng hiện giờ thì… Hắn đang sững sờ khi nhìn thấy “hơi bị” rõ cái body của cậu ta.

Cậu ta đang ở trần, trên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Mà nó lại… không dài lắm. Hắn nín thở, cố kềm chế cái thứ chất lỏng nóng nóng đang sắp phọt ra khỏi mũi.

- Anh bị gì mà đứng ở ngoài đó nãy giờ thế?

Tiếng nói của cậu ta kéo hắn về thực tại. Hắn lúng túng
- Cậu là chủ nhà thì cậu phải mở cửa chứ?

- Tôi đã vặn chốt rồi mà, đẩy cửa vào cũng không được sao? – cậu ta nhíu mày.

- Ầy, cậu là người hỏi xin sự giúp đỡ của tôi đấy nhé. – hắn khoanh tay đứng nhìn – Hậu ta tôi sao?

- Đưa cái quần cho tôi. Để tôi mặc vào rồi tính.

Không đợi hắn phản ứng, cậu đi lại, giật cái quần từ tay hắn, đồng thời… tháo khăn ra để mặc quần vào.

Phụt

Hắn bụm mũi lại, chạy ào ra khỏi phòng trước ánh mắt ngơ ngác của cậu.

- Tên này bị quái gì thế nhỉ?

-------------

Phong’s pov

Ack. Có ai cứu tôi, tôi chết vì mất máu mất. Tôi hoàn toàn không có ý gì đâu à nghe. Tự dưng cậu ta… khỏa thân trước mặt tôi mà >____<

Tôi hok phải người có máu 35, và cũng hok hề có ý đồ xấu xa gì cả. Tôi chỉ là một chút tò mò, một chút… ham hố phần “hậu tạ” của cậu ta thôi. Nhưng đúng là không thể phủ nhận rằng… tôi muốn gặp cậu ta.

Cậu ta quá pro mà. Con trai gì mà nhìn cute wá trùi. Uke thuần chủng >.< Hồi nãy…… AAAAAAAAA!!!! Nhắc đến lại… xịt máu mũi. Tôi… thấy… tất cả… Kể cả … cái “ấy ấy đó đó” của cậu ta >__< Éo!

Ngửa mặt lên để cầm máu, tôi cố thả lỏng người. Tự dưng tôi nghe có tiếng gõ cửa. Ai nhỉ? Bình thường cũng hay có người sang đây kiếm tôi lắm.

Giữ nguyên cái tư thế ngửa mặt lên trời, tôi đi lại mở cửa. Và tôi suýt… phụt máu mũi vào cái người đang đứng trước cửa nếu không kịp kềm lại.

Là cậu ta.

Tôi đứng như trời trồng tại chỗ, cố gắng không cử động, không thì… nguy cơ chết vì mất máu [mũi] của tôi sẽ … gia tăng.

Bây giờ thì cậu ta đã mặc áo vào. Một cái áo thun hip hop rộng thùng thình màu vàng cùng với… cái quần tà lỏn ban nãy.

- Tôi không được phép vào sao? – cậu ta cất giọng hỏi tôi - Mà anh đang bị gì thế?

- Ơ… Cứ vào…

Tôi né sang 1 bên để cậu ta bước vào rồi đóng cửa lại. Cậu ta nhảy đến ngồi lên ván ngựa trong phòng tôi rồi nói tiếp

- Hồi nãy anh làm gì phản ứng kinh thế? Cái cửa phòng tôi suýt bung ra đấy.

- Ơ… - tôi lúng ta lúng túng như gà mắc tóc – Tôi…

- Gì?

- Tôi…

Tự dưng tôi thấy mặt mình nóng bừng. Eck, chuyện gì thế này? Tôi biết tôi không phải boy thuần chủng nhưng… phản ứng thế này thì cứ gọi là … quá khích rồi >_< Mí lị tôi đâu biết cậu ta có phải… không đâu.

- Anh đang chảy máu mũi à?

Eck, sao lại hỏi đúng… vấn đề nhạy cảm thế >.< ? Tôi ậm ừ
- Ơ… không…

- Đều là boy thôi mà, làm gì ghê zậy? Hok lẽ anh… - cậu ta nở nụ cười… đẹp hết cỡ. Linh cảm không lành '__'

- Tôi … sao…?

- Àh, không có gì. – lại cười, nhưng muh… đẹp thật '__' – Tôi xuống hỏi anh muốn tôi hậu tạ cái gì cho việc đem trả cho tôi cái quần.

- À, phiền cậu đợi chút nhé… để khi nào tôi hết… chảy máu mũi đã ^^'

------------------

Zenki
Lính mới
Lính mới

Nữ
Tổng số bài gửi : 7
Thanks : 0
Points : 283900
Registration date : 10/09/2008

Về Đầu Trang Go down

Đúng là đồ dở hơi Empty Re: Đúng là đồ dở hơi

Bài gửi by Zenki Wed 10 Sep 2008 - 10:52

5 phút sau.

Máu đã ngừng chảy. Tạm ổn. Bây giờ tôi mới có thể ngồi nói chuyện với cậu ta một cách đàng hoàng. Tôi hỏi cậu ta

- Cậu tên gì?

- Vũ. Anh?

- Phong. Mà…Sao cậu lại phải nhờ tôi mang hộ cái quần lên? Cậu xuống lấy cũng được mà? Đâu phải tốn công hậu tạ.

- Tôi có muốn cũng không được. Anh không thấy tôi đã phải quấn cái khăn sao?

- Sao nhất thiết phải mặc cái quần này?

- Vì tôi hết quần rồi.

- What? '______________'

- Đồ tôi dơ hết gòy. Cả tuần wa tôi… lười giặt đồ. Tới tối wa mama tôi sang thăm mới … giặt hộ tôi. Và tôi chỉ còn cái quần này là cái duy nhất không bị ướt.

“Hóa ra là do ở bẩn -_____-" ” – tôi nghĩ thầm. Sau đó tôi cũng hỏi han cậu ta nhiều thứ. Cậu ta vốn là con cưng của một gia đình giàu có *cậu ta có xe Sh và N73 mà lại = = * (Kyou:khoan,dừng ở đây. Xin mọi người lưu ý cho là cái Nờ-bảy-ba của Vũ không phải đời đầu,tức là không phải loại Nờ-bảy-ba cắm thẻ nhớ 1G vào thì… đứng máy, đó là thứ tầm thường,uke của tôi không thèm xài…blah…blah…blah…nói tóm lại là cậu chỉ xài đồ xịn …blah…blah…Bốp!!!Zen: Đủ rồi,stop đê ^"^ !!!) ,nhưng vì cãi nhau với ông bố nên quyết định ra riêng để chứng tỏ “bản lĩnh đàn ông” (theo lời cậu ta nói) . Nhưng tôi chỉ thấy… nội cái việc quần áo bẩn không thèm giặt thì đủ biết cỡ nào rồi = =

Nói lòng vòng 1 lúc, cậu ta hỏi tôi
- Giờ quay lại vấn đề chính, anh muốn tôi hậu tạ cái gì?

- Cậu định hậu tạ tôi thật hả? – tôi mở tròn mắt.

- Dĩ nhiên, quân tử nhất ngôn mà.

- Zậy… cho tôi một cơ hội làm seme của cậu nhé! *cười rạng rỡ*

- Ớ '__________'

- Ờ… hem chịu cũng hem sao -___-

- Ậy. Hok . Chỉ là… tôi chưa thấy ai pervert như anh :))

- ^^' …

- Okie thôi. Tôi đang solo. Còn tùy anh thế nào.

Thế là tôi trở thành “seme thực tập” của cậu ta.
---------------

Kyousuke’s pov

Làm seme, dĩ nhiên phải biết chiều uke. Rốt cuộc là hắn phải… nai lưng ra giặt quần áo cho uke iu dấu mỗi ngày, chở uke đi chơi, học bài cùng uke, dẫn uke đi ăn (có khoản này thì uke tự trả tiền ^^ giàu muh).

Những cuộc đi chơi của hai người bọn họ cũng khá buồn cười. Đi bằng xe Sh của Vũ thì hắn không chịu, vì hắn… không biết chạy xe máy. Nói ra thì… ngu, nhưng thật sự… hắn không dám. Nghĩ đến việc chạy giữa đường đông nghẹt xe, không nhúc nhích được, lại dễ gặp tai nạn nên hắn… chịu thua , bất chấp Vũ có ép buộc đến mức nào.

Để cho Vũ cầm lái thì… hắn càng phản đối. Vì… Vũ chạy xe khủng lắm. Chỉ một lần đi với Vũ, hắn thề sẽ không bao giờ để Vũ chở hắn lần thứ 2. Muốn bị bệnh tim luôn mà ^^’

Kết quả là… cả hai đi bằng… cái xe cào cào của hắn. Nhưng uke của hắn không giống uke thường. Người ta dù là uke đến cỡ nèo cũng không bao giờ… nhí nhảnh được như uke của hắn : NGỒI XE ĐẠP MỘT BÊN. Chẳng khác gì nữ sinh đi học có người đưa đón *nữ sinh có khi còn dã man hơn nhìu ^^*

Về khả năng chịu đựng, uke của hắn cũng trội hơn. Chẳng là một lần đi chơi với nhau ở bờ sông, hắn mua hai ly trà trân châu cho hắn và cậu. Bờ sông về đêm khá lạnh với những cơn gió thổi lồng lộng.

Dù đã mặc áo khoác, hắn vẫn không thể ngăn mình run lên mỗi khi có cơn gió lạnh thổi qua. Nhìn sang uke của mình, hắn chợt có ý nghĩ “Uke của mình đúng là…quái vật”

Không tin à? Quái vật thật chứ còn gì nữa. Này nhé, hắn thì mặc một cái áo thun ở trong, áo khoác ở ngoài, quần hip hop dài chấm đất. Còn cậu thì chỉ mặc một cái áo sát nách, quần Jean lửng.

- Em không thấy lạnh hả?

- Không. – cậu đáp tỉnh rụi.

Trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ hay ho, hắn liền đề xuất

- Vậy anh với em thi nhé?

- Thi quái gì?

- Anh với em đứng đây, vừa hóng gió vừa uống nước. Xem ai chịu đựng được lâu hơn thì thắng. Người thua sẽ làm theo yêu cầu của người thắng.

- Okie, được thôi.

5 phút trôi qua

- Vũ à, em lạnh không?

- Không.

- Uh…

10 phút trôi qua

- Lạnh chưa?

- Chưa. Anh chịu hết nổi rồi hả?

- Đâu có, anh lo cho em mà.

- Ờ…

15 phút trôi qua

- Thui anh đầu hàng, chịu hết nổi òi >___<

- Vậy mà cũng đòi đấu. Anh dở wá. Ý là anh mặc đồ kín mít thế mà còn thua.

- Ầy, thui cho anh xin. Tại anh muốn…

- Muốn gì?

- … muốn…

- Nói gì nói luôn đi, phiền wé >"<

- …kiss em…

Ngay lập tức ,hắn bị kéo lại. Cậu hôn hắn một cách cuồng nhiệt, đến khi không thể thở được nữa mới buông ra.

Đôi lúc hắn không hiểu nổi giữa hắn với cậu ai mới là uke. Nhưng sao cũng được, miễn hạnh phúc là được òi. Hạnh phúc trong sự cam chịu những trò tra tấn 1 cách tự nguyện ^^

-------------

Mang thân phận là seme, có lẽ chỉ vì “biết quan tâm chăm lo cho uke hết mực hết mình” thôi thì phải? Chứ thật ra… hắn chẳng có gì đáng để xét là “trội” hơn uke của hắn cả ^^

Về mọi mặt , từ hình thức bên ngoài, tính cách, phong cách, … hắn đều thua Vũ … nhiều bậc ^^ Đặc biệt nhất là… hắn… vô cùng sợ gián ^^

Hẳn ai cũng ngạc nhiên khi thấy một tên con trai, hơn nữa lại là seme mà lại sợ gián. Nhưng thật sự… hắn rất sợ gián ^^ Mỗi khi nhìn thấy con gián là hắn sẽ… nhảy cao và chạy nhanh một cách đáng khâm phục ^^

Điển hình…

--------------

[Ngày 13/2]

Vũ đang khuấy đều tay tô chocolate theo sách hướng dẫn. Cậu nhận ra rằng nó cũng chẳng có gì khó lắm, mỗi tội…

“Vị của nó sao lại kỳ quái thế nhỉ?”

Vũ nhăn mặt khi đưa tay mút thử một chút chocolate. Cậu không hiểu nổi seme của mình sao lại có sở thích kỳ quái đến thế ^^ Không thích ăn chocolate ngọt.

Bản thân cậu thì rất thích đồ ngọt nên cảm thấy lạ. Vì biết Phong không thích ngọt nên cậu đã… thay đường bằng muối ^^ Kết quả là một mùi vị … dở dở ương ương.

“Anh í thích cái vị dở hơi này sao nhẩy??” ( A/N: đấy là do cậu nghĩ vậy thôi ^^ ) “Mà thôi, nếu ảnh thích thì được gòy.”

Thầm nghĩ, cậu tiếp tục khuấy đều tay khi miệng vẫn đang huýt sáo. Bỗng dưng…

Rầm

- Nhócccccccc ơiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!! Kíuuuuuuuuuuuuuuuu Anhhhhhhhhhhhhhh!!!!

Ngay lập tức, Phong nhào vào ôm chầm lấy cậu. Mất đà, cậu loạng choạng té, kéo theo… cả tô chocolate đang khuấy dở. Và hậu quả là… cả hai đều bị chocolate dính đầy người, dây đầy cả ra sàn nhà. Hắn vẫn đang lắp bắp

- Óa… cứu anh zới, có … có…

- Anh… anh… *giận run người* Anh bị điên à????? Làm cái quái gì thế?????

- *hoảng hồn* … ơ… hix hix… có… có gián…

- Anh đúng là đồ dở hơi!!!! – Vũ gào lên – Có con gián mà cũng sợ là thế nào?????

- Thì em bít anh sợ gián muh >___< Hix… thông cảm đi muh…

- Thông cảm quái gì!! Tiêu luôn mớ chocolate tôi tốn công cả buổi rồi!!! >"<

- Ơ… em đang làm chocolate hả? – Phong quệt một ít rồi mút thử - Ack!! Sao mặn wa’ zậy? >.<

- Anh hok thik đường thì tôi để muối. Không phải sao? – Vũ nhíu mày.

- Eck. Em điên hả? Hok đường thì thôi chứ bỏ muối làm gì? ^^'

- Ai điên? *cười rạng rỡ*

- Ah… hok… anh điên ^^'

- Ngồi dậy dùm đi! Phiền wa’!! >"<

- Anh… anh xin lỗi, mốt anh hổng dám zậy nữa T____T

- Mai khỏi có chocolate, đừng có than phiền gì hết. Mệt quá!!!

"Thui, anh hok dám ăn đâu ^^' " – Phong nghĩ thầm, nhưng dĩ nhiên là không nói ra rồi. Sau đó thì anh chàng…nai lưng ra dọn dẹp “chiến trường” do mình gây nên.

Tuy bảo là “sợ”nhưng thật sự hắn đang rất vui. Uke của hắn, bình thường lười muốn chít, giờ tự dưng đi mày mò làm chocolate cho hắn (tuy đầu óc suy nghĩ… quá hay ho ^^ ) , nhưng vậy cũng đủ thấy “người ta” iu hắn thế nào rồi.

Dọn xong, hắn nhìn Vũ – lúc này đang nằm coi TV, mặt mày quạu đeo. Khẽ cười, hắn tiến lại gần, ôm cậu vào lòng

- Cám ơn em, anh vui lắm =^^=

- Vui gì? – Vũ nhíu mày nhìn hắn.

- Em đã tốn công làm chocolate cho anh ^__^

- Đi toong hết rồi còn giè nữa ="=

- Hok sao, chỉ cần anh bít em quan tâm đến anh vậy là được òi ^__^

- Đừng dụ khị, không làm lại đâu ="=

- Ầy, đâu có đâu. Anh nói thiệt mà…

- Đúng là dở hơi -"- chỉ vì con gián cơ chứ…

Hắn ôm lấy cậu. Dễ xương thế cơ chứ =^^=

End

-----------

Ah, nhảm '__''

Zenki
Lính mới
Lính mới

Nữ
Tổng số bài gửi : 7
Thanks : 0
Points : 283900
Registration date : 10/09/2008

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết