Tôi vô hình
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Tôi vô hình
+ Title: Tôi vô hình
+ Author: Du Mai
+ Rating: K
+ Category: angst, POV
+ Status: Oneshot, Completed
+ Summary: Tôi vô hình hay con người vô tình? Một câu chuyện giữa góc kẹt của thời gian. Thế thôi!
+ Note: Tất cả những nick Sakura11141, Du Thu Đồng, Du Mai, Maichan đều là tớ. Ngoài những nick đã liệt kê thì không phải.
Một chiếc lá lảo đảo, rơi xiên xiên như thể kiệt sức. Chạm đất, nó khẽ thở phào?!!
Vài chiếc lá khác buông mình vào không trung, chao qua chao lại nhịp nhành rồi bình thản ôm lấy đất.
Một trận gió vụt qua. Cả rừng lá lao xao, chúng tung mình lên, nhào xuống đất, tiếp đất và lăn tăn.
Mỗi chiếc lá là một mảnh vỡ, trải trên đất thành từng mảng, từng mảnh thứ màu đỏ cay nhức nhối và ràn rụa trong buổi chiều thu.
Lá rơi.
Thời gian trôi.
“Tôi đã ở đây bao lâu rồi?”
“Rất lâu! À không, đủ lâu...”
Phải, tôi đã ở đây đủ lâu để chứng kiến một câu chuyện. Một câu chuyện trong hốc kẹt của không gian và thời gian.
Một người đàn ông cũ kĩ dắt một con chó trắng đến đây, đến khoảng không gian này, khoảng không gian giữa những cây lá đỏ của một công viên. Một ông già với râu tóc bạc phơ, bạc theo màu da nhăn nhúm, một con người cổ kính mang theo một con chó đến vùng trống ngập ngụa sắc đỏ của lá và hoàng hôn rồi cột nó vào một gốc cây nào đó.
Lão đến.
Lão cột.
Cuối cùng, lão đi, bỏ lại sau lưng con chó và một vùng màu đỏ thẫm.
Tôi vô hình.
Tôi vô hình cả trong đôi mắt màu xám nhạt của con chó bị cột với một gốc cây. Trong hai quả cầu nhỏ, xám trong chỉ có một người, một bóng người lùi xa nhưng không hề biến mất. Giữa hai con ngươi xám vĩnh viễn chỉ có một dáng đi. Có lẽ thế...
Con chó bất động dõi theo một bóng hình đã khuất. Thời gian trong nó chết rồi.
Còn thời gian trong tôi?
Vẫn sống. Nhưng bơ vơ
Thời gian trong tôi đang khóc, vừa đi vừa khóc.
Con chó đứng đó. Lạnh tanh.
Vài người tốt bụng ngang qua, thương tình bỏ chút thức ăn trước đôi mắt xám trong veo. Nhưng chẳng có ai xuất hiện trong đôi mắt đó. Không một ai! Chỉ có duy nhất một bóng người...
- Mẹ ơi! Con chó kia tội quá!
Một cô bé vận chiếc đầm xòe màu trắng nổi bật trên tấm phông nền màu đỏ, nắm tay người mẹ quý phái, lắc lắc, năn nỉ:
- Chúng ta nuôi nó, mẹ nhé!
- Không.
Con chữ vừa thoát khỏi đôi môi xinh đẹp đỏ gay gắt liền đóng băng lại, trôi bập bềnh trong thinh không.
- Mẹ, nó rất đẹp lại có vẻ ngoan nữa.
- Không.
- Mẹ, nó sẽ chết mất. Chúng ta đưa nó về đi.
- Không.
- Mẹ...
- Không, không, không và không.
Người mẹ quát lên rồi lôi đứa con gái ra khỏi công viên. Hình ảnh con chó thoáng ngập ngừng rồi vụt biến mất trong đôi mắt của cô gái nhỏ.
Họ lướt nhanh và biến mất. Chỉ còn lại những con chữ “không” phủ băng tuyết run rẩy. Chúng co ro, trôi khắc khoải.
Con chó vẫn đứng đó. Và tất nhiên là lặng im.
Tôi cựa mình, nhúc nhích. Nhúc nhích rồi đứng dậy. Đứng dậy rồi tiến về phía con chó. Tôi vừa đi vừa nhặt những chiếc lá thiêm thiếp đỏ trên nền đất lạnh. Tôi ôm trong lòng một đống lá đến trước mặt con chó lông mạn tuyết, rải lá đều xung quanh nó. Tôi vun từng đám lá, gói bộ lông trắng mơ hồ trong lá đỏ rồi quay trở lại vị trí cũ và chờ đợi.
Tôi chờ đợi.
...
...
...
Tôi chờ cho đến lúc đôi mắt xám kiệt sức, gục xuống, cắm mình vào màu đỏ ngập ngụa bóng hoàng hôn.
Ngay cả lúc đôi mắt xám lờ đờ hướng về phía tôi rồi từ từ khép lại, tôi vẫn thấy tôi vô hình.
+ Author: Du Mai
+ Rating: K
+ Category: angst, POV
+ Status: Oneshot, Completed
+ Summary: Tôi vô hình hay con người vô tình? Một câu chuyện giữa góc kẹt của thời gian. Thế thôi!
+ Note: Tất cả những nick Sakura11141, Du Thu Đồng, Du Mai, Maichan đều là tớ. Ngoài những nick đã liệt kê thì không phải.
~o0o~
Một chiếc lá lảo đảo, rơi xiên xiên như thể kiệt sức. Chạm đất, nó khẽ thở phào?!!
Vài chiếc lá khác buông mình vào không trung, chao qua chao lại nhịp nhành rồi bình thản ôm lấy đất.
Một trận gió vụt qua. Cả rừng lá lao xao, chúng tung mình lên, nhào xuống đất, tiếp đất và lăn tăn.
Mỗi chiếc lá là một mảnh vỡ, trải trên đất thành từng mảng, từng mảnh thứ màu đỏ cay nhức nhối và ràn rụa trong buổi chiều thu.
Lá rơi.
Thời gian trôi.
“Tôi đã ở đây bao lâu rồi?”
“Rất lâu! À không, đủ lâu...”
Phải, tôi đã ở đây đủ lâu để chứng kiến một câu chuyện. Một câu chuyện trong hốc kẹt của không gian và thời gian.
Một người đàn ông cũ kĩ dắt một con chó trắng đến đây, đến khoảng không gian này, khoảng không gian giữa những cây lá đỏ của một công viên. Một ông già với râu tóc bạc phơ, bạc theo màu da nhăn nhúm, một con người cổ kính mang theo một con chó đến vùng trống ngập ngụa sắc đỏ của lá và hoàng hôn rồi cột nó vào một gốc cây nào đó.
Lão đến.
Lão cột.
Cuối cùng, lão đi, bỏ lại sau lưng con chó và một vùng màu đỏ thẫm.
Tôi vô hình.
Tôi vô hình cả trong đôi mắt màu xám nhạt của con chó bị cột với một gốc cây. Trong hai quả cầu nhỏ, xám trong chỉ có một người, một bóng người lùi xa nhưng không hề biến mất. Giữa hai con ngươi xám vĩnh viễn chỉ có một dáng đi. Có lẽ thế...
Con chó bất động dõi theo một bóng hình đã khuất. Thời gian trong nó chết rồi.
Còn thời gian trong tôi?
Vẫn sống. Nhưng bơ vơ
Thời gian trong tôi đang khóc, vừa đi vừa khóc.
Con chó đứng đó. Lạnh tanh.
Vài người tốt bụng ngang qua, thương tình bỏ chút thức ăn trước đôi mắt xám trong veo. Nhưng chẳng có ai xuất hiện trong đôi mắt đó. Không một ai! Chỉ có duy nhất một bóng người...
- Mẹ ơi! Con chó kia tội quá!
Một cô bé vận chiếc đầm xòe màu trắng nổi bật trên tấm phông nền màu đỏ, nắm tay người mẹ quý phái, lắc lắc, năn nỉ:
- Chúng ta nuôi nó, mẹ nhé!
- Không.
Con chữ vừa thoát khỏi đôi môi xinh đẹp đỏ gay gắt liền đóng băng lại, trôi bập bềnh trong thinh không.
- Mẹ, nó rất đẹp lại có vẻ ngoan nữa.
- Không.
- Mẹ, nó sẽ chết mất. Chúng ta đưa nó về đi.
- Không.
- Mẹ...
- Không, không, không và không.
Người mẹ quát lên rồi lôi đứa con gái ra khỏi công viên. Hình ảnh con chó thoáng ngập ngừng rồi vụt biến mất trong đôi mắt của cô gái nhỏ.
Họ lướt nhanh và biến mất. Chỉ còn lại những con chữ “không” phủ băng tuyết run rẩy. Chúng co ro, trôi khắc khoải.
Con chó vẫn đứng đó. Và tất nhiên là lặng im.
Tôi cựa mình, nhúc nhích. Nhúc nhích rồi đứng dậy. Đứng dậy rồi tiến về phía con chó. Tôi vừa đi vừa nhặt những chiếc lá thiêm thiếp đỏ trên nền đất lạnh. Tôi ôm trong lòng một đống lá đến trước mặt con chó lông mạn tuyết, rải lá đều xung quanh nó. Tôi vun từng đám lá, gói bộ lông trắng mơ hồ trong lá đỏ rồi quay trở lại vị trí cũ và chờ đợi.
Tôi chờ đợi.
...
...
...
Tôi chờ cho đến lúc đôi mắt xám kiệt sức, gục xuống, cắm mình vào màu đỏ ngập ngụa bóng hoàng hôn.
Ngay cả lúc đôi mắt xám lờ đờ hướng về phía tôi rồi từ từ khép lại, tôi vẫn thấy tôi vô hình.
~Hết~
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|