Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

If I have a wish...

Go down

If I have a wish... Empty If I have a wish...

Bài gửi by Meishou-chan Fri 30 May 2008 - 20:52

Author:Meichan
Category: Romance, light angst
Rating: K+
Warning: Shounen-ai

If I have a wish....


For Gray


-----------------------------

If I have a wish...

Nếu như tôi có một điều ước...



_Cho em nè.

Nó ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cái người đang nhìn lấm lét về phía cửa phòng rồi lại nhìn xuống chiếc hộp nhỏ trong tay mình. Nó đựng đầy những thứ nhỏ nhỏ bằng giấy cứ như là...

_Hạc?

Nó cầm một con hạc nhỏ trong hộp lên, săm soi thật kĩ. Con hạc có vẻ được gấp một cách khá là vụng về, khiến nó trông có vẻ... méo mó. Một nụ cười nhẹ thoáng hiện ra trên môi nó. Anh đã gấp những thứ này sao?

_Sao lại tặng nó cho em?

Nó ngước lên nhìn anh, cười và hỏi bằng một giọng thật nhẹ. Anh quay đầu lại nhìn nó, thoáng ngạc nhiên, rồi cũng cười.

_Anh mới nghe nói được là gấp đủ 1000 con hạc sẽ có được một điều ước đấy. Chưa đủ nhưng em cứ tạm giữ đi. Anh sẽ gấp thêm.

Cúi đầu xuống nhìn đống hạc trên tay, nó im lặng, không nói thêm gì nữa. Điều ước ư? Tại sao anh lại nghĩ nó cần một điều ước nhỉ? Một điều ước...

Từ lâu, nó đã chẳng còn ước mơ gì nữa rồi...

_Anh phải đi đây. Giáo sư mà phát hiện ra thì chết.

Nghe giọng anh, nó ngẩng đầu lên, nhưng không nói gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu. Anh cười với nó lần cuối rồi chạy biến ra khỏi căn phòng, không quên nói với lại.

_Mai anh sẽ lại đến thăm em.





Nó vẫn còn nhớ, cái lần đầu tiên mà nó nhìn thấy anh. Cái cách mà anh khiến nó chú ý đến ngay từ khi anh mới xuất hiện. Một người con trai với một mái tóc vàng nâu óng ánh được tỉa tót hết sức cẩn thận theo một kiểu lộn-xộn-có-trật-tự, gần như hoàn toàn tương phản với bộ áo blouse trắng toát mà anh khoác trên người. Trông anh thực sự rất nổi bật trong đám sinh viên y khoa tri thức đầy mình như thế. Nó đã không nén nổi mà bật cười.

Có một thời, nó đã từng mơ trở thành một người như anh. Nếu như căn bệnh quái ác không xuất hiện và cướp đi của nó tất cả, tương lai, và cả niềm hi vọng.

Cuộc đời nó giờ chỉ còn lại những ngày nằm dài trong bệnh viện, tự hỏi bao giờ thần chết sẽ đến đón mình đi mà thôi.

Nó đã quyết định từ bỏ và thôi ước mơ từ lâu rồi...





Rồi như một sự sắp đặt của số phận, anh được xếp vào thực tập ở khoa nó, thậm chí là ngay phòng bệnh của nó. Nó và anh quen nhau rất tình cờ, như một người bệnh và một người y sĩ tận tình. Tiếp xúc với anh, nó mới biết anh không hề giống như những điều nó nghĩ, hay ít ra cũng là những gì bề ngoài anh thể hiện. Anh có vẻ rất yêu công việc mà anh đang và sẽ làm. Trong anh, ngọn lửa của niềm tin và hy vọng dường như không bao giờ tắt. Anh chăm sóc nó rất nhiệt tình, thậm chí còn hơn cả người thân trong nhà. Nó đã rất ngạc nhiên, vì... đã lâu lắm rồi nó chưa được hưởng nhiều "tình yêu" đến thế.

Nó sinh ra trong một gia đình có thể nói là cũng thuộc giới thượng lưu. Lớn lên mà không hề thiếu thốn bất cứ thứ gì, nó được cha mẹ cưng chiều, được mọi người trong dòng họ chăm chút từng tí một. Nó rất hạnh phúc, hay đúng hơn, đã từng rất hạnh phúc, cho đến khi nó biết mình bị bệnh. Dường như tất cả đều biến mất trong lúc ấy, cứ như một ảo ảnh chưa từng tồn tại. Nó sống trong vô vọng, ngay cả người thân của nó cũng đành buông xuôi. Thế giới của nó hoàn toàn chìm trong bóng tối và ảm đạm.

Và có lẽ sẽ vẫn là như thế cho đến ngày nó ra đi...





_Thực ra anh không cần gấp nhiều hạc vậy đâu.

Nó nói bằng một giọng đầy áy náy khi nhìn anh lui cui ngồi bên giường bệnh gấp từng con hạc nhỏ xíu bỏ vào hộp cho nó. Anh ngẩng đầu lên nhìn nó, một vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng anh vẫn cười.

_Em không cần thật mà.

Nó lại nói tiếp, nhìn anh xót xa. Sao anh cứ vẽ chuyện ra để tự làm khổ mình vậy chứ? Nhìn anh thế này, một điều ước chứ một trăm điều ước nó cũng không cần.

_Nhưng anh thích. Em không cần cũng không sao.

_Nhưng... - Nó thoáng ngập ngừng. - ... trông anh gấp có vẻ khổ sở quá.

_Vậy giúp anh đi nhóc. - Anh cười phá lên, đưa tay xoa đầu nó. - Một con hạc là một niềm hy vọng. Khi em gom được một đống "hy vọng" to bằng chừng này nè... - Anh khoát tay làm động tác. - ... Thì điều ước của em sẽ trở thành sự thực.

_Không tin được. - Nó giả vờ nhăn mặt. - Nghe hoang đường quá.

_Đâu có, nghe hay đấy chứ. Hơn nữa... anh nghĩ, dù có tin cũng đâu mất gì.

Nó im lặng. Nó rất muốn, rất muốn hỏi anh một câu, chỉ một câu thôi, nhưng không hiểu sao nó không tài nào thốt ra được.

Vậy... anh hy vọng điều gì?




_... 1000...

Gài nốt những lớp giấy cuối cùng, nó nhẹ nhàng bỏ con hạc thứ một nghìn vào trong hộp, khẽ thở dài. Đôi mắt nâu trong suốt như thuỷ tinh lặng lẽ hướng ra bên ngaòi khung cửa kính, chờ đợi một người. Sao hôm nay anh đến muộn quá. Không lẽ... có chuyện gì xảy ra với anh sao? Nó bỗng chốc cảm thấy sợ, nhưng rồi lại tự nhủ rằng có lẽ... chỉ là anh có việc bận gì đó thôi.

Nó rướn người, đưa tay lên chạm vào khung cửa kính lạnh buốt, đưa tầm nhìn ra xa khu vườn rộng của bệnh viện, cho đến khi nó nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh với mái tóc màu vàng nâu nổi bật không lẫn vào đâu được. Nó thoáng thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi lại chợt nhận ra...

Anh không đi một mình...

Một cô gái xinh đẹp đang bước đi bên cạnh, trò chuyện với anh rất sôi nổi. Cô cũng khoác một chiếc áo blouse trắng, có lẽ cũng là một sinh viên thực tập giống như anh. Nó nhìn người con gái ấy nhẹ nhàng gạt đi một chiếc lá trên tóc anh với vẻ mặt sững sờ. Anh đang cười... với cô gái đó...

Nó kéo mạnh tấm rèm cửa sổ lại, không muốn nhìn tiếp nữa. Từng giọt nước mắt mặt chát cứ lăn dài trên má nó mà nó không sao ngăn lại được. Nó khẽ run rẩy trong cơn đau, nhưng không phải vì căn bệnh lại tái phát.

Nó yêu anh...

Nó vẫn biết là nó không thể. Một người sắp chết như nó thì có yêu ai cũng chỉ tự chuốc thêm đau khổ thôi. Nó biết thế. Nhưng nó không thể tự ngăn mình lại được, không thể ngăn cản bản thân mình ngừng yêu anh.

Bất lực. Nó sợ.

Đêm hôm đó, nó phát bệnh. Nó nằm trên giường bệnh, co người lại trong nỗi đau đớn cả về thể xác và tinh thần. Cố nghiến răng nén lại những tiếng rên đầy đau đớn chỉ chực thoát ra ngoài cổ họng, cả thân người run lên như điên dại, nó bật khóc.



Anh đã nói... nếu em gấp đủ 1000 con hạc giấy... nếu em có đủ niềm hy vọng... em sẽ có một điều ước dành cho riêng mình...

Vậy thì... em ước có thể vĩnh viễn ở bên anh, suốt cả cuộc đời này...



Kar : Sr , tớ chỉnh lại màu title
Meishou-chan
Meishou-chan
[Xích Tây tiểu thư]
[Xích Tây tiểu thư]

Nữ
Tổng số bài gửi : 160
Age : 32
Tớ đến từ : Akanishi's family ^___^
Sở thích : Jai nhà bạn XD~
Tâm trạng : Phe phởn... Have nothing to done *bò*
Tình trạng hiện tại : Sống dai lắm XD~
Thanks : 0
Points : 306996
Registration date : 07/06/2007

http://yume.timnhanh.com/yuui-chan

Về Đầu Trang Go down

If I have a wish... Empty Re: If I have a wish...

Bài gửi by Meishou-chan Fri 30 May 2008 - 21:01

Tháng hai, khi những tia nắng đầu tiên chiếu lên những tàng cây trụi lá đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, cũng là lúc đợi thực tập kết thúc. Anh không còn đến thăm nó nữa. Nó thoáng mừng vì sẽ không còn phải đối diện với anh từng ngày, nhìn anh vui vẻ bên người con gái khác, nhưng nó cũng không thể phủ nhận là nó buồn, cả thất vọng nữa. Nó nhớ anh, nhớ da diết. Tại sao anh không đến thăm nó lấy một lần? Cho dù không phải là y sĩ thực tập, anh vẫn có thể đến với tư cách bạn nó cơ mà? Nó vừa mong anh đến, vừa mong không phải đối mặt với anh. Từ ngày gặp anh, nó không thể hiểu nổi mình nữa rồi.

Nó cũng đã thôi không còn khóc nữa. Nước mắt của nó dường như đã cạn kiệt mất rồi. Thay vào đó, nó cười nhiều hơn. Nó muốn mình sống thật vui vẻ, cho dù nó còn rất ít thời gian. Những kí ức về anh, tình yêu của nó, nó sẽ giữ lại cho riêng mình, như một kỉ niệm đẹp, một món quà cuối cùng dành cho nó.

Mấy hôm nay, nó nghe ba mẹ nó bàn với bác sĩ đưa nó về nhà sống nốt quãng thời gian còn lại. Nó không phản đối, mà cũng chẳng có lí do gì để phản đối. Về... cũng tốt. Nó cũng đã chán ngấy cái không khí sặc mùi ête này rồi. Chỉ là... cơ hội để gặp lại anh cũng sẽ không còn. Chỉ mấy ngày nữa thôi, dù anh có đến, nó cũng không còn ở đây nữa. Một chút buồn, nhưng chỉ vậy thôi. Nó sẽ không khóc, vì dù sao, níu kéo cũng chẳng để làm gì.

Đợt khám tổng quát cuối cùng, bác sĩ bảo dạo này bệnh tình nó có khá hơn, rằng cứ thế này thì có lẽ nó vẫn có thể sống nhiều nhất là 4, 5 tháng nữa. Nó nghe, nhưng cũng chẳng quan tâm mấy. Chết sớm hay muộn mà chẳng giống nhau. Bây giờ, nó chỉ hi vọng một điều mà thôi.



Ngày cuối cùng sống trong bệnh viện, nó dậy sớm, tròng vào người bộ quần áo mẹ mới đem đến ngày hôm qua. Hơi rộng. Hình như nó đã gầy đi rất nhiều. Quàng lên cổ chiếc khăn len trắng to sụ, nó kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai màu xanh xuống che mặt. Nó đã quyết định sẽ trốn đi gặp anh, à không, chỉ nhìn thôi cũng được, một lần nữa thôi, lần cuối cùng trước khi chia tay, mà có lẽ sẽ vĩnh viễn không gặp lại nữa...



Nó chưa từng nghĩ rằng trốn viện lại dễ dàng đến thế. Nó gần như không gặp bất cứ trở ngại nào cả. Không có ai ngăn cản nó. Không rõ vì họ không biết hay là muốn để nó tự do những ngày cuối cùng. Mà thôi, nó cũng chẳng quan tâm.


Nó chọn cách đi bộ đến trường anh, dù biết làm thế nguy cơ tái phát bệnh của nó sẽ nhiều hơn, nhưng nó bất chấp. Nó muốn nhân cơ hội này đi dạo qua từng con phố quen thuộc mà nó đã từng sống, đã từng đi qua biết bao nhiêu lần. Ba mẹ nó đã nói là sẽ đưa nó về quê, không khí trong lành sẽ tốt cho nó. Nó cũng biết thế, nhưng điều đó cũng có nghĩa là nó sẽ phải rời xa thành phố này, nơi nó đã sinh ra và lớn lên, mà cũng không biết có thể quay trở lại không nữa.

Nó khẽ cúi đầu đếm từng nhịp bước chân của mình, để mặc cho những lọn tóc đen mềm phủ xuống gương mặt. Nó chưa bao giờ để ý thấy cuộc sống này đẹp đến thế nào. Thời gian trôi qua quá nhanh, nó cứ bị cuốn đi trong cái không khí tất bật, để rồi đến giờ nhìn lại, nó lại cảm thấy hối tiếc. Nó muốn sống. Nó muốn được sống. Nó muốn được ở bên cạnh anh. Nhưng xem ra.. chỉ là vô vọng.

Có lẽ... chỉ khi đã sắp mất đi một thứ gì đó... người ta mới cảm thấy nó đáng quý biết bao...


Nó rảo bước quẹo qua một dãy phố và dừng lại trước cổng ngôi trường nơi anh học, do dự không biết có nên bước vào hay không. Nó nhìn đồng hồ. Hình như sắp đến giờ tan trường. Có lẽ... anh cũng sắp ra.

Khẽ thở dài, nó đứng dựa lưng vào tường, kiên nhẫn chờ đợi. Đôi mắt nâu lặng lẽ ngước nhìn dòng người tất bật qua lại trên đường. Hình như nó chưa bao giờ có thời gian để dừng lại nhìn mọi thứ như thế này. Thật lạ lùng. Giống như là nó đã ngủ rất lâu, và giờ mới phát hiện ra cả một thế giới khác quanh mình.

Nghe tiếng ồn ào đằng sau mình, nó kéo sụp chiếc mũ xuống sâu hơn, đưa mắt nhìn hàng người đang ùa ra khỏi cổng. Không khó để nhận ra anh trong đám người đó. Anh rất nổi bật. Nó đứng ở bên đường, nhìn anh đang trò chuyện với những người bạn của mình. Nó thoáng nhận ra có cả cô gái ấy, cô gái mà nó đã từng thấy đi cùng anh ngày trước. Anh đang nói gì đó với đám bạn khiến họ đều phá ra cười. Có vẻ... anh rất hạnh phúc...

Nó thấy mình thoáng mỉm cười nhè nhẹ. Và trước khi quay người bước đi, trở về nơi dành cho nó, nó thì thầm.

_ Tạm biệt.

Hạnh phúc... anh nhé.


Đôi khi, người ta cứ cố bước đi thật nhanh, thật xa, để rồi giật mình nhìn lại lại nhận thấy mình trở về điểm xuất phát...



Ngày xưa, nó từng mơ được sống trong một ngôi nhà bên cạnh bờ biển, để nghe tiếng sóng rì rào ngoài khơi xa, để có thể cảm nhận cái vị mằn mặn của những cơn gió biển phả vào mặt mình, để mỗi tối, lại có thể nằm dài trên bãi cát, dưới hàng trăm ngàn vì sao dày đặc lung linh toả sáng trên bầu trời. Biển xanh ngắt, màu xanh trải dài đến tận chân trời và gần như nối liền luôn với bầu trời cũng một màu xanh biếc như thế. Nắng chiếu những tia sáng ấm áp xuống mặt nước, làm cho cả một vùng biển gần như sáng lên một vẻ đẹp huyền ảo. Nó đã từng mơ về một nơi như thế...

Nhưng giờ đây, khi điều ước xa xưa ấy trở thành hiện thực, sao bỗng dưng nó lại cảm thấy cô đơn đến lạ

Nhớ anh vô cùng...

Nó đã thề là sẽ không khóc, nhưng vẫn không thể ngăn mình đứng tần ngần trên bãi biển cả buổi chiều, lại ước giá như anh ở đây.

Kì lạ.

Tại sao con người ta cứ hay mong muốn những thứ không thể có được, không bao giờ thuộc về mình cơ chứ?!

Hi vọng viển vông.

Biết thế...

Nhưng không hiểu sao vẫn không ngừng mơ ước...



Sáng nay, nó tình cờ nghe lại một bài hát, tự nhiên lại liên tưởng đến anh. Có lẽ, nó cũng giống như người con trai trong bài hát đó, đối với người mình yêu, chỉ có thể xem người ấy như bầu trời xanh biếc trên cao ấy, chỉ có thể nhìn ngắm chứ không bao giờ có thể chạm vào. Như một thứ ảo ảnh chỉ có trong tâm tưởng của con người.

Thoáng thở dài, nó choàng lên người một chiếc áo khoác mỏng, thả bộ xuống bãi biển. Cũng chả rõ mình mong chờ điều gì, chỉ hi vọng, có một thứ gì đó có thể giúp nó tạm quên anh.



Nó bước dọc theo ven bờ biển trải dài gần như vô tận, lắng nghe tiếng sóng rì rào bên tai, tiếng cát lạo xạo dưới chân mình. Gió nương theo những cơn sóng ập vào bờ, thổi tung mái tóc đen tuyền mượt mà của nó. Biển vẫn mang một màu xanh biếc dịu dàng như thế. Và có lẽ, dù có cả trăm, cả nghìn năm nữa trôi qua, biển vẫn sẽ mãi mãi mang theo màu xanh ấy, màu xanh của bầu trời.

Nó nhắm mắt lại, thoáng thở dài, rồi lại quay người tiếp tục bước đi.

Và chợt sững lại.

Đôi mắt nâu trong suốt mở to sững sờ, dường như không thể tin vào hình ảnh hiện ra trước mắt mình.

Anh đứng đó, đối diện với nó, đôi môi khẽ nở nụ cười. Vẫn mái tóc màu vàng nâu lộn xộn có trật tự mà nó đã từng rất ngưỡng mộ, vẫn đôi mắt lấp lánh như bầu trời đêm, luôn nhìn nó với một vẻ ấm áp, khiến cho nó có một cái cảm giác như đang được che chở, và cũng vẫn như ngày ấy, trên tay anh là một con hạc giấy khá to, trắng muốt đến kì lạ. Cánh hạc ám ảnh nó cả trong những giấc mơ.

Nó bỗng thấy mắt mình ươn ướt...

Hình như nó đang mơ. Ừ, mơ thôi. Sẽ không bao giờ có chuyện này xảy ra đâu. Sẽ không bao giờ có chuyện anh ôm nó trong vòng tay, siết chặt, cũng như sẽ không bao giờ có chuyện anh vuốt nhẹ và dịu dàng hôn lên tóc nó. Chỉ là mơ thôi.

Nó vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận cái cảm giác ấm áp bao bọc quanh mình. Thôi, mơ cũng được. Chỉ cần nó được ở bên anh như thế này, thì nó thà không bao giờ tỉnh lại. Mãi mãi đắm chìm trong giấc mơ cũng không sao. Dù nó có bị nói là ngốc cũng không sao hết. Vì ngay từ khi gặp anh, nó đã trở thành một kẻ ngốc luôn rồi.

_ Anh đến...

Nó nghe tiếng anh thì thầm bên tai, giọng nói dịu dàng mà nó vẫn hằng nhung nhớ.

_ ... Để thực hiện điều ước của mình.

Nó thấy anh nhẹ nhàng buông nó ra, và lại mỉm cười dịu dàng.

_ Anh yêu em...

Nó bật khóc.



ÜùðÔðùÝ÷
Meishou-chan
Meishou-chan
[Xích Tây tiểu thư]
[Xích Tây tiểu thư]

Nữ
Tổng số bài gửi : 160
Age : 32
Tớ đến từ : Akanishi's family ^___^
Sở thích : Jai nhà bạn XD~
Tâm trạng : Phe phởn... Have nothing to done *bò*
Tình trạng hiện tại : Sống dai lắm XD~
Thanks : 0
Points : 306996
Registration date : 07/06/2007

http://yume.timnhanh.com/yuui-chan

Về Đầu Trang Go down

If I have a wish... Empty Re: If I have a wish...

Bài gửi by Meishou-chan Fri 30 May 2008 - 21:02

÷ÜùðÔðùÝ÷








Chuông đồng hồ vừa điểm đúng mười hai tiếng cũng là lúc anh gõ xong những dòng chữ cuối cùng của bài luận văn dài đến hơn chục trang của mình. Khẽ vươn người mệt mỏi, anh với tay nốc cạn những giọt nước cuối cùng trong chiếc ly để bên màn hình máy tính. Đôi mắt bất chợt ngước về phía bức ảnh đặt ở nơi nổi bật nhất trong phòng mình, bức hình duy nhất cậu chụp với anh trước khi đi đến một nơi mà đối với anh, là quá xa xôi...



Vừa điều khiển máy tính in ra bài luận mà ngày mai phải nộp, anh vừa đưa tay nhấc chiếc điện thoại di động vẫn ngoan ngoãn nằm im trên bàn từ nãy, lại cười. Chiếc điện thoại anh mua cùng với cậu, cùng loại, có khác chăng chỉ là màu sắc.



/Em đang làm gì thế?/



Anh đọc lại dòng tin ngắn ngủi vừa viết của mình, thoáng cười. Lại ấn những dãy số dài ngoằng đã trở nên quá quen thuộc, gần như đã hằn vào sâu trong tâm trí. Tin nhắn được gửi đi một cách nhanh chóng. Bất chợt anh lại nghĩ đến phản ứng của cậu khi nhận được tin nhắn này. Sẽ sao nhỉ? Ngay lập tức nhắn lại? À, không, có khi là gọi lại ngay luôn ấy chứ.



Cậu vốn là một người rất tình cảm, hay khóc, hay cười, yêu hay ghét đều thể hiện ra ngoài. Quen cậu hơn nửa năm, đã quá đủ để anh yêu cái tính cách ấy. Muốn cậu cười, muốn cậu hạnh phúc, không biết từ bao giờ đã trở thành mục tiêu hàng đầu của anh.



Chuông điện thoại bất chợt vang lên trong căn phòng im ắng bỗng làm anh giật mình. Dù đã quen rồi, nhưng vẫn thấy kiểu gì đó. Không hiểu cậu nghĩ gì mà lại cài cái nhạc chuông đó cho anh. Cái 'nhạc đám ma' đó...



_ Alô, em à?

_ Anh! - Anh nghe thấy giọng cậu reo lên phía bên kia đầu dây. Thật... vui thế sao? ^^ - Em cứ tưởng anh ngủ rồi nên không dám gọi. Chênh lệch giờ ghê quá nên em không chắc, nhưng em nghĩ bây giờ ở bên đó phải khuya lắm rồi chứ?

_ Uh, quá nửa đêm rồi. - cười. - Anh vừa làm xong bài luận văn. Nhớ em quá nên gọi ^^

_ Ah... - Dù không nhìn thấy, nhưng anh dám chắc là bây giờ cậu đang đỏ mặt. Nhóc của anh dễ đỏ mặt lắm, nhìn rất đáng yêu.

_ Tình hình phẫu thuật thế nào rồi? - Anh bất chợt đổi chủ đề, cũng không nên để cậu ở trạng thái đó lâu quá. Nhỡ ai đó thấy cậu dễ thương quá, bắt cóc đi thì anh biết làm sao.

_ Họ nói mai anh ạ. Em đang phải nhịn ăn. Đói chết đi được~

_ Em có sợ không?

Im lặng, cậu dường như đang cân nhắc câu trả lời. Một lúc sau, anh mới thấy giọng cậu vang lên trong máy, thật dịu dàng.

_ Có một chút. Nhưng em tin là sẽ ổn thôi.

_ uhm...

_ Anh...

_ Sao? Có chuyện gì à?

_ Không có gì đâu. Em chỉ muốn cám ơn anh ^ ^


Anh khẽ ngẩn người ra một lúc lâu. Cám ơn á?

_ Vì cái gì cơ?

_ Vì đã cho em niềm hi vọng, vì đã cho em một con đường để có thể tiếp tục sống, và vì đã yêu em... - Cậu thì thầm thật dịu dàng. Anh thoáng lặng người. Chưa bao giờ anh nghĩ đến việc đòi cậu trả ơn cho những gì anh làm vì cậu. Suy cho cùng, anh cũng chỉ vì mình thôi. Vì muốn được ở bên cậu...

_ Cám ơn suông thế thôi à? - cười. - Phải đền cho anh cái gì chứ?

_ Ơ... Như là... cái gì?

_ Em! Mau trở về đi. Nhớ em sắp phát điên rồi đấy ^^

Anh thoáng nghe thấy tiếng cậu cười khúc khích. Bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đến kì cục.

_ Dạ, em biết. Em cũng nhớ anh. - Cậu cười hiền. - Thôi anh nhé, nói lâu quá rồi. Em sẽ bị chị y tá mắng mất. Anh cũng nên đi ngủ đi.

_ Uh, rõ rồi. À mà anh có điều này muốn em phải nhớ.

_ Dạ?

_ Anh yêu em, vợ yêu.

Lại im lặng. Nhưng cuối cùng, anh nghe thấy tiếng cậu thì thầm, thật khẽ.



_ Em cũng yêu anh.





/END/


Kar : Tớ đã chỉnh lại là màu trắng ^ ^ , có gì khác cần chỉnh sửa tiếp thì Mei edit lại sau nha
Meishou-chan
Meishou-chan
[Xích Tây tiểu thư]
[Xích Tây tiểu thư]

Nữ
Tổng số bài gửi : 160
Age : 32
Tớ đến từ : Akanishi's family ^___^
Sở thích : Jai nhà bạn XD~
Tâm trạng : Phe phởn... Have nothing to done *bò*
Tình trạng hiện tại : Sống dai lắm XD~
Thanks : 0
Points : 306996
Registration date : 07/06/2007

http://yume.timnhanh.com/yuui-chan

Về Đầu Trang Go down

If I have a wish... Empty Re: If I have a wish...

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết