Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Mưa. Con đường Vắng. Và hai kẻ cô đơn.

Go down

Mưa. Con đường Vắng. Và hai kẻ cô đơn. Empty Mưa. Con đường Vắng. Và hai kẻ cô đơn.

Bài gửi by Du Thu Đồng Mon 18 Aug 2008 - 11:24

+ Title: Mưa. Con đường Vắng. Và hai kẻ cô đơn.
+ Author: Du Mai

+ Rating: K
+ Category: angst, romance, shounen ai
+ Status: Oneshot, Complete
+ Summary: Ờ mưa, và một câu chuyện nhỏ dưới mưa.

+ Note:
. Tất cả những nick Sakura11141, Du Thu Đồng, Du Mai, Maichan đều là tớ. Ngoài những nick đã liệt kê thì không phải.
. Vài dòng viết nhảm trong cơn đau đầu tàn bạo... -____________-lll
. Nghiêng. Tất cả cùng nghiêng ngả. Bầu trời nghiêng. Mưa trút xuống. Lòng người nghiêng...



~o0o~




1.


Có một người đàn ông cầm cái chai không, xiêu vẹo đi trong mưa.


Có một người phụ nữ gánh hàng rong mải mốt chạy tìm chỗ trú.


Có người con gái váy ngắn, tóc màu mè rồ ga làm nước bắn lên tung toé.


Có vài em nhỏ vừa té nước vừa xoay tròn vừa cười nắc nẻ.


Và trong quán cà phê nhỏ màu kem lủng lẳng vài chậu hoa tim tím.


Có tôi.


Chỉ một mình tôi với tách cafe đen sóng sánh.


Chỉ một mình ngồi đối diện với vị khách


tên là cô độc.







2.


Mây đen kịt cùng với gió


hù doạ người đi đường


làm những bước chân lạc nhịp


vội vội


vàng vàng


.


Gió thổi mạnh.


Bầu trời chao nghiêng


đổ một màn nước mờ đục xuống con đường vắng lặng.


Mưa nhào xuống


những vòng tròn đuổi bắt nhau trên mặt đường xâm xấp nước.


Mưa ôm lấy con đường cô độc.


Con đường cô độc lặng lẽ giữa những vòng tròn đuổi bắt.


Những vòng tròn.


Những vòng tay ôm.







3.


Bầu trời không biết khóc


Ai đó đã nói là bầu trời không biết khóc


Nhưng cái gì đang rơi thế?


Từng giọt


từng giọt


lành lạnh


Từng giọt


từng giọt


chạm phải tôi


chạm phải đất


vỡ nát


Ai đó đã nói là bầu trời không biết khóc


Vậy thì


nước mắt ai đang rơi


trên vai


trên tóc


trên bàn tay tôi?


Là nước mắt của ai đang hoà cùng nước mắt của tôi?







4.


Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt như muốn nuốt chửng cậu bé ấy.


Một cậu bé kì lạ đứng trong mưa


mặt ngửa lên trời


mỉm cười.


Những hạt mưa bò ngoằn ngoèo trên cửa kính


để lại những vệt nước dài.


Tôi bình thản khuấy tách cafe và nhìn chòng chọc vào bóng dáng nhỏ bé ấy.


Một bóng dáng đơn độc và nhỏ nhoi


nhỏ nhoi đến phát tội.


Tiếng muỗng va vào thành sứ kêu leng keng


leng keng


leng keng


Thứ âm thanh trống rỗng dội vào tâm hồn trống rỗng.


Tôi cũng nhỏ nhoi


nhỏ nhoi trong cô độc.


Tiếng leng keng bị lặng im nuốt mất.


Những xoáy tròn màu đen chậm dần trong tách.


Những chậu hoa vẫn lắc lư theo nhịp lắc lư


để không bao giờ lắc lư







5.


Tôi thích mưa.


Cả thế giới như chìm trong màn nước.


Trong đó có cả tôi...


Một tôi bơ vơ không chốn về.







6.


Dưới ánh đèn màu vàng nhợt nhạt là một chiếc bàn màu trắng phủ tấm ren mạn tuyết


lấp lánh


lấp lánh


lấp lánh dưới ánh đèn màu vàng nhợt nhạt.


Và một tôi tựa người vào bình yên


bình yên đến phát sợ


bình yên trong cô độc.


Chầm chậm đưa tách cafe lên môi


đắng ngắt


mùi cafe đắng ngắt


cafe đắng phần nào phá vỡ sự bình yên.


Cậu bé vẫn đứng đấy


dưới tán cây bên kia đường


và mỉm cười trong mưa


nụ cười xa dường như muốn khóc


cũng có thể là đang khóc


khóc tranh với bầu trời.


Tôi cũng muốn đứng đó, bên cậu bé và


khóc tranh với bầu trời.







7.


Tôi khóc.


Khóc tranh với bầu trời.


Bầu trời nhàu nát những mảng mây xám ngắt.


Còn bóng tôi nhàu nát trong vũng nước bởi những vòng tròn đan xen.


Lá bay qua tôi và hỏi.


“Ngươi có hạnh phúc không?”


Gió lướt qua tôi và hỏi.


“Ngươi có chỗ nào để về không?”


Mưa trượt qua tôi và hỏi.


“Ngươi có ai để dựa vào không?


Tôi không có.


Không có.


Và thế là tôi khóc.


Khóc tranh với bầu trời.

.


.


.


Một bàn tay đặt lên vai tôi.


Một bàn tay ấm áp vô cùng.


Bàn tay có mùi cafe đậm đặc và mùi xà phòng nhợt nhạt.


Một bàn tay to lớn và dường như là thô ráp


đặt lên vai tôi


ấm áp.


“Này nhóc, vì sao khóc thế?”


Bàn tay đó hỏi.


Tôi ngước mắt lên và thấy một đôi mắt sáng.


Một đôi mắt sáng và trong và ân cần nhưng không ấm áp.


Ánh mắt vô cảm.


Thật dịu dàng nhưng cũng thật lạnh lùng.


Tôi thoáng rùng mình.


Rùng mình.


Nhưng không phải sợ.


Không phải sợ.


Tôi không hề sợ.


“Không phải nhóc. Và khóc vì bầu trời quá cao. Tại sao bầu trời lại cao đến thế?”


“Nếu không cao thì cái đầu sẽ bị vướng vào đó, rất phiền phức.”


Đôi mắt đó khẽ nheo lại, không còn lạnh lùng mà là tinh nghịch.


Và tôi nhoẻn miệng cười.


Có gì đó trong mắt anh dao động.


Rồi anh cũng cười.


Một nụ cười ngây ngô đến lạ.


Mưa vẫn rơi và nhấn chìm tất thảy.


Cả tôi, cả anh và cả bầu trời.







~Hết~
Du Thu Đồng
Du Thu Đồng
Lính mới
Lính mới

Nữ
Tổng số bài gửi : 15
Age : 33
Tớ đến từ : Trà quán Du Hoa
Thanks : 0
Points : 285200
Registration date : 16/08/2008

http://my.opera.com/duthudongnhatchimai/blog/

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết