Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Home for anyone love manga
Bạn là Khách. Mời bạn đăng nhập hoặc đăng kí để sử dụng đầy đủ tiện ích của diễn đàn.
Home for anyone love manga
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Còn lại gì trong chiếc hộp Pandora?

Go down

Còn lại gì trong chiếc hộp Pandora? Empty Còn lại gì trong chiếc hộp Pandora?

Bài gửi by Du Thu Đồng Mon 18 Aug 2008 - 11:16

+ Title: Còn lại gì trong chiếc hộp Pandora?
+ Author: Du Mai

+ Rating: K
+ Category: angst, shounen ai
+ Status: Oneshot, Complete
+ Summary: Còn lại gì trong chiếc hộp Pandora? - Còn hi vọng... hi vọng của em là tình yêu dành cho anh...

+ Note: Tất cả những nick Sakura11141, Du Thu Đồng, Du Mai, Maichan đều là tớ. Ngoài những nick đã liệt kê thì không phải.



~o0o~



Trên bầu trời có thể rơi xuống những gì?



Có thể rơi xuống những gì...


... cho tôi.



.


.


.



Tôi đứng giữa những con phố về đêm, ngắm nhìn ánh đèn điện trong từng căn nhà. Trong bóng tối, những căn nhà trông rất ấm áp.


Ánh sáng của mỗi ngôi nhà...


... nó có ý nghĩa gì?


.


.


.



Có ý nghĩa gì?


.


.


.



Có ý nghĩa gì?


.


.


.



Có ý nghĩa gì?


.


.


.



Thực sự...



Có ý nghĩa gì?


.

.

.



Chẳng là gì cả...


... chẳng là gì...



... chẳng là gì đối với tôi, đối với riêng tôi...


...



Tự nhấn chìm mình trong bóng tối, thứ bóng tối ngập ngụa và nhọn hoắt đang rình rập, chực vồ lấy và nuốt chửng tôi, một kẻ lang thang, một đứa trẻ bị ruồng rẫy.


.


.


.


Tôi phải đi về đâu?


Tôi phải đi về đâu bây giờ?


Biết đi về đâu bây giờ?



Nhiều ánh sáng vẫn đang nhấp nháy. Đằng đó cũng có cả người nhưng ánh sáng để tôi quay về đã không còn nữa.


Ánh sáng của mỗi ngôi nhà thật nhỏ bé và đáng yêu. Mỗi đốm sáng đó chứa đựng những thứ thật quan trọng. Tôi đã từng là một trong số đó...













... đã từng là một trong số đó...













... đã từng là một trong số đó...













... đã từng là một trong số đó...













... đã từng...



Hạnh phúc của tôi đã vùi mình trong hầm mộ... vĩnh viễn... là vĩnh viễn...


Tôi bần thần nhìn từng làn khói thoát ra từ miệng mình. Hơi thở màu trắng. Và tuyết.


Bật cười.


Hơi thở của tôi mà cũng có màu trắng à?
Hơi thở thoát ra từ lồng ngực đen tối mà cũng có màu trắng?
Hơi thở thoát ra từ con người nhơ nhuốc, vậy mà...


... cũng có màu trắng tinh khiết đến vậy.



Tuyết rơi.


Rơi.


Rơi.


Và rơi.


Xoay tròn và rơi xuống.


... trắng dịu dàng...



Tuyết trắng mong manh, nhẹ nhàng đáp xuống.


Tuyết rơi lên vai, lên tóc đứa xấu xa, dơ bẩn như tôi...


... bây giờ vẫn đang rơi.



.


.


.


Khóc.



Tôi đâu xứng đáng với thứ màu thánh thiện ấy... đâu xứng đáng... tuyết chạm vào tôi sẽ bị nhiễm bẩn... sẽ bị vấy bẩn...


Tuyết vẫn cứ rơi.


Rơi lên tôi.



Và bị vấy bẩn...


... bởi tôi.



Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng tuyết rơi. Hơi thở cuối cùng của mùa đông chôn vùi bầu trời, chôn vùi thành phố và rồi sẽ chôn vùi cả chính tôi.


Tôi muốn thế, muốn chết trong tuyết... dù biết mình sẽ làm dơ bẩn tuyết.


Ánh đèn đường nhoà dần, nhoà dần trong mắt.


Khóc. Khóc vì tội lỗi mà tôi sắp phạm phải, để cái chết của tôi làm tuyết trở nên bẩn thỉu.


"Người không có nơi nào để đi mà đứng ngắm cảnh đêm, lòng sẽ mềm đi và muốn chết đó."


Anh xuất hiện trong chiếc khăn choàng to sụ màu trắng. Trắng như tuyết.


Tôi vẫn khóc, khóc như một đứa trẻ khi chạm phải nụ cười hiền lành và ấm áp của anh. Nụ cười đó khiến tôi do dự. Và tôi lại khóc vì sự do dự của chính mình. Tôi bắt đầu không muốn chết. Tôi bắt đầu muốn sống và bám lấy nụ cười căng tràn ánh sáng ấy. Nụ cười của anh.


Tôi tiếp tục khóc, khóc cho sự trơ trẽn của chính mình.


Tôi tiếp tục khóc, khóc cho những suy nghĩ xấu xa đang dần nảy nở trong tôi.


Tôi đã định đeo bám anh để cứu rỗi chính mình. Và tôi khóc vì điều đó, khóc vì đã có những ý định tồi tệ. Giống như những đám tuyết kia, anh sắp bị tôi vấy bẩn.


Anh khẽ thở dài. Hơi thở màu trắng. Một màu trắng nguyên vẹn và sạch sẽ. Khác hẳn với tôi.


Anh bước lại gần tôi, rút ra trong túi một chiếc khăn và lau đi những giọt nước mắt mặn mòi trên khuôn mặt.


"Có muốn đi xem kịch không?" Anh dịu dàng hỏi, giọng ấm áp vô cùng.


Tôi lại khóc. Lần này tôi khóc vì hạnh phúc. Trước giờ chưa có ai quan tâm tôi đến thế.


Chưa từng...


Và tôi tiếp tục khóc. Lần này thì khóc vì đau đớn, đau đớn khi nhận ra mình thật ra chưa từng hạnh phúc.


Tôi từng có một mái nhà, từng có một gia đình nhưng...


... tôi chưa từng hạnh phúc...



... chưa từng hạnh phúc.



Anh thở dài, tiếp tục giải phóng cho những đám khói màu trắng thuần khiết. Anh nắm lấy tay tôi, đôi tay lạnh cóng của tôi và bước đi. Tôi đi theo, đạp lên những dấu chân mà anh để lại trên tuyết. Ít ra, tôi cũng có thể đi, cũng có thể đến một nơi nào đó. Anh kéo tôi ra khỏi một tôi bơ vơ, một tôi còn lại trên tuyết lạnh.


Tôi bỏ lại sau lưng vết chân đơn độc của chính mình.


.


.


.



Anh đưa tôi đến một nơi có rất nhiều người, có rất nhiều trẻ con và bàn ghế và ánh sáng. Một nơi đầy những âm thanh và tiếng ồn. Một nơi đầy những mùi hương khác nhau. Mùi khói thuốc lá, mùi nước hoa, mùi kẹo bánh,... hoà lẫn vào nhau, át đi mùi tuyết nhợt nhạt bám trên giày và áo của mỗi người. Anh vẫn nắm chặt tay tôi, kéo đến bên một chiếc ghế và nhấn tôi ngồi xuống đó. Phủi những bụm tuyết bám trên vai, trên tóc của tôi xong, anh tháo chiếc khăn bông trên cổ, quấn gọn lại rồi ngồi xuống.


Tôi xoa xoa bàn tay lạnh cóng vào nhau, cố dùng hơi thở của mình sưởi ấm nó.


Anh nhìn tôi rồi tháo găng tay. Đôi bàn tay anh ôm lấy đôi bàn tay tôi, to lớn và ấm áp và thô ráp. Nó khiến tôi cảm thấy dễ chịu.


Tay tôi ấm dần lên. Anh bỏ tay tôi ra rồi lấy chiếc khăn choàng trên đùi quấn lấy tay tôi. Khăn mềm mại và rất ấm. Nhưng không ấm bằng tay anh...


Khán đài đã bớt ồn ào và lộn xộn. Mọi người dần dần yên vị trong chiếc ghế của mình. Các âm thanh mờ dần mờ dần dù không mất hẳn. Những tiếng rầm rì vẫn còn đọng lại trong căn phòng như một chút nuối tiếc vẩn vơ.


Một cô bé xuất hiện trước tấm màn nhung màu đỏ, giới thiệu về vở kịch sắp được công diễn.


Anh quay sang nhìn tôi, mỉm cười và nói.


"Đó là học trò của tôi. Vở kịch này là do tôi và các học sinh cùng dàn dựng."


Tôi đáp lại anh bằng nụ cười đẹp nhất mà tôi có. Một nụ cười đẹp cho một người không quen biết. Đó là một việc rất hiếm hoi.


Thấy tôi cười, anh hơi sững lại, một chút ngạc nhiên vương vào mắt anh rồi nhanh chóng tan ra thành một nụ cười.


"Em cười trông rất buồn. Anh thích nụ cười của em, nó đẹp dù rất buồn."


Hạnh phúc và bình yên từ câu nói của anh len vào tim tôi, ấm áp...


... ấm áp vô cùng.



Vở kịch bắt đầu.


Tấm màn lớn được kéo lên.


Những đứa trẻ từ hai bên cánh gà ùa ra. Chúng nhảy múa, cười đùa, hát ca trong tiếng nhạc dạo nhộn nhịp và vui vẻ.


Vở diễn là một chuỗi dài những vũ điệu, âm nhạc, tiếng hát.... tất cả xâu vào nhau, kể về câu chuyện của nàng Pandora. Người phụ nữ xinh đẹp do thần linh tạo ra và chiếc hộp được ban tặng.


Pandora đã rất vất vả khi chiến đấu với sự tò mò ngự trị trong chính trái tim nàng. Nhưng rồi nàng thất bại khi quyết định mở chiếc hộp của các vị thần.


Lúc chiếc hộp được mở ra. Ánh sáng vụt tắt, nhấn chìm toàn bộ khán phòng trong bóng tối dày đặc. Những tiếng kêu ma quái vút lên rồi xa dần, xa dần, như thể toàn bộ những điều xấu xa, ác độc đã thoát ra và bay đi mất. Trong bóng tối, tiếng thổn thức của Pandora vang lên đầy hối hận. Lát sau, từ một nếp gấp nào đó của bóng tối, một đốm sáng hiện ra lơ lửng bay lên. Dường như đó là một con đom đóm. Đốm sáng xanh lập loè, lập loè bay lên và trốn vào đâu đó, như thể đã tan biến vào màu đen ngập ngụa. Rồi tiếng khóc của một đứa bé vang lên.


Ánh sáng từ những bóng đèn ùa ra chiếm lấy căn phòng, đẩy lùi toàn bộ bóng tối đang chế ngự.


Trên sân khấu, một đứa bé khoảng một hai tuổi đang khóc. Nhìn thấy ánh sáng, nó nín bặt, nhoẻn miệng cười. Cô bé thủ vai Pandora bước ra, bế đứa trẻ lên âu yếm. Đứa bé cười khành khạch trong vòng tay yêu thương.


Tấm màn màu đỏ dần dần hạ xuống trong tiếng vỗ tay rào rào, nồng nhiệt.


Đó chính là hi vọng của loài người sao? Những đứa trẻ là hi vọng của loài người?


Tôi cảm thấy môi mằn mặn. Tôi đã khóc mà không hề hay biết. Và khi nhận ra những giọt nước mắt đang rơi, tôi bật khóc, khóc cay đắng với tư cách là một đứa trẻ chưa từng được yêu thương. Tôi không thể trở thành niềm hi vọng của mẹ, của cha và chưa một lần nhận được nụ cười trìu mến đầy yêu thương như thế.


Chưa từng...


Đứa con không được thừa nhận. Đứa con ngoài ý muốn.


Con là đứa trẻ không cần có. Đứa trẻ không cần có thì chắc không nên sống.


Phải không?


Anh thở dài, nhìn tôi rồi kéo tôi vào lòng. Anh cho tôi hơi ấm, cho tôi một chỗ dựa.


Và tôi biết, tôi muốn có được tình yêu của anh...


... tôi biết tôi yêu anh... yêu một người hoàn toàn xa lạ...



~ Hết ~
Du Thu Đồng
Du Thu Đồng
Lính mới
Lính mới

Nữ
Tổng số bài gửi : 15
Age : 33
Tớ đến từ : Trà quán Du Hoa
Thanks : 0
Points : 286300
Registration date : 16/08/2008

http://my.opera.com/duthudongnhatchimai/blog/

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết